Cổ Thần nhìn phía phụ thân mình, Cổ Thương Khung cũng đã bước vào Tiên Thiên cảnh tầng năm, công sức luyện chế nguyên linh đan quả nhiên không có uổng phí.
Cổ Thần gật đầu, trong mắt cũng lộ vẻ vui mừng:
- Phụ thân, người cũng đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng năm rồi.
- Tốt, tốt, tốt...
Cổ Thương Khung liên tiếp hô lên ba tiếng, nhìn Cổ Thần giống như nhìn một kiện bảo bối, hài lòng nói:
- Con ta có tiền đồ, con ta có tiền đồ rồi, ha ha... Cổ Tung là gì, Cổ Thái là gì, Vân Hiên là gì, Liễu Bách Sinh là gì... Nhi tử của ta mới chính là người có tiền đồ nhất, ha ha...
Tuy Cổ Thương Khung nói là thực, nhưng nghe vẻ kích động như vậy, Cổ Thần cũng không nhịn được đỏ mặt, bất quá nhìn phụ thân vui vẻ, hắn cũng rất hài lòng.
- Mẫu thân con trên trời có linh, biết con mười một tuổi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối, ha ha...
Cổ Thương Khung kích động nói.
- Phụ thân, chúng ta vào nhà hãy nói chuyện!
Cổ Thần thấy phụ thân quá kích động, nhắc nhở nói.
- Tốt, tốt... Vào phòng rồi nói.
Cổ Thương Khung kéo tay Cổ Thần, vừa đi vừa nói:
- Thần nhi, chuyến đi Đông Hoang lần này có gặp nguy hiểm gì không? Mau nói một chút, người vừa đi liền là mấy tháng, phụ thân mỗi ngày đều rất lo lắng cho ngươi.
Đi vào trong phòng, Cổ Thần không lập tức nói những sự việc hắn trải qua tại Đông Hoang, hỏi:
- Phụ thân, ta đi mấy tháng, Cổ gia có sự tình gì phát sinh?
Cổ Thương Khung suy nghĩ một chút, nói:
- Cũng có chút chuyện, cùng một ngày ngươi đi, Cổ Thương Hải cũng biến mất, đến nay còn chưa trở về, nhị trưởng lão nói hắn cũng đi Đông Hoang, con có gặp hắn hay không?
- Không có, hài nhi vào sâu trong Đông Hoang hơn ngàn dặm tu luyện, Thương Hải thúc khẳng định vào sâu hơn vạn dặm. có thể gặp chuyện gì giữ chân, xong xuôi sẽ trở lại thôi.
Cổ Thần nói, trong lòng còn buông lại một câu: trừ phi biến thành cương thi, chui ra khỏi lòng đất, bằng không vĩnh viễn không thể trở về!
Cái chết của Cổ Thương Hải và Cổ Hà, đánh chết Cổ Thần cũng không thừa nhận.
Cổ Thần lại hỏi:
- Ngoại trừ Thương Hải thúc, còn chuyện gì nữa không?
- Hừ...
Ngữ khí Cổ Thương Khung đột nhiên biến đổi, nói:
- Cổ gia thật ra không có chuyện gì, bất quá Liễu gia lại muốn giẫm lên đầu Cổ gia.
- Liễu gia?
Ánh mắt Cổ Thần sáng lên.
Cổ Thương Khung nói:
- Lão thất phu Liễu Hóa Nguyên kia dĩ nhiên muốn Cổ gia nhượng lại phân nửa sinh ý khoáng sản cho hắn, khẩu khí thật lớn, hơn nữa còn chỉ đích danh, muốn ta chắp tay dâng quáng động Bắc Thai Sơn cho hắn. hừ...
Quáng động Bắc Thai Sơn? Cổ Thần nhíu mày, Liễu Hóa Nguyên kia tồn tại trên đời, tuyệt đối là một tai họa.
Cổ Thần nói:
- Hắn chiếm lợi ích lớn nhất trong Thành Nhạc Thủy còn không biết đủ sao? Muốn Cổ gia đưa ra phân nửa sinh ý? Cổ gia cũng là một trong ba đại gia tộc tu chân, hắn còn dám cưỡng chế như vậy?
Cổ Thương Khung thở dài một hơi nói:
- Liễu gia có hai gã tu sĩ Tiên Thiên tầng bảy, thực lực hơn xa hai nhà Cổ, Vân. Phân phối lợi ích giữa ba nhà cứ mỗi trăm năm lại định ra quy củ, cách hai mươi năm lại cho đệ tử ba nhà quyết đấu, dựa theo kết quả quyết đấu để đưa ra phân phối lợi ích, Liễu gia thế lớn, hai nhà Cổ, Vân liên thủ chống lại, khó khăn lắm mới bảo vệ được vị trí ba đại tu chân gia tộc.
Cổ Thần cũng rõ chuyện này, cạnh tranh trong tu chân giới, so với phàm tục còn khắc nghiệt hơn, biểu hiện ra ngoài nhìn như ba đại gia tộc tu chân cùng nhau khống chế Thành Nhạc Thủy, trên thực tế vẫn luôn âm thầm tranh đấu rất nhiều lần, bất kể ai cũng muốn độc bá Thành Nhạc Thủy.
Kiếp trước, tu vi Cổ Thần yếu kém, Cổ Thương Khung tự nhiên sẽ không nói cho hắn biết chuyện này, bởi vậy chuyện tranh đấu giữa ba nhà, Cổ Thần cũng không quá rõ.
Cổ Thần nói:
- Hai mươi năm trước, là Liễu gia thắng?
Cổ Thương Khung gật đầu, nói:
- Đúng vậy, hai mươi năm trước Liễu Hóa Nguyên dẹp sạch đệ tử hai nhà Cổ, Vân, thành công tranh đoạt gần một nửa lợi ích Thành Nhạc Thủy cho Liễu gia, tới đây lại sắp hết một lần hai mươi năm. Trong hàng đệ tử thứ ba có Liễu Bách Sinh là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bốn, hai nhà Cổ, Vân không có người chống lại, tư chất Cổ Thái không bằng Liễu Bách Sinh, tu vi cũng chỉ đạt Tiên Thiên tầng hai, Vân Hiên tuy có tư chất mạnh hơn Liễu Bách Sinh, nhưng tuổi đời vẫn còn nhỏ, mới qua 19, tu vi đạt được Tiên Thiên cảnh tầng ba, nhưng vẫn không phải đối thủ Liễu Bách Sinh.
- Phụ Thân, người đừng lo lắng, phải sang năm mới hết hạn hai mươi năm, chuyện của sang năm, ai nắm chắc được!
Cổ Thần nói.
Hiện tại tu vi Cổ Thần đã tới Tiên Thiên tầng ba, sử dụng Thiên Cương Thối Thể đại pháp, Liễu Bách Sinh chưa chắc là đối thủ, đợi tới sang năm, hừ hừ...
Cổ Thần nói chuyện với phụ thân, cùng lúc đó nhị trưởng lão Cổ Nhân cũng đi tới quý phủ của đại trưởng lão Cổ Minh.
Trong phòng khách, ba người Cổ Minh, Cổ Nhân, Cổ Thương Nhạc phân biệt ngồi một chỗ, trong sảnh không có hạ nhân nào.
- Hai người đều đã biết! Tiểu tạp chủng kia dĩ nhiên đã trở về, dĩ nhiên còn ngự khí phi hành, hắn dĩ nhiên không có chết... Dĩ Nhiên còn bước vào Tiên Thiên cảnh...
Nhị trưởng lão có chút kích động, liên tiếp dùng bốn từ ‘dĩ nhiên’, đủ có thể thấy trong lòng hắn chấn động như thế nào.
Đại trưởng lão gật đầu, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ:
- Không nghĩ tới a! Vượt quá xa suy nghĩ của ta, ngắn ngủi trong một năm, tiểu tạp chủng này từ một tên phế tài lại đạt được thành tựu như vậy... Hắn ăn nhầm phải thần dược sao? Lão nhị, đệ xác định hắn đạp phi kiếm trở về chứ? Trên phi kiếm có thể là người khác hay không? Ta không tận mắt nhìn thấy, thật sự khó mà tin được.
- Ta dù chưa tận mắt thấy, nhưng trong phủ có không ít người thấy được, bọn họ tuyệt không dám soạn ra lời dối gạt ta, chuyện này khẳng định là sự thực...
Nhị trưởng lão nói.
- Ta cũng thấy tận mắt.
Cổ Thương Nhạc ngắt lời nói:
- Trên phi kiếm ngoại trừ hắn còn có một con hồ ly, không có bất luận kẻ nào khác, chính là hắn đang ngự khí phi hành, khẳng định hắn đã bước vào Tiên Thiên cảnh...
- Thương Hải đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về, hôm nay tiểu tạp chủng kia đã trở về, sao Thương Hải còn chưa thấy đâu... Thương Hải có thể bị tiểu tạp chủng này hại hay không?
Nhị trưởng lão cau mày, vẻ mặt cừu hận nói.
- Không có khả năng!
Cổ Thương Nhạc nói chắc như đinh đống cột:
- Thương Hải có tu vi Tiên Thiên tầng năm, cho dù tiểu tạp chủng kia đạt được Tiên Thiên cảnh nhưng thế nào có thể làm hại Thương Hải? Nhị thúc, điều đó không có khà năng!
- Ta cũng biết không có khả năng, thế nhưng tròn năm tháng vẫn chưa có tin tức gì của Thương Hải, chỉ sợ... Chỉ sợ...
Nhị trưởng lão nói hai câu, cuối cùng vẫn không nói nốt câu kế tiếp.
Bất quá đại trưởng lão và Cổ Thương Nhạc tự nhiên biết được ý tứ trong lời nhị trưởng lão.
- Lão nhị, nói không chừng Thương Hải có chuyện gì giữ chân, lấy tu vi của hắn, chỉ cần không tiến sâu vào trong Đông Hoang sáu vạn dặm, sẽ không có nguy hiểm gì, đệ đừng lo lắng quá...
Đại trưởng lão nói.
Cổ Thương Nhạc phụ họa, nói:
- Đúng vậy, nói không chừng, lúc nào đó Thương Hải sẽ trở lại.
Đại trưởng lão và Cổ Thương Nhạc nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng cũng minh bạch, biến mất năm tháng, tình huống tuyệt đối là lành ít dữ nhiều.
- Ai... Chín tháng trước, Cổ Hà và tiểu tạp chủng kia đi quáng động Bắc Thai Sơn, kết quả Hà nhi biến mất, năm tháng trước Thương Hải và tiểu tạp chủng kia đi Đông Hoang, kết quả Thương Hải cũng biến mất, tiểu tạp chủng kia có phải là một khắc tinh, chuyên khắc nhi tử, tôn tử của ta...
Nhị trưởng lão thờ dài một tiếng, ngữ khí đột nhiên già đi không ít, đồng thời trong giọng nói cũng lộ ra khí tức cừu hận.