Công tử bột nghe kể đến đó bèn lạ lùng hỏi:
- Con người chỉ có tứ chi, ngươi nói năm tên nắm lấy ngươi kéo ra năm hướng, vậy chi nữa là chi nào thế?
Ta ho khan nói:
- Thì bốn tên chia ra nắm hết hai tay hai chân, một tên nắm đầu ta là đủ năm chứ gì nữa.
Tên công tử bột gật gù rồi giục ta kể tiếp. Ta không thích cái kiểu cười hích hích ám muội của hắn, nhưng cũng không muốn nhắc lại đề tài này. Bèn tiếp tục:
" Lúc đó ta tưởng mình sắp bị bọn thủ ác xé rách làm mấy mảnh thì chợt nghe văng vẳng tiếng thơ ngâm:
Xôi em hai gói căng phồng
Mỗi bên một hạt đậu hồng thấy mê
Người người sờ nắn vân vê
Co co giãn giãn chẳng hề hấn chi
...
Năm tên kia nghe thấy lập tức phối hợp xoay mình lại nhìn về góc quán. Lúc đó ta để ý thấy bọn chúng xoay mình vẫn giữ nguyên thứ tự từ trái sang phải y như một bàn tay, trong đầu chợt nhớ đến bài hát " năm anh em trong một chốn ăn chơi, như năm bông hoa cắm cùng một bãi, như năm ngón tay trên một bàn tay... "
Bài hát đó ta cũng không thuộc lắm, hình như là một bài hát chế lời thô tục nhưng rõ ràng so với năm tên này thì vẫn còn tao nhã chán.
Cả năm tên hùng hổ chỉ mặt cô gái ngồi trong chiếc bàn bên cửa sổ mắng nhiếc ầm ĩ( ta nhớ rõ chỗ đó là một gã đàn ông bặm trợn đặt bàn gọi món, không hiểu sao lại xuất hiện cô gái kia? )
- Con mụ Xôi chết tiệt kia, bọn ta tóm được ngươi sẽ băm vằm ngươi thành nghìn mảnh.
- Ngươi cả gan đột nhập bổn hội, lại dám nhân lúc bọn ông say rượu, lừa gạt tình tiền rồi bỏ trốn. Hôm nay đừng hòng thoát khỏi chỗ này.
- Lại còn học trộm bí kíp Lục Mạch Thần Kiếm của bọn ta nữa chứ - Ngón út bổ sung.
Thị Xôi mặc bọn họ nhao nhao chửi bới, cười khanh khách nói:
- Lưu Tinh Thần Tượng Hội của các ngươi chẳng có gì quý giá, chỉ rặt một bọn tửu quỷ lúc nào cũng say lướt khướt. Nếu không có dịp truy đuổi ta thì liệu năm con hổ ngốc các ngươi có biết thế nào là bôn tẩu giang hồ không hay sẽ chết chìm trong đáy hũ cả rồi?
Ngón giữa lại chửi toáng lên:
- Con mụ già mồm, Ngũ Hổ bọn ta chết chìm hay không là việc của bọn ta, ai khiến ngươi xen vào.
Thị Xôi vẫn không tức giận, cười hi hi lượn tới trước mặt ngón giữa nói:
- Tỉ tỉ vẫn nhớ lão tam ngươi lúc nào cũng dịu dàng với tỉ tỉ nhất, sao bây giờ lại trở nên nóng giận thế này?
Ngón giữa tức giận hô to:
- Mau xé xác nó ra.
Năm anh em liền quăng ta xuống, đồng loạt nhảy đến túm lấy Thị Xôi. Mỗi người một chi kéo giằng ra năm phía ( vẫn là bốn người giữ tay chân, một người nắm lấy đầu kéo y như vừa nãy kéo ta vậy )
Thị Xôi cũng không có vẻ gì sợ hãi, cứ đứng im cho năm tên kia tóm được.
Lão đại ngón cái hô lên một tiếng " Xé " tức thì năm người cùng lúc phát lực giật mạnh về năm hướng. Thị Xôi không kịp hét lên tiếng nào, tức thì bị xé thành năm sáu mảnh, văng tung tóe khắp phòng.... "
Nghe ta kể đến đây, tên công tử bột sợ hãi kêu lên:
- Khiếp quá.
Ta cười khẩy dọa hắn:
- Ngươi hành tẩu giang hồ sẽ còn thấy nhiều cảnh máu chảy đầu rơi đáng sợ hơn nhiều, lòng mề phèo phổi lẫn lộn hết cả lên, như thế đã ăn thua gì.
Tên công tử bột biết ta dọa, lườm một cái thật dài:
- Thị Xôi kia vì cứu ngươi nên chết thật là thê thảm trong tay Ngũ Hổ vậy mà ngươi còn lấy đó làm chuyện đùa nghịch được, thật là uổng mạng.
Ta ngạc nhiên hỏi:
- Thị Xôi chết hồi nào vậy?
Công tử bột ngạc nhiên:
- Chẳng phải vừa nãy ngươi kể Ngũ Hổ xé nàng ra làm mấy mảnh đó sao?
Ta cười ngất, tiện tay quơ lấy bình Tam Hoa Tửu trên bàn làm một ngụm rồi kể tiếp:
" Lúc đó ta cũng nghĩ Thị Xôi kia thái độ ung dung, thân pháp cũng không tồi không ngờ chết lãng xẹt như vậy. Nào ngờ khi ta ngẩng đầu lên thì chẳng thấy chân tay nội tạng vương vãi ở đâu, thậm chí một chút máu me cũng không có nốt. Khắp phòng chỉ thấy toàn là lá sen, lá bàng, lá chuối bay tá lả.
Năm tên Ngũ Hổ kia mỗi tên cầm một nùi lá, ngơ ngác nhìn nhau.
Tận lúc lão đại Ngón cái hô lên:
- Anh em cẩn thận, đây là Độn thuật của Thị Xôi. Chuyên dùng ảo ảnh lừa người hết sức lợi hại, mắt thường khó mà phân biệt được.
Thì ra người mà Ngũ Hổ vồ được không phải Thị Xôi thực mà chỉ là một nắm lá độn thành hình người, giống y như thật.
Ta nghe thấy vậy liền nghĩ
- Bà Tú bán xôi đỗ xanh ở cuối phố thường bán dối, mười đồng xôi độn vào đó năm đồng lá đã bị mọi người chửi là mặt dày như thớt. Vậy mà ả này trăm lá không được hạt xôi nào, có lẽ da mặt phải dày hơn vạn lý trường thành mất.
Quả nhiên lại nghe tiếng Thị Xôi văng vẳng:
- Các ngươi vẫn cứ vội vội vàng vàng như thế, chẳng biết thưởng thức chút nào.
Năm anh em cảnh giác nhìn xung quanh, lão nhị Ngón trỏ hô lên:" Nó ở ngoài cửa sổ " rồi phóng vọt tới đánh một chưởng vào cửa sổ.
Ngoài cửa sổ không có ai, nhưng hắn vẫn đánh đấm loạn xị một lúc lâu không chịu dừng tay.
Ngón giữa bực tức nói:
- Ngươi ngu quá, nó ở chỗ cầu thang. - Nói đoạn xông tới đó, vung quyền lên đánh vào bức vách nghe rầm một tiếng. May mà bổn quán thiết kế chắc chắn, bức vách được xây bằng gạch chỉ, lại ốp gỗ nghiến bên trong nên không bị y đấm thủng.
Lão tứ Ngón áp út hô lên:
- Ta đoán ả trốn trên xà nhà - Rồi cũng tung mình lên xà nhà, đấm đá tung tóe ở trên đó làm mạng nhện rơi mù mịt.
Tên nhóc Ngón út đơn giản hơn, nhảy bổ tới ô thoáng dùng cả thân mình bịt chặt lại nói:
- Ta bắt được tỉ rồi.
Thị Xôi đang cười trêu Ngũ Hổ sắp biến thành Ngũ Khỉ thấy vậy cũng chột dạ im bặt. Thì ra lão đại Ngón Cái cũng đã đứng chặn luôn cửa chính ra vào tự lúc nào không rõ.
Xem ra năm tên ngốc Ngũ Hổ này cũng không phải bọn đầu óc ngu si. Mặc dù Độn thuật của Thị Xôi quỷ dị phi thường, giống như tàng hình không thấy tăm tích, tiếng nói cũng vang vọng từ bốn phương không sao xác định được vị trí. Nhưng rõ ràng cô ả vẫn đang ở trong phòng, chỉ cần bịt chặt mọi lối vào ra thì Thị Xôi còn trốn đâu cho thoát