Vì đoạn này lấy nhân vật là một nickname nên dùng nguyên bản thơ của người này cho vui.
Truyện viết hài hước nên tính logic không quá quan trọng, mọi người đừng ngạc nhiên tại sao lại có bê tông hay bia bọt trong truyện kiếm hiệp nha
Chương 6: Lê Thế Việt
" Đôi quang gánh của ả bán lê mặc dù không được liệt vào dạng nào trong thập bát ban binh khí nhưng nó vẫn tung hoành không chút nao núng, hoàn toàn áp đảo Ngũ Hành Trận của năm anh em Ngũ Ngổ. Đừng nói là ngươi không tin, chính ta lúc đó nếu không tận mắt nhìn thấy cũng không thể nào tin được Thủ pháp đánh quang gánh của ả bán lê lại có thể sánh ngang với một trong ba môn kì công của võ lâm Trung Nguyên là Lục Mạch Thần Kiếm.
Quang gánh là thứ công cụ để gánh, thồ hàng hóa hết sức thông dụng gồm một hai sợi dây thừng bện thành quai, một cái đòn gánh bằng tre và hai cái sọt. Dù là người trong võ lâm hay nông dân miền núi, chỉ cần đi qua chợ một lần tất nhiên sẽ biết cái quang gánh là gì.
Quang gánh đơn giản mà gần gụi là thế nhưng trong tay Ả bán lê lại trở thành một thứ vũ khí toàn năng.
Đòn gánh được sử dụng như tề mi côn, lúc đánh lúc quật phát ra tiếng gió vù vù vô cùng đáng sợ.
Hai sợi quai gánh bằng dây thừng bện múa tít lên, lúc thì để quật như nhuyễn tiên, lúc lại gài vào đòn gánh đánh như côn tam khúc.
Thậm chí hai cái sọt lớn lúc được lồng vào cũng có thể sử dụng như chùy xích, mặc dù đan bằng chất liệu tre vừa mềm vừa nhẹ nhưng khi được phổ nội công vào thì uy lực cũng không thể xem thường. "
Công tử bột nghe ta tả đôi quang gánh của Ả bán lê toàn năng như vậy thì tròn mắt ngạc nhiên, liên tục hỏi " thật không? ", " thật không? ". Ta bèn giảng cho hắn biết:
- Tất nhiên là thật rồi. Quang gánh là công cụ của dân thồ hàng, hoặc là bán hàng chợ búa. Những người này trong quá trình kiếm sống rất thường hay gặp phải quân trộm cướp, do đó nhu cầu tự vệ họ thường phải tận dụng mọi thứ đồ vật bên người để phục vụ chiến đấu, bởi vậy quang gánh có từ lúc nào thì môn đánh quang gánh có từ lúc đó.
Nếu xét trên lịch sử, có lẽ nó còn có trước cả kiếm pháp, đao pháp hay là côn thương ấy chứ.
Trong tay những kẻ lành nghề như Ả bán lê, dù chỉ là chiếc thúng cũng có thể dùng để chống ám khí, múa lên có thể làm địch nhân hoa mắt phân tâm, riêng phép đánh quai gánh đã có hơn mười hai loại, từ đánh như nhuyễn tiên, đánh như dây thừng, đánh như côn tam khúc, đánh như chùy xích vân vân vô cùng biến ảo. Đó là chưa kể đòn gánh làm bằng tre gộc vừa cứng vừa dài mà lại bền chắc không thua gì thiết bảng. Ngươi bảo thứ vũ khí có cương có nhu, gồm cả công lẫn thủ như vậy trải qua mấy ngàn năm lịch sử rèn luyện theo lối gia truyền còn không lợi hại làm sao được ?
Được ta giảng cặn kẽ như vậy, Công tử bột tấm tắc khen:
- Ngươi nói ta mới thấy cặp quang gánh này quả xứng đứng đầu thập bát ban binh khí, là thứ vũ khí toàn năng. Thật đáng tiếc một môn võ công có lịch sử lâu đời như vậy lại ẩn mình vô danh không ai biết đến.
Ta bĩu môi:
- Thứ ngươi không biết còn nhiều lắm, sau này ta sẽ kể cho ngươi nhiều điều hay ho hơn nữa.
Công tử bột đã quen với thói phạm thượng của ta nên không thèm chấp, háo hức giục:
- Ừ ừ được rồi, sau đó thì sao?
Ta gật đầu kể tiếp:
" Thủ pháp đánh quang gánh của Ả bán lê quả là xuất thần nhập hóa, đôi quang gánh trên vai quay tít đánh khắp bốn phương tám hướng. Ngũ Hổ mặc dù có Lục Mạch Thần Kiếm là kì công thiên hạ nhưng cũng không cách nào uy hiếp được đến Ả bán lê. Mỗi khi kiếm khí tấn công đến gặp phải đôi sọt kia đều bật ngược trở ra, không tìm được lối nào công kích vào người ả. Chẳng mấy chốc đã bị Ả bán lê đánh cho xất bất xang bang, mỗi tên đều ăn vài đòn gánh vào đầu.
Đang khi Ngũ Hổ bị đánh cho tan tành té vãi, bỗng nghe có giọng lè nhè ngâm thơ:
" Ai bảo rằng yêu vào là khổ... ( 1 )
Mới nhìn nàng, tôi đã đổ bê-tông!?
Lên 5 tuổi, lừa lẻn đến bờ sông
Mắt ti hí liếc trộm trông nàng tắm,
Nhớ khi xưa nàng gầy như con mắm
Thế đếch nào vẫn chìm đắm si mê.
Lên 6 tuổi di dạo khắp triền đê,
Tuổi dậy thì; người fê fê mới chết
Vừa sờ vào, nàng đánh cho bê bết
Và gào rằng: đến tết nghe chưa!!!
... "
Ngũ Hổ nghe tiếng ngâm mừng rỡ kêu lên:
- Hội trưởng đã tới. - Nói rồi đồng loạt hướng về phía người ngâm thơ thi lễ.
Ta tò mò nhìn về phía đó, thấy một gã bợm rượu đang đứng vịn góc bàn, hai tay nâng một bình rượu lớn.
Tên này khoảng tầm gần ba chục tuổi da dẻ xanh xao, mắt to như ốc vẻ mặt lờ đờ. Hắn có vẻ đã say mèm, đứng dựa vào thành bàn mà chân vẫn run run dẻo dẻo không thẳng được lưng lên nhưng tay cầm hũ rượu vẫn vững như bàn thạch. Trên miệng ngậm một ống sậy lớn, một đầu cắm vào trong hũ, rượu cứ thế theo ống sậy bị hắn hút ra. Ta làm tiểu nhị lâu năm, cũng thấy qua nhiều người uống rượu, bằng vào kinh nghiệm của mình thì có thể dễ dàng nhận ra tên thanh niên uống rượu bằng ống hút này là một con sâu rượu chính gốc có tuổi nhậu không dưới ba mươi năm liên tục... "
- Ngươi lại khoác lác rồi, làm gì có chuyện một người mới gần ba mươi tuổi mà đã có hơn ba mươi năm ăn nhậu được? - Công tử bột tỏ thái độ không tin.
Ta nói:
- Ta nghe nói Lưu Linh Tửu Thần khi xưa uống rượu thay sữa mẹ, môn đồ của lão về sau cũng lắm thiên tài, chuyện này cũng không phải là lạ lắm.
- Kể cả có như vậy thì tuổi rượu cũng không cách nào có thể vượt quá tuổi đời. - Công tử bột cự lại.
Ta cãi:
- Chị gái của ta lúc có bầu dở miệng rất thích ăn bỗng rượu, thầy lang nói nếu mẹ ăn nhiều bỗng rượu hoặc là rượu nếp thì hài nhi trong bụng có thể bị say. Nếu hắn cũng gặp cảnh ngộ giống cháu ta thì chuyện tuổi rượu hơn tuổi đời cũng không phải là không thể.
Công tử bột ngạc nhiên nói:
- Chuyện mẹ ăn gì con bổ nấy thì ta có biết, nhưng không lẽ trên đời có kẻ như vậy thật hay sao?
Ta xuống nước nói:
- Kể ra thì cũng hiếm có thật, nhưng ngươi nghĩ xem,hội trưởng Lưu Linh Thần Tượng Hội đâu phải ai cũng có thể làm, không có điểm đặc biệt thì làm sao có thể đảm đương.
Công tử bột mặc dù vẫn không tin lời ta nhưng cũng không phản đối nói:
- Ta cũng nghe nói Lê Thế Việt hội trưởng của Lưu Linh Thần Tượng Hội là một tay quái tài. Nhưng ngươi có xác định tên tửu quỷ ấy đúng là Lê Thế Việt không?
Ta gật đầu nói:
- Thi Tửu Song Tuyệt Lê Thế Việt xưa nay còn được đồng đạo võ lâm đặt cho một cái ngoại hiệu là Vừa Nhìn Là Biết, điều này nói lên phong cách của y vô cùng đặc biệt, không thể nhầm lẫn được. Ngươi đã bao giờ thấy kẻ nào uống rượu bằng ống hút làm thơ nhi đồng như thế hay chưa?
-...
( 1 ) đây là đoạn đầu trong " trường ca thất tình vỡ mộng " post tại topic thơ của letheviet.
Nguyên bản :
Ai bảo rằng yêu vào là khổ...
Mới nhìn nàng, tôi đã đổ bê-tông!?
Lên 5 tuổi, lừa lẻn đến bờ sông
Mắt ti hí liếc trộm trông nàng tắm,
Nhớ khi xưa nàng gầy như con mắm
Thế đếch nào vẫn chìm đắm si mê.
Lên 6 tuổi di dạo khắp triền đê,
Tuổi dậy thì; người fê fê mới chết
Vừa sờ vào, nàng đánh cho bê bết
Và gào rằng: đến tết nghe chưa!!!
Hết lớp 2 cũng đú đởn tập cưa
Găp lại nàng vào 1 buổi ban trưa,
Mây vụt đen và trời mưa như thác
Nhếch mép cười, nàng bảo tôi mắc lác.
Lòng tôi buồn tan nát cả con tim!
Đến lớp ba. tím ngắt cả đồi sim...
Trèo lên cây bắt con chim nho nhỏ,
Đem tặng nàng; nàng cúi đầu mặt đỏ,
Rú lên cuời và vụt bỏ chạy đi.
Thủa ngày xưa nào có biết cái chi
Vẫn ko hiểu tận đến khi lớp bốn,
Thủa ấy tình say và con tim bận rộn
Yêu điên cuồng, những lồng lộn, si mê
Và con tim quá chua xót tái tê
Khi biết rằng: nàng thả dê thằng khác
Cả cõi lòng tôi dường như tan nát,
Thoáng nhìn bên hố cát: chúng hôn nhau!
Và từ đấy, tan nát mối tình đầu!
Nàng bỏ tôi chẳng 1 câu li biệt,
Nỗi hờn căm và -con tim da diết
Nhớ nha mày: "Chờ rồi biết tay ông."
Các bạn có thể tham khảo tại đây http://www.***********.com/forum/sho...t=57384&page=5
|