" Tiếng ngâm thơ rơi vào tai Ả bán lê như sét đánh lúc trời quang khiến ả ngơ ngẩn xuất thần, đôi quang gánh hững hờ rơi xuống đất. Hồi lâu ả mới run run xoay mình đối diện với Lê Thế Việt, cặp mắt đẹp ầng ậng nước nhìn y không chớp, miệng mấp máy mãi mới thành câu:
- Lê Thế Việt...
Lê Thế Việt giương đôi mắt lờ đờ đáp lời ả:
- Đúng vậy, là anh. Hai chục năm rồi em vẫn nhận ra ư?
Ả bán lê nghiến răng nói:
- Hai chục năm nay ta cứ tưởng rằng ngươi đã bỏ mình ở dưới đáy cái chum chết tiệt nào rồi.Tại sao ngươi vẫn còn chưa say chết?
Lê Thế Việt cười chua chát:
- Anh ước gì mình cũng được như Lý Bạch chết chìm trong hũ rượu, nhưng thật lạ làm sao, càng những lúc say anh lại thấy mình đang sống. Thành ra hai chục năm rồi vẫn chưa hoàn thành được lời cầu nguyện của em.
Đoạn hắn lảo đảo tiến lại gần Ả bán lê, ánh mắt mê mang nhìn ả, miệng đọc một đoạn thơ
Chết tan xương, vẫn nhớ em tha thiết. ( 1 )
Thành quỉ hồn vẫn da diết yêu thương...
Đã có thời anh từng bước lạc đường
Em vẫn bên khắp muôn phương vạn nẻo!
Giếng mắt em, sao thật là trong trẻo
Sóng sánh cười, ôi những giọt mê ly
Gần bên em anh như kẻ vô tri,
Chỉ cần em đâu quan tâm gì khác!
Khi cô quạnh, không em... lòng tan nát
Vắng em rồi đời anh nghĩa gì đâu
Hòa vào em anh quên hết u sầu,
Anh xin tỏ hỡi tình đầu chân thật!
Chỉ giả thôi, một mai anh về đất
Thì xin em hãy đừng chảy lệ nha
Anh mong em, hãy cố tỏ như là...
Đôi chúng ta - chỉ chia xa thoáng chốc.
Nhớ có lần, đời làm rơi nước mắt
Anh âm thầm nuốt ngược lệ vào lòng.
Những ngôn từ, những thương mến nhớ mong.
Anh âm thầm, để tự mình anh biết...
Nguyện cả đời xin yêu em tha thiết.
Cất hồn em ở trong tận thẳm sâu
Hòa vào nhau sẽ vẫn mãi thắm mầu.
Mãi luyến lưu như lần đầu gặp gỡ.
Mai chia xa, xin em đừng bỡ ngỡ!
Mai chia xa, đừng đau xót quá em!
Mảng trăng buồn sao tế buốt cả đêm...
Duy có em, luôn chảy trong huyết mạch!
...
Lời thơ vừa dứt, ả bán lê đã nước mắt như mưa, run rẩy nói:
- Ngươi vẫn còn nhớ....
Lê Thế Việt cười dịu dàng, đưa tay vuốt tóc ả nói:
- Bài thơ này anh viết tặng cho em, sao lại không nhớ chứ.
Ả bán lê mê mang hồi tưởng, ánh mắt nhìn Lê Thế Việt ôn nhu hạnh phúc hồi lâu, dịu dàng hỏi:
- Từ đó tới giờ ngươi sống thế nào?
Lê Thế Việt cười nhẹ đáp:
- Nhờ có rượu mà anh vẫn sống, thế còn em?
Ả bán lê không trả lời, cảm xúc khi nãy dâng trào giờ đã dần bình ổn lại, chỉ Thị Xôi còn đang bị điểm huyệt nói:
- Xôi tỉ vẫn rất yêu ngươi. Hai mươi năm qua, Tỉ ấy kiên trì đi tìm ngươi, vẫn chưa nghĩ đến người đàn ông khác.
Lê Thế Việt nhìn Thị Xôi, ánh mắt hiện rõ vẻ khổ sở. Mãi một lúc lâu mới tiến đến, xuất thủ giải huyệt cho ả rồi nhanh chóng lùi xuống dưới.
Thị Xôi đã được giải huyệt nhưng vẫn đứng im bất động, bờ vai run rẩy khiến người ngoài như ta nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
Một người con gái, phải đứng nghe người mình yêu ôn chuyện tình xưa với một cô gái không phải là mình, nỗi đau khổ đó ai mà không hiểu... "