Thị Xôi ai oán nhìn Lê Thế Việt nói:
- Ta đi khắp đại giang nam bắc tìm chàng suốt hai chục năm nay, như điên như ngộ, gặp ai cũng hỏi có biết cu Tũn ở đâu không. Nhưng đất trời rộng lớn, người cứ như tăm cá bóng chim càng tìm càng mất hút. Nhớ năm xưa chàng thích nhất là xôi, ngày nào cũng ăn không biết chán ta bèn lấy tên là Cô Bé Bán Xôi để hành tẩu giang hồ, những mong một ngày có người gọi lại mua, ngẩng đầu nhìn mặt nhận ra người quen cũ...
Lê Thế Việt hỏi:
- Cô bán có đắt hàng không?
Thị Xôi quắc mắt nói:" Ngươi đừng đánh trống lảng, " - Rồi lại ôn nhu nói " Ngươi cũng không cần suy nghĩ lung tung. Xôi của ta là tình là nghĩa chỉ để dành cho mỗi mình ngươi chứ đâu phải xôi thường, những kẻ khác có muốn mua cũng không thể được, dẫu bỏ nghìn vàng cũng chỉ được nắm lá mà thôi. "
Đoạn Thị Xôi lại mê mang nói:
- Ta cực khổ suốt hai chục năm trời, cuối cùng trời xanh cũng không phụ kẻ có lòng. Ta nghe nói ở đất Sơn Đông có Lưu Linh Thần Tượng Hội chuyên thờ sâu rượu, nghĩ đến tính ngươi quý rượu hơn mạng sống biết đâu cũng sẽ gia nhập vào nơi đó. Ta bèn lặn lội đường xa, không ngại người đời cười cợt tìm mọi cách thâm nhập vào hội ấy, cũng cốt để tìm ngươi.
Gia nhập hội rồi lại nghe đồn đại có kẻ ngoại hình rất giống như ngươi, trên mông có vết bớt hình con chim trĩ. Ta biết đó chính là ngươi, lúc đó còn khóc cảm tạ trời xanh dun dủi.
Nhưng Hội Lưu Linh các ngươi nhận rượu không nhận người, đã gia nhập là bất kể xuất thân, họ hàng không nhớ. Năm tên ngốc Ngũ Hổ kia ngồi vào bàn rượu liền tên mình cũng không biết là gì, ta hỏi đến Cu Tũn tất nhiên ai cũng lắc đầu không biết. Đã vậy cái hội khốn kiếp của các ngươi lại không có tổng đàn, mỗi tháng hai lần họp hành đều là tổ chức ở quán rượu ven đường. Mặc dù lúc nào cũng gào thét đòi gặp mặt nhau không say không về nhưng hễ gặp nhau rồi là say khướt cả bang, có gặp nhau chưa cũng không nhớ được.
Ta khổ khổ sở sở mất mấy tháng ròng mà cũng không nắm được tung tích của ngươi, cảm giác người thương ở gần ngay trước mặt mà xa tựa chân trời thật khiến người ta đau khổ không sao chịu nổi.
May mà sau đó ta lại nghe lão út trong Ngũ Hổ nói Lưu Linh Hội có hai điều cấm kị. Thứ nhất là đem rượu đổ đi, thứ hai là mang tuyệt kĩ của hội là Lục Mạch Thần Kiếm truyền ra bên ngoài, khiến kẻ ngoại đạo biết được huyền cơ. Hễ kẻ nào phạm phải sẽ bị tất cả thành viên truy sát, không chết không thôi. Ta bèn nghĩ nếu mình phạm vào cả hai điều đó, ắt sẽ khiến cả bang tề tựu truy lùng, đó chính là ngày ta và ngươi gặp mặt.
Lão Út đứng bên cạnh nghe vậy kêu lên:
- Vì vậy ngươi dò xét bọn ta, học lén cả năm chiêu Lục Mạch Thần Kiếm rồi nói sẽ đem bí kĩ này truyền ra cho toàn thiên hạ biết ?
Thị Xôi đáp:
- Phải, không những vậy, ta còn dụ dỗ lão tam biết được vị trí hầm rượu bảo bối của các ngươi, nhân lúc các ngươi say khướt mò vào đập vỡ hết năm mươi hũ Bách Bảo Cường Dương Tửu của các ngươi rồi mới dời đi.
Năm tên Ngũ Hổ đau đớn gầm lên :
- Ngươi đúng là quân ác phụ lăng loàn, hôm nay bọn ta phải xé xác ngươi ngâm rượu bù đắp một phần tổn thất mà ngươi đã gây ra.
Ả bán lê thấy Ngũ Hổ phóng lên liền múa đôi quang gánh đánh dạt cả về, cao giọng nói:
- Ta tưởng Xôi tỉ gây ra đại sự tày trời gì, hóa ra chỉ là năm mươi hũ Bách Bảo Cường Dương Tửu. Rượu này ta cũng đã thử qua, thực ra chỉ là bắt mấy con tắc kè bìm bịp bỏ vào trong rượu rồi truyền miệng với nhau. Thực ra có công dụng hay không thì chẳng ai chứng thực, thậm chí nhiều người uống rượu này vào chẳng hề có tác dụng cường dương mà ngược lại say mềm như bún, chẳng còn làm ăn gì được... hoàn toàn là đồ bịp bợm mà thôi. Xôi tỉ đập đi đúng lắm.
Đoạn ả lại vỗ tay nói tiếp:
- Còn chuyện bí kíp trấn phái kia càng là thứ rác rưởi đáng khinh. Vốn ra Lục Mạch Thần Kiếm của họ Đoàn ở Đại Lý xưng hùng khắp thiên hạ, được liệt vào Tam Đại Kì Công của võ lâm, vậy nhưng không hiểu bọn Lưu Linh Hội các ngươi dùng cách nào đổi được lại biến nó thành thứ công phu lọc rượu qua đường ngón tay, uống vào bao nhiêu lại cho ra hết. Từ lúc đó trở đi Lưu Linh Thần Tượng Hội của các ngươi đấu đâu thắng đó, bất bại vô địch nơi quán rượu. Các ngươi lại tôn lên làm cái gì tuyệt kĩ bất truyền. Hừ, Uổng cho Tửu Thần năm xưa lấy bài hát " uống rượu mà không say nào hay... " làm tiêu chí lập hội, cuối cùng lập ra một cái hội toàn bọn ti bỉ lừa đảo.
Ta nghe chuyện này thấy ngứa mắt đã lâu, đã định thay trời hành đạo mà chưa có dịp. Các ngươi hôm nay còn dám há miệng hô hào cái gì mà bí công trấn phái, đòi truy sát Xôi tỉ của ta. Thật không biết nhục.
Bọn người Lưu Linh Thần Tương Hội bị Ả bán lê lột trần bí mật thì xấu hổ vô cùng, cắm mặt xuống đất không dám ngẩng lên.