Đỗ Thiên đang khoanh chân ngồi yên từ từ mở mắt ra. Nhìn không thấy có gì khác lạ, nhưng toàn thân hắn lại dâng lên một cỗ khí chất đặc biệt, dường như khác xa so với trước đây. Hắn đã bước vào tầng thứ chín. Ngay khi vừa đột phá vào tiểu cảnh giới này, Đỗ Thiên cảm giác dường như có một tấm màng mỏng bị vỡ nát, những điều trước đây không hiểu nổi về các vấn đề tu tiên liền trở nên sáng tỏ, cứ như trước nay nó vẫn luôn tồn tại, chẳng qua bị hắn quên lãng vậy. Ngoài các cảm ngộ tăng lên thì thần thức cũng có bước tiến đáng kể, giờ đây phạm vi bao trùm thần thức của hắn đã lên tới gần một trăm mét, ngoài khoảng đó hắn cũng chỉ có thể cảm giác mờ mờ không rõ lắm. Hơn thế nữa linh lực trong cơ thể hắn thay đổi về lượng không nhiều, nhưng đã biến đổi về chất, trở nên tinh thuần hơn nhiều. Nhắm mắt lại cảm thụ những cảm giác kỳ diệu do tấn cấp mang tới thêm một lúc nữa, Đỗ Thiên rốt cuộc cũng đứng dậy đi ra ngoài động phủ. Linh dược còn có thể cung cấp đủ cho hắn tu luyện thẳng một mạch tới luyện khí kỳ viên mãn, song địa hỏa phù lại đã hết. Với lại Đỗ Thiên cảm thấy tấn cấp quá nhanh như vậy có thể sẽ để lại tai họa ngầm về sau, cho nên quyết định đình chỉ điên cuồng tu luyện một thời gian để củng cố đạo tâm, đồng thời cũng có khá nhiều việc khác đang chờ hắn làm.
Thu lại toàn bộ trận kỳ bố trí trước đó, Đỗ Thiên khoan thai từ khe nứt hẹp tạo thành cửa vào bước ra ngoài phía rừng rậm. Sau khi quét thần thức bốn phía một lượt không có phát hiện điều gì dị thường, Đỗ Thiên dùng khinh thân thuật phiêu phiêu rời đi, tới địa điểm cách đó rất xa tung ra thanh đao hóa thành độn quang màu xanh nhạt biến mất nơi cuối trời. Trước đây hắn lo lắng cả đời cũng chẳng thể tấn cấp, vậy mà bây giờ lại lo lắng tấn cấp quá nhanh, đúng là sự đời luôn khó lường. Tuy kiếm được chỗ thanh tu tuyệt vời như vậy nhưng Đỗ Thiên cũng không định rời khỏi Xích Diễm Môn. Tu tiên giới cường giả vi tôn này, nếu có một đại phái chống lưng sẽ có nhiều lợi thế hơn so với tán tu. Chính vì vậy hắn phải trở về môn phái trước.
Quãng đường về Đỗ Thiên có gặp vài tu sĩ đi riêng lẻ, nhưng hầu như khi gặp độn quang của hắn thì tất cả đều dừng lại thận trọng xem xét, ai cũng tỏ ra rất cơ cảnh. Điều này làm Đỗ Thiên càng khẳng định rằng tu tiên giới còn khát máu hơn cả võ lâm giang hồ thế tục. Một đường phi hành vô sự, hơn nửa tháng sau Đỗ Thiên đã về tới Xích Diễm Môn.
Có pháp lực tầng chín, cộng với cảm ngộ đối với pháp thuật tăng lên, nên những pháp thuật lúc trước hắn dù miệt mài nghiên cứu như thế nào cũng không hiểu thấu thì nay đều sáng tỏ. Đỗ Thiên dành phần nhiều thời gian để học và luyện tập các pháp thuật, đồng thời củng cố thêm hai ẩn dấu công phu của hắn là Phá Thiên Kiếm Khí và Thiên Linh Thuẫn. Tuy nhiên Đỗ Thiên vẫn cảm thấy chưa đủ, nếu gặp cường địch thì thực lực của hắn hiện tại cũng có thể chống đỡ được, nhưng nếu gặp loại đẳng cấp như trúc cơ kỳ cao thủ thì sao ? Hắn đang thiếu chính là một thần thông chạy trốn, hay nói rõ ra là độn thuật. Phi độn không phải chỉ đơn thuần là ngự khí phi hành, mà còn có rất nhiều loại. Đỗ Thiên sau khi tới tàng kinh các cũng tìm được vài loại nhưng hiệu quả không cao, e rằng trên tầng ba dành cho trúc cơ kỳ mới có độn thuật hắn muốn, nhưng hiện tại muốn lên đó tìm hiểu chỉ là si tâm vọng tưởng.
Tham ngộ tiên đạo thêm một năm nữa, sau khi cho rằng đạo tâm đã vững, Đỗ Thiên lại quyết định ra ngoài lần thứ hai. Cái gọi là tham ngộ tiên đạo chính là tìm hiểu những quy tắc vạn vật trong trời đất, và về pháp thuật thần thông... Tu tiên chính là nghịch thiên, chính là chống lại quy tắc. Tu sĩ luyện khí kỳ chỉ mới bước đầu hơi hơi cảm nhận được quy tắc cho nên mới có chuyện chỉ một năm đạo tâm đã vững, còn những cảnh giới cao hơn thì càng ngày càng tiếp xúc nhiều với quy tắc hơn nên chuyện tham ngộ cũng không thể thực hiện nhanh vậy được
Lần này có rất nhiều việc Đỗ Thiên muốn thực hiện, trong đó quan trọng nhất là ba việc. Một là mua thêm địa hỏa phù để tiếp tục luyện chế đan dược, hai là mua thêm nhiều phù lục và pháp quyết độn thuật cao siêu hơn để nâng cao thực lực, nếu may mắn còn có thể mua được vài kiện pháp khí vừa tay, và ba là tìm hiểu về trận pháp để chuẩn bị khám phá di chỉ thượng cổ tiên phái trong sơn mạch. Linh thạch trong tay Đỗ Thiên có rất nhiều, chừng hơn một ngàn viên hạ phẩm linh thạch đoạt được từ hai anh em họ Trương. Hơn nữa nếu cẩn thận thì có thể an toàn bán thêm một ít linh dược đan dược lấy linh thạch nên Đỗ Thiên không hề lo lắng linh thạch không đủ.
Tu tiên giới không có khả năng một môn phái có thể tự cung tự cấp toàn bộ tư nguyên tu luyện, cho nên vẫn có tồn tại phường thị như ở thế tục. Đỗ Thiên muốn hoàn thành những việc trên đương nhiên phải tới phường thị. Sau khi bỏ chút công sức tìm hiểu được tình hình phường thị thì hắn quyết định đi Vân Ẩn phường thị, vừa gần lại vừa có quy mô đủ lớn có thể đáp ứng được nhu cầu của hắn. Đỗ Thiên muốn mua bán khá nhiều thứ sợ dẫn tới bại lộ bị mật nên đành hóa thành tán tu, hơn nữa phải cực kỳ cẩn thận nếu không sẽ dẫn họa sát thân.
Đỗ Thiên ngồi trên pháp khí phi hành, một đường vô sự tới quá ngọ ngày hôm sau thì tới được thung lũng Đông Thiên Sơn, cách không quá xa Vân Ẩn Môn. Từ trên cao nhìn xuống thung lũng bị một màn sương mờ bao phủ, nếu không để ý thì chẳng thể phát hiện ra điều gì dị thường. Đỗ Thiên dừng độn quang hạ xuống tại một mảnh đất trống gần đấy, bắt đầu đánh giá màn sương mù trước mặt. Hiển nhiên đây là do trận pháp tạo thành, với mục đích che mắt phàm nhân. Nếu có phàm nhân nào vô tình đi được tới đây thì khi vào trong trận pháp sẽ bị lạc, đi lòng vòng rồi cũng sẽ về chỗ cũ. Nhưng trận pháp này hiển nhiên không có tác dụng đối với tu tiên giả. Đỗ Thiên điều động linh lực lên hai mắt sử dụng linh nhãn thuật một chút đã có thể thấy mờ mờ quang cảnh bên trong. Đỗ Thiên đánh ra một đạo pháp quyết đơn giản vào màn sương, nó lập tức quay cuồng rồi lộ ra một thông đạo, hắn tiêu sái bước vào.
Đi hết thông đạo do màn sương tạo thành, trước mặt hiên lên một cổng chào khá lớn treo một tấm biển ghi ba chữ “ Vân Ẩn Môn”, bên trái có một tảng đá lớn bị gọt nhẵn một mặt, cao gần một trượng ghi một số nội quy phường thị. Phía sau cổng chào là một loạt các gian hàng lớn nhỏ, trung tâm có một tòa nhà lớn nhất cao năm tầng trông rất khí thế. Đang lúc Đỗ Thiên chăm chú đọc nội quy gi trên tảng đá thì có một tiếng “ nga “ kinh ngạc, kèm chút vui vẻ. Đỗ Thiên xoay người lại thì thấy một thanh niên mặc y phục màu nâu đất, dáng người cao gầy, khoảng chừng hai mấy tuổi, khuôn mặt bình dị cười cười tiến lại, phía sau màn sương đang xoay chuyển, hiển nhiên người này mới bước vào. Gã bước tới gần Đỗ Thiên cười nói :
“Tại hạ Nhạc Thành, đạo hữu là tán tu lần đầu đến đây phải không?”
Thanh niên này tu vi tầng tám luyện khí kỳ, trông khá dễ gần, Đỗ Thiên cũng mỉm cười đáp lễ :
“ Ra mắt Nhạc đạo hữu, tại hạ Đỗ Thiên, là một tán tu, đúng là lần đầu tới nơi này, không biết Nhạc đạo hữu có gì chỉ giáo ?”
Người này không quen không biết nên Đỗ Thiên cư xử đúng mực, nhưng cẩn thận là không thừa. Gã Nhạc Thành này cười tươi nói :
“ Tại hạ cũng là một tán tu thôi, chỉ giáo thì không giám. Có điều phường thị này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tại hạ đã đến đây khá nhiều nên có thể hướng dẫn Đỗ đạo hữu một hai, không biết ý đạo hữu thế nào”
Đỗ Thiên cười thầm trong bụng, chắc gã tán tu này cho rằng hắn là một tiểu tử tầng thứ ba vừa bước vào tu tiên giới. Vô công bất thụ lộc, nhất lại là tu tiên giới vô cùng thực dụng này, Đỗ Thiên chắc đến chín phần gã này đã nảy sinh ý đồ với hắn. Nhưng như người ta nói tài cao thì gan lớn, Đỗ Thiên cũng chẳng hề sợ hãi. Người không phạm ta ta không phạm người, người phạm ta người phải chết, quy tắc của hắn luôn là vậy. Đỗ Thiên mỉm cười đáp :
“Như vậy còn gì bằng, đa tạ Nhạc huynh”
Vân Ẩn Môn phường thị này không phải chỉ có đệ tử bản môn bày hàng, mà tất cả mọi người chỉ cần nộp đủ linh thạch là có thể mở gian hàng, chỉ cần chuyên tâm buôn bán, mọi vấn đề khác như an ninh trật tự đều có đệ tử Vân Ẩn Môn trông nom. Dù sao thì nơi đây cũng rất gần Vân Ẩn Môn nên không một ai giám sinh sự ở trong khuôn viên phường thị này. Vì có khá nhiều người tham gia nên tài liệu tu tiên xuất hiện ở đây rất phong phú, gồm đan dược, phù lục, dược liệu, trận pháp, điển tịch ngọc giản, tài liệu luyện khí, chế phù, pháp khí... thậm chí có cả trung phẩm pháp khí, chỉ cần đủ linh thạch thì hầu như có thể mua nhiều thứ quý giá đối với luyện khí kỳ tu sĩ
Phường thị thiết kế theo từng dãy hàng phân biệt, đa số cửa hàng đều là những thạch thất đơn giản, chỉ cần bỏ ra năm viên linh thạch một ngày là có thể thuê được. Bên cạnh đó cũng có những cửa hàng sang trọng hơn, chủ nhân thường là những người đã làm ăn lâu năm, cửa hàng đã có danh tiếng nhất định. Những cửa hàng như thế thường giá mắc hơn, nhưng người mua luôn an tâm hàng hóa đảm bảo. Còn những gian hàng khác do người thuê quá đông rất khó quản lý nên luôn có tình trạng long xà hỗn tạp. Mua hàng ở những cửa hàng này thì phải chú ý nếu không sẽ dễ bị tiền mất tật mang. Tiếng rao bán, tiếng mặc cả không ngừng vang lên, nếu không nhìn hàng hóa và linh thạch thì Đỗ Thiên chắc rằng mình đang lạc vào một khu phố buôn bán sầm uất của phàm nhân