Xem bài viết đơn
  #1  
Old 29-03-2008, 02:01 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· Vương Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 5240
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Như lai thần chưởng (Äã post trá»n bá»™)

Chương1
Äêm đã khuya lắm rồi, trên ná»n trá»i xanh thẳm, lấm tấm muôn ngàn vì sao Ä‘ang nhấp nháy...
Giữa cảnh vắng lặng cá»§a đêm trưá»ng, bá»—ng có má»™t chiếc bóng Ä‘en nhẹ nhàng êm ái, bay lên đầu tưá»ng, rảo mắt nhìn quanh, Ä‘oạn nhún chân buông mình xuống đất êm như ru.
Tứ bá» vắng ngắt như tá», thỉnh thoảng từ xa vá»ng lại vài tiếng trống canh não ruá»™t, hòa lẫn trong tiếng chó sá»§a oang oang trên đầu xóm...
Bóng đen ngoảnh đầu lại, nhìn ngôi nhà đồ sộ một giây, rồi thở dài, lầm lũi bước.
Bóng đen vừa đi, vừa miên man suy nghĩ :
- Ta sẽ vỠđâu? Trá»i! Ta là má»™t đứa trẻ côi cút, không cha không mẹ, không cá»­a không nhà...
Bóng Ä‘en vẫn âm thầm Ä‘i trong bóng tối trập trùng, thỉnh thoảng buông vài chuá»—i cưá»i Ä‘au đớn.
Bóng đen đó chính là Giang Thanh.
Chàng Ä‘i thất thểu, Ä‘i mãi vá» má»™t phương trá»i vô định.
Phương Äông đã dần dần rá»±c sáng, địa thế càng ngày càng cao.
Äến khi trá»i đã sáng hẳn, Giang Thanh thấy trước mặt mình có má»™t dòng suối trong veo uốn khúc bên má»™t hàng liá»…u xanh tươi.
Mệt quá, chàng đến bên bỠsuối vốc nước lên uống cho đỡ khát.
Nước lã làm cho chàng lần lần tỉnh táo. Nhác trông dưới làn nước trông veo hiện ra gương mặt của một chàng trai xấu xí.
Giang Thanh đăm đăm nhìn bóng mình in vào đáy nước, thẫn thỠsuy nghĩ. Một mối đau thương thầm kín lại len vào tâm tư của chàng. Chàng nghĩ :
- Ta xấu xí thế này, hèn chi ai cũng chẳng mến được ta!
Còn Ä‘ang bâng khuâng thì bá»—ng giật mình đánh thót, vì từ xa vá»ng lại có tiếng má»™t ngưá»i con gái Ä‘ang gào lên kêu cứu.
Äứng phắt dậy, Giang Thanh lắng tai nghe ngóng.
Quả thật, bên kia triá»n núi, có tiếng ngưá»i con gái thất thanh kêu cứu...
Giang Thanh vá»™i xoay ngưá»i trở bước, chạy bay vá» phía đó.
Xuyên qua nhiá»u khe đá, vượt qua rặng cây chằng chịt, má»™t cảnh tượng thê thảm man rợ chưa từng thấy vụt phÆ¡i bày ra trước mắt chàng.
Máu nóng trào sôi, lá»­a lòng bừng dậy, nhưng Giang Thanh cÅ©ng kịp ngắm kỹ thấy trên mặt đất nằm ngổn ngang ba cái xác chết bị ngưá»i ta đâm chém nát be nát bét.
Dưới gốc cây cổ thụ có ba ngưá»i Ä‘ang bị trói chặt. Äó là má»™t lão già tuổi độ lục tuần, râu tóc bạc phÆ¡ và má»™t ngưá»i đàn bà đã luống tuổi, có lẽ là vợ cá»§a ông già ná».
Ngưá»i thứ ba là má»™t thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi, có má»™t gương mặt thật đẹp và má»™t làn da trắng ngần. Sắc trắng ấy bây giỠđã ngã sang màu xanh nhợt nhạt vì quá sợ.
Trong khi đó có hai ngưá»i lá»±c lưỡng Ä‘ang đứng xoay lưng vá» phía Giang Thanh, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trẻ đẹp kia.
Má»™t ngưá»i lá»±c lưỡng buông ra má»™t chuá»—i cưá»i ghê rợn :
- Hừ! Äể ta xé hết quần áo cá»§a mi xem làn da cá»§a mi trắng đến bá»±c nào cho biết!
Ngưá»i đứng bên cạnh ồ á» nói :
- Mạc đại huynh! Chúng ta rút thăm để quyết định coi ai trước ai sau!
Ngưá»i được gá»i là Mạc đại huynh lại buông ra má»™t chuá»—i cưá»i hể hả, gật gù ra vẻ khoái trá lắm, Ä‘oạn bước đến gần bên thiếu nữ chụp vào vai cô ta xé toạt má»™t cái.
Cả má»™t vai trái cá»§a nàng kia đã lá»™ liá»…u ra trước mặt má»i ngưá»i.
Ông già kia rủa sả luôn mồm :
- Äồ súc sanh! Vô liêm sỉ! Trá»i nào để chúng bay sống sót!
Bà già kia cũng khóc lóc :
- Mi có giết thì giết chúng ta đi... chớ con ta có tội tình gì?
Mạc đại huynh nghe nói quay sang chỉ vào mặt lão già mắng :
- Thằng già khốn kiếp! Khi xưa lúc mà Lang SÆ¡n song hữu chúng ta chưa thành danh, chỉ lấy cá»§a ngưá»i mưá»i lạng bạc mà mi đành bá» tù hai đứa ta, và tra tấn má»™t cách dã man! Ha ha...! Trá»i xanh có mắt, ngày nay thằng già khốn kiếp kia phải trả nợ rồi đây!
Nói Ä‘oạn, giÆ¡ tay ra định vuốt lấy gò má cá»§a ngưá»i đẹp.
Chính vào lúc bàn tay cá»§a hắn vừa sắp sá»­a chạm đến khuôn mặt ngá»c kia thì vang lên má»™t tiếng quát rợn ngưá»i. Má»™t đưá»ng gươm loé lên như má»™t chiếc cầu vòng bay vèo tá»›i đâm thẳng vào giữa ngá»±c cá»§a y, khí thế thật muôn phần dÅ©ng mãnh.
Thật bất ngá», hắn vô phương trốn tránh, mặt mày biến sắc, tung song chưởng ra trả má»™t đòn sấm sét vào ngưá»i má»›i đến.
Má»™t tiếng “bùng†kinh rợn vang lên kèm trong má»™t tiếng rú não nùng thê thảm, hai bóng ngưá»i lảo đảo dang ra.
Má»i ngưá»i nhìn kỹ thấy kẻ má»›i đến là má»™t chàng trai xấu xí, cánh tay tả cá»§a thanh niên đó chắc có lẽ đã thá» thương, buông thòng xuống, Ä‘ong đưa không cá»­ động được.
Nhìn sang đứa em của Lang Sơn song hữu đã bị gươm đâm xuyên qua ngực, ngã ngửa ra vùng vẫy trên vũng máu đào.
Phải! Ngưá»i má»›i đến chính là Giang Thanh, chàng đã dùng thế Máu Loang Chiến Äịa cá»§a phái Ná»™ Giang kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i cá»§a con ngưá»i hung bạo. Äồng thá»i cÅ©ng chịu má»™t đòn sấm sét mà hư hết má»™t cánh tay.
Mạc đại huynh thấy em mình chỉ trong vòng một miếng mà chết một cách thê thảm trong tay kẻ địch, trong lòng hết sức kinh hoàng. Hắn ta thầm khấn :
- Äệ khoan Ä‘i đã! Hãy chá» xem huynh báo thù đây!
Nói xong, vội rút phắt chiếc gậy đầu rắn ra cầm trong tay, bất thần xử thế Thiên Ngoại Phi Hồng đánh thẳng vào giữa đỉnh đầu của Giang Thanh, cùng trong một lúc bàn tay tả kèom theo hai chưởng.
Giang Thanh là má»™t đứa há»c trò giá»i nhứt trong phái Ná»™ Giang, nên lâm trận rất là bình tÄ©nh. Chàng rút lui ba bước, thá»§ thế rồi xáp chiến dữ dá»™i vá»›i đối phương. Má»›i nhập cuá»™c chàng ta đã giở Cuồng Äào Kiếm Pháp ra để trấn áp đối phương.
Trong nháy mắt, hai ngưá»i đã trao đổi vá»›i nhau trên năm mươi hiệp. Äối thá»§ là Mạc Giao tuy kém hÆ¡n Giang Thanh má»™t bá»±c, nhưng vì Giang Thanh hư Ä‘i má»™t cánh tay, xoay trở bất tiện nên lần lần yếu thế.
Ba ngưá»i bị trói lo lắng nhìn hai ngưá»i Ä‘ang diá»…n ra má»™t trận chiến kinh hồn. Chỉ trong khoảng khắc, hỠđã trao đổi thêm năm mươi hiệp nữa và lần lần xê dịch đến bên triá»n núi, dưới kia má»™t cái vá»±c sâu thăm thẳm...
Giang Thanh cảm thấy đối phương tấn công càng lúc mãnh liệt liên tiếp tung ra nhiá»u thế võ công vô cùng hóc hiểm. Còn mình thì hÆ¡i thở bắt đầu dồn dập, tim đập rá»™n ràng, tay chân lần lần chậm chạp. Xem tình thế này thì thua chắc trong tay.
Giang Thanh nhìn thấy gương mặt đáng sợ mà đắc ý của đối phương trong lòng bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo. Chàng nghĩ :
“Äá»i ta có sống nữa cÅ©ng vô ích, chi bằng chết phức cho xong.†Chính lúc chàng Ä‘ang phân tán tinh thần thì Mạc Giao đã quát to má»™t tiếng, chiếc gậy đầu rắn bất thình lình đâm ngược từ dưới lên trên ngay vào giữa bụng.
Giang Thanh hấp tấp lách sang má»™t bên để tránh, nhưng má»™t tia máu đào đã bắn vá»t ra. Chiếc gậy đầu rắn đã đâm phập vào đùi bên tả cá»§a chàng.
Giang Thanh quát :
- Lão trượng hãy trốn đi!
Rồi vung cánh tay hữu lên, thanh gươm lập tức tuá»™t khá»i lòng bàn tay, bay vèo vá» phía ông lão. Trong lúc đó thì nhanh như chá»›p, Giang Thanh bất thần nhập ná»™i ôm chặt lấy cần cổ cá»§a đối phương, cắn răng dùng hết sức bình sinh lăn tròn xuống vá»±c.
Liếc nhìn trở lại, chàng thoáng thấy gươm cá»§a mình bay ra hết sức như ý, cắt đúng vào mối dây trên mình ông lão. Trên khuôn mặt cá»§a ba ngưá»i đồng lá»™ ra má»™t nết vô cùng cảm xúc, thoáng hiện lên vài ánh mắt lo âu kinh sợ, dõi mắt nhìn theo chàng đàng ôm cứng lấy đối thá»§ lăn lông lốc xuống cái vá»±c sâu vô tưởng.
Chỉ bấy nhiêu hình ảnh đó đối với Giang Thanh cũng đầy đủ lắm rồi. Tâm thần chàng nhẹ nhàng thanh thản, không chút lo âu.
RÆ¡i má»™t khoảng cách khá xa, chàng má»›i tách rá»i vá»›i đối thá»§, nhìn hai bên thấy vách đá trồi lên vùn vụt, bên tai chàng gió dậy ào ào.
Äang xuống ngon trá»›n, thình lình nghe má»™t tiếng bốp rợn ngưá»i, tiếp theo đó là má»™t tràng Ä‘au nhức thâm nhập tâm cang, mắt đổ hào quang, Giang Thanh ngất lịm Ä‘i.
Không biết bao lâu sau chàng mơ hồ cảm thấy toàn thân mình thấm ướt và hơi lạnh làm cho lần lần tỉnh lại.
Giang Thanh mơ màng nhướng mắt, từng cơn gió lạnh thổi ào ạt khắp bốn bên. Chàng mơi hồ nghĩ rằng :
“Äây có lẽ là Âm Tỳ Äịa Ngục...â€
Lần lần định tỉnh, chàng mÆ¡ màng thấy trước mặt mình là má»™t ná»n trá»i xanh thẳm, lấm tấm muôn vạn vì sao, bên cạnh là má»™t vách núi cheo leo hiểm trở.
Vẫn mÆ¡ màng trong cảm giác triá»n miên, không biết mình sống hay là chết, tứ chi thì không thể cá»±a quậy được, chàng le lưỡi ra cắn mạnh má»™t cái.
Tiếp theo đó, chàng rút lên một tiếng mừng rỡ :
- À! Ta còn sống!
Nhưng liá»n sau đó, má»™t cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm tư, ná»­a vui ná»­a buồn, vui là vui mình còn sống, buồn là buồn mình tại sao chưa chết?
Còn Ä‘ang bàng hoàng tâm trí, bá»—ng thoáng nghe đâu đây có tiếng “khè khèâ€, chàng vá»™i đảo mắt nhìn xem...
Ô kìa! Cách đó không bao xa có một con rắn từ trên một nhánh cây thòng xuống, trong mồm nó phát ra những tiếng khè khè thật kinh rợn.
Thấy nó rá» tá»›i gần mình, Giang Thanh hết sức kinh mang, chàng vá»™i lấy hÆ¡i thở Ä‘á»u, vận chuyển tay chân, nhưng tứ chi Ä‘au rá»§ riệt.
Mùi hôi tanh phát ra từ miệng rắn hắt vào mặt chàng. Nó chá»n vá»n chá»±c mổ vào yết hầu cá»§a Giang Thanh.
Giang Thanh toàn thân bất toại, đành nhắm mắt để chỠchết...
Bất thình lình, một tiếng vèo xới ngang tai, tiếp theo đó là một tiếng “khè†thê thảm của con rắn phát ra.
Giang Thanh mở bừng mắt dậy, thấy cho rắn ban nãy Ä‘ang nằm dãy dụa, trên cổ nó xuyên qua má»™t nhánh cây bén nhá»n.
Giang Thanh cố gắng lên tiếng :
- Không biết bị cao nhân tiá»n bối nào đã ra tay cứu độ? Giang Thanh này lấy làm cảm kích vô cùng!
Câu nói ấy chưa dứt, thì bên tai chàng đã vang lên má»™t giá»ng nói khàn khàn :
- Thật không nên thân, chỉ con rắn con này mà cÅ©ng sợ chết ngất ngưá»i Ä‘i!
Giang Thanh hổ thẹn, ấp úng nói :
- Tiá»n bối! Tại hạ vì lỡ chân nên rÆ¡i xuống đây, thá» trá»ng thương nên không thể chống cá»± vá»›i con rắn này...
Má»™t giá»ng nói khàn khàn lại nổi lên :
- Nhãi con, hãy nói cho ta biết tại sao ngươi lại té xuống đây?
Giang Thanh vẫn nằm trên nhánh cây tòng ấy gắng gượng lấy sức kể lại giây phút kinh hoàng vừa qua. Vừa xong câu chuyện thì giá»ng nói khàn khàn lại phát ra :
- Nhãi con! Mạng mi thật lớn nên mới vướng vào nhánh cây tòng này. GiỠđây, Lang Sơn song hữu gì đó chắc đã nát thây như tro bụi rồi.
Bốn bá» im lặng, dưá»ng như ngưá»i ẩn mặt Ä‘ang suy nghÄ© má»™t việc gì quan hệ lắm.
Một cơn gió lốc thoảng qua, lá tòng khua sào sạt.
Giang Thanh cố bám lấy nhánh cây, bỗng nghe tiếng nói ban nãy phát ra :
- Ta đã thá» không gặp mặt vá»›i ngưá»i Ä‘á»i nữa, nhưng thôi, dưá»ng như ta có duyên vá»›i mi là má»™t thanh niên rạt rào tình cảm, xem chết thoảng như bèo.
Vừa nói đến đây, thì có một tiếng vù bay tới, một sợi dây không biết từ đâu bay lại, quấn chặt lấy thân hình của Giang Thanh. Chàng chưa kịp rú lên thì sợi dây dã nhấc bỗng thân hình chàng rút mạnh lên phía trên, làm cho thân hình chàng ta như một cái cầu vòng rơi thẳng vào một cửa động tối om om.
Ngưá»i cầm dây thật là kỳ diệu, dùng sức thật cân phân, làm cho thân hình Giang Thanh rÆ¡i xuống má»™t cách nhẹ nhàng êm ái.
Nhướng mắt nhìn xem, thấy trong tận đáy động có một ông già hình dung cổ quái ngồi xếp bằng tròn trên bệ đá.
Ngưá»i này râu tóc bạc phÆ¡, dưới thân chỉ che má»™t miệng khố rách. Toàn thân Ä‘en sạm như đồng, nhưng lạ thay hai bàn tay lại trắng nõn nà như ngá»c.
Ông ta hé miệng há»i :
- Ngươi đây là Giang Thanh? Sư phụ ngươi là ai đó?
Giang Thanh gắng gượng lắm má»›i lết tá»›i thêm năm bước nữa, thá»u thào nói :
- Gia sư là Chưởng môn Ä‘á»i thứ ba cá»§a phái Ná»™ Giang, tên là Cá»­u Thiên Thần Long Hoa Minh Viên!
Ông già quái dị này suy nghĩ giây lâu, rồi lắc đầu nói :
- Ta không biết ngưá»i này. Ta chỉ nhá»› má»™t ngưá»i tên là Song Bút Phi Thoa Thương Nam Bình!
Giang Thanh sửng sốt :
- Äó là sư tổ cá»§a tôi! Chưởng môn Ä‘á»i thứ sáu cá»§a phái Ná»™ Giang!
Giang Thanh nghÄ© thầm ông già này không biết bao nhiêu tuổi mà lại quen vá»›i Tổ sư ta. Trong lúc đó thì ông ta dưá»ng như Ä‘á»c thấu tâm tư cá»§a Giang Thanh, chép miệng nói :
- Lão phu năm nay vừa một trăm hai mươi tuổi!
Trá»i, đã gần sáu mươi năm rồi, ta không có dịp nói chuyện vá»›i ngưá»i Ä‘á»i!
Bấy giá», Giang Thanh má»›i để ý ngắm kỹ ông già quái dị, bá»—ng khẽ giật mình vì đôi mắt cá»§a ông ta dưá»ng như đã mù rồi.
Ông già lại chép miệng nói :
- Nhãi con! Äôi mắt cá»§a lão phu đã mù rồi, sáu mươi năm nay không biết việc Ä‘á»i đã biến đổi như thế nào?
Giang Thanh thở dài ảo não trả lá»i :
- Trên Ä‘á»i vẫn toàn là những việc Ä‘au thương!
Lão già chớp nhanh đôi mắt đã mù :
- Chà! Chắc nhãi con lại có một việc gì thương tâm đây, hãy kể lạ cho ta rõ!
Giang Thanh nói :
- Thôi! Tiá»n bối đừng buá»™c tôi phải khÆ¡i lại đống tro tàn trong dÄ© vãng!
Ông lão cưá»i khà khà :
- Không sao, ngươi hãy kể cho ta nghe rồi ta cũng sẽ kể lại cho ngươi nghe một câu chuyện bi đát não nùng.
Giang Thanh suy nghÄ© giây lâu, rồi má»›i thong thả kể lại vào lúc thiếu thá»i bÆ¡ vÆ¡ lưu lạc, được Hoa Minh Viên nuôi nấng. Lá»›n lên chàng thầm yêu sư muá»™i, tức con gái Hoa chưởng môn, nhưng vì gương mặt xấu xí nên đành phải nuốt mối hận không dám thố lá»™ cùng ai, để rồi rốt cuá»™c sư muá»™i cá»§a mình trao thân cho kẻ khác.
Äồng thá»i, ngưá»i chồng cá»§a sư muá»™i lãnh chức Chưởng môn, đáng lý ra ngôi vị này phải lá»t vào tay Giang Thanh má»›i phải...
Nghe xong câu chuyện, lão già thở dài nói :
- Con chá»› khá ngã lòng, trên Ä‘á»i này còn biết bao nhiêu việc chỠđợi chúng ta làm. Tại sao chúng ta lại vì má»™t mối tình cá»n con đó mà mất hào khí cá»§a kẻ trượng phu!
Giang Thanh nghe câu nói này như sét đánh ngang mày, vừa sợ vừa hổ thẹn, lại nghe lão già há»i :
- Ngươi có biết ta là ai không?
Giang Thanh lắc đầu nói :
- Thật kẻ hậu sanh này không biết quý danh cá»§a tiá»n bối!
Lão già ngá»­a mặt lên ha hả cưá»i :
- Lão phu tên gá»i Lệ Vật Tà, sáu mươi năm vá» trước, ngưá»i trong chốn giang hồ Ä‘á»u gá»i là Tà Thần!
Giang Thanh líu lưỡi kinh dị vô cùng, lắp bắp nói :
- À! Tiá»n bối có phải chăng là “Nhất Tà, Song Phi, Tam Tuyệt Chưởngâ€?
Lão già lại ha hả cả cưá»i, trong lòng rất lấy làm phi thưá»ng đắc ý vá»›i cái tên đã lừng lẫ giang hồ hồi sáu mươi năm vá» trước, ai nghe cÅ©ng Ä‘á»u vỡ mật.
Giang Thanh rợn tóc gáy há»i :
- Tại hạ nghe các bậc lão thành kể lại, thì uy danh cá»§a lão tiá»n bối đây trong hồi vàng son cá»±c thịnh thì nhân vật võ lâm nghe tên thấy Ä‘á»u vỡ mật, nhưng sao tiá»n bối lại có vẻ hiá»n từ như vậy?
Té ra Giang Thanh nghe thầy là Cửu Thiên Thần Long kể lại rằng :
- “Sáu mươi năm vỠtrước, Tà Thần là một tay cao thủ số một trong võ lâm. Ông ta có một cấu chuyện ly kỳ khúc triết như thế này :
Vì ông ta võ công quá ư siêu đẳng, cho nên anh hùng hảo hán trong thiên hạ nghe danh thảy Ä‘á»u kinh khiếp.
Äồng thá»i, ông ta hỉ ná»™ vô thưá»ng, lại thích giết chóc. Ông có má»™t cái tật kỳ dị là thích mặc má»™t chiếc áo màu đỠtrông rất hoa hòe khó coi!
Nhưng nếu ngưá»i nào lỡ ngắm nhìn chiếc áo kỳ dị đó thì ông ta móc phân đôi mắt, vì vậy mà trong làng võ chết trong tay lão rất nhiá»u.
Tính tình ngạo mạn cá»§a ông ta càng ngày càng bành trướng hunh hăng, do đó mà anh hùng hào kiệt khắp trong võ lâm cÅ©ng đứng dậy chá»n bảy mươi cao thá»§ vây đánh ông ta trên bá» sôn Tiêu Thá»§y.
Sau trận chiến thần sầu quá»· khốc ấy, bảy mươi tay cao thá»§ gồm đại diện các phái võ lâm không má»™t ngưá»i sống sót trở vá».
Äợi cách má»™t ít lâu, các phái má»›i cho ngưá»i Ä‘i dò la tin tức, phát giác bên bá» Tiêu Thá»§y nằm ngổn ngang bảy mươi xác chết mà trong đó không có xác cá»§a Tà Thần.
Từ đấy võ lâm càng thêm kinh sợ, nhưng Lệ Vật Thần sau trận ác chiến ấy, bá»—ng đột ngá»™t mất tích má»™t cách ly kỳ...â€
Bấy giá», Giang Thanh ngước lên nhìn lão già gầy gò Ä‘en đúa kia mà không dám ngá» là má»™t tay cao thá»§ trong võ lâm đã từng ngang dá»c trong sáu mươi năm vá» trước.
Lệ Vật Thần cưá»i há»i :
- Thằng nhãi con kia, trên Ä‘á»i này có những vật gì làm cho ngưá»i ta Ä‘au khổ nhứt?
Giang Thanh lắc đầu tỠvẻ không hiểu.
Lệ Vật Thần lại tiếp :
- Có hai việc, đó là ái tình và thá»i gian!
Ông ta trầm ngâm giây lâu rồi thở dài não ruột, nói :
- Khoảng thá»i gian sáu mươi năm dài dằng dặc làm cho tâm tính cá»§a ta sá»­a đổi rất nhiá»u. Ta không còn nóng nảy như xưa nữa... Má»—i ngày ta chỉ thấy toàn là má»™t màu Ä‘en tối mị mù. Ta chỉ nghe thấy những tiếng gió rừng xào xạt. Ta đã lìa cõi Ä‘á»i này sáu mươi năm, lìa cái cõi Ä‘á»i đầy dãy những tá»™i lá»—i gian trá, căm thù.. Giang Thanh cÅ©ng run rẫy nói :
- Lão tiá»n bối! Con xin ở đây làm bạn vá»›i tiá»n bối trá»n Ä‘á»i. Con cÅ©ng ghét cÅ©ng thù cái xã há»™i gian trá ngoài kia lắm!
Lệ Vật Thần bá»—ng buông lên má»™t chuá»—i cưá»i rang rảng nói :
- Äồ ngu! Ta nay gần đất xa trá»i, còn ngươi thì tuổi trẻ đầu xanh, tương lai còn dài. Sao lại có tư tưởng bi quan yếu thế như vậy?
Giang Thanh nghe nói hổ thẹn cúi đầu, và bỗng dụng chàng sôi lên mấy cái nhắc nhở rằng chàng đã đói lắm rồi.
Lệ Vật Thần cÅ©ng cưá»i nói :
- Nhãi con, ngươi mò dưới bệ đá cá»§a ta, lấy má»™t ít lương khô ra dùng đỡ. Äó là món ăn duy nhất mà ta khổ công tá»± trồng lấy ở phía sau động này.
Giang Thanh y theo lá»i, mò lần vào phía trong, quả thật gặp rất nhiá»u lương khô chất gần bệ đá.
Nhưng vừa lấy được món đồ ăn ra, chàng lại lảo đảo té nhá»§i xuống. Lệ Vật Thần cả cưá»i :
- À! Ta quên, ngươi đã thá» trá»ng thương, ngươi hãy xê lại gần đây để ta xem thá»­!
Giang Thanh cố gắng lắm, mà không sao gượng gạo nổi, tứ chi rá»i rạc, Ä‘au đớn như dần.
Lệ Vật Thần thình lình vung bàn tay nõn nà ra chá»™p tá»›i má»™t cái. Giang Thanh bá»—ng cảm thấy dưá»ng như có má»™t sức mạnh vô hình từ bàn tay cá»§a ông ta tiết ra hút chặt lấy chàng. Thân hình chàng chúi nhá»§i vào mình ông ta.
Ông ta đỡ lấy Giang Thanh mân mê khắp những đại huyệt trên toàn thân chàng, đoạn mừng rỡ nói :
- À! Ta không ngỠmi có một thân hình tráng kiện mà con nhà võ cần phải có!
Äoạn ông ta sá»­a bá»™ ngồi lại cho ngay ngắn, há»›p má»™t hÆ¡i dưỡng khí để lấy sức, rồi Ä‘iểm má»™t loạt ba mươi sáu đại huyệt trên mình Giang Thanh. Äoạn dùng má»™t bàn tay áo vào há»™ tâm để truyá»n ná»™i lá»±c sang.
Giang Thanh vừa bị Ä‘iểm huyệt lại thình lình cảm thấy má»™t luồng hÆ¡i ấm từ trong lòng bàn tay cá»§a Lệ Vật Thần từ từ chuyển sang cÆ¡ thể cá»§a mình rồi tá»a khắp châu thân, Ä‘em lại má»™t cảm giác thật là thoải mái.
Giang Thanh không ngỠông ta vừa truyá»n ná»™i lá»±c lại vừa có thể nói chuyện, ông nói :
- Nhãi con! Lão phu thật lấy làm mến nhà ngươi. Ta khổ công luyện tập võ công má»™t Ä‘á»i ngưá»i mà chưa có ngưá»i nối chí, không biết ngươi có chịu nhập vào môn phái cá»§a ta không?
Giang Thanh vì Ä‘ang chịu làn hÆ¡i nóng cá»§a ông ta để trị thương nên không thể mở miệng trả lá»i. Chàng đối vá»›i câu há»i cá»§a Lệ Vật Thần rất lấy làm cảm kích, nhưng hiá»m mình đã là ngưá»i trong môn phái Ná»™ Giang, nên còn lưỡng lá»±.
Lệ Vật Thần dưá»ng như đã soi thấu tâm tư cá»§a chàng, vá»™i nói :
- À! Quên! Ngươi đã là ngưá»i cá»§a phái Ná»™ Giang kia mà!
Ông suy nghĩ giây lâu :
“Ta rất mến thằng nhá» có tâm tính hào hùng khí khái và thân hình tráng kiện này!â€
Bỗng ông reo lên mừng rỡ :
- A phải rồi! Ngươi có thể lạy ta làm nghĩa phụ được không?
Giang Thanh cũng mừng rỡ gật đầu.
Lệ Vật Thần đôi mắt tuy mù, nhưng dưá»ng như cÅ©ng thấy rõ cái cá»­ chỉ đồng ý cá»§a Giang Thanh, nên vui mừng nói :
- Tốt lắm! Tốt lắm! Vậy con là ngưá»i thân duy nhất cá»§a ta. Thôi để ta biếu cho con má»™t món quà!
Câu nói vừa dứt, toàn thân ông ta vang lên những tiếng kêu răn rắc, râu tóc Ä‘á»u dá»±ng đứng cả lên, làn hÆ¡i ấm trong lòng bàn tay ông ta thình lình nóng bá»ng như lá»­a.
Toàn thân cá»§a Giang Thanh cÅ©ng nóng bừng lên như ngưá»i Ä‘ang Ä‘i giữa sa mạc, trong cÆ¡n nắng gắt.
Trải qua má»™t thá»i gian khá dài, làn hÆ¡i nóng thình lình đổi sang lạnh buốt như băng làm cho Giang Thanh cóng tay cóng chân, hai hàm răng đập vào nhau côm cốp.
Giang Thanh cố sức chịu đựng. Không bao lâu thì hơi lạnh lần lần tan biến để rồi trở lại ấm áo như khi trước.
Sau mấy lần thay đổi như vậy, Giang Thanh tinh thần phấn chấn, khí lá»±c dồi dào, thân hình dưá»ng như nhẹ nhàng thoải mái lắm.
Trong hang đá âm u lạnh lẽo khi xưa, bây giá» trước mắt Giang Thanh nó sáng rỡ như ban ngày. Chàng liếc mắt lên nhìn Lệ Vật Thần, bất giác cả kinh, vì con ngưá»i cá»§a ông ta khô héo như sắp chết.
Chàng lật đật đặt ông ta nằm ngửa, dùng một ít lương khô bỠvào miệng cho ông ta, bước ra phía sau vốc một ít nước đổ vào miệng để cho ông ta lại sức, và ông ta bắt đầu lim dim ngủ...
Giang Thanh cÅ©ng nằm ngoẽo dưới chân cá»§a ông ta đánh má»™t giấc ngon lành. Äến khi tỉnh lại thì đã thấy Lệ Vật Thần ngồi xếp bằng tròn mỉm má»™t nụ cưá»i tươi tỉnh.
Chàng vội quỳ xuống lạy tạ và nói :
- Thưa nghĩa phụ! Xin nhận nơi đây lòng thành kính tri ân của con, vì nghĩa phụ đã ra tay cứu thương cho con!
Lệ Vật Thần nghiêm sắc mặt nói :
- Ban nãy ta đã dùng Ly Há»a Huyá»n Băng chân khí trị bịnh cho con!
Giang Thanh thấy ông ta Ä‘ang vui vẻ, mở lá»i há»i :
- Từ hồi con vào đây đến giá», sao không thấy nghÄ©a phụ Ä‘i đứng?
Lệ Vật Thần nghe há»i suy nghÄ© giây lâu, rồi má»›i thở dài ảo não nói :
- Äó là việc xảy ra sáu mươi năm vá» trước.. Hừ! Sáu mươi năm vá» trước, các phái võ lâm cao thá»§ tập trung trên bảy mươi ngưá»i vây đánh ta bên bá» sông Tiêu Thá»§y... khà khà...
Ta đã không cho chúng còn má»™t mống sống sót trở vá», nhưng tàn chiến cuá»™c rồi, ta cÅ©ng thá» trá»ng thương, nên Ä‘i lang thang tìm má»™t nÆ¡i trú ẩn. Bất ngá», gặp má»™t ngưá»i trẻ đẹp tên là Lý Diá»…m Ngá»c, ngưá»i này cÅ©ng là má»™t ngưá»i có tên tuổi trong võ lâm.
Cô ta thấy ta bị trong thương, nên ngày đêm chăm sóc bên mình. Lúc ấy, ta tuy sáu mươi tuổi, nhưng chưa thành gia thất, lại ngày ngày luyện tập võ nghệ, nên tác độ bốn mươi mà thôi. Vì ngày đêm gần gũi bên nhau, nên giữa ta và nàng nảy sinh ra một mối tình đậm đà.
Má»™t hôm, nàng khẩn khoản muốn cùng ta cao bay xa chạy đến má»™t nÆ¡i hoang tàn hẻo lánh để cùng nhau chung sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i êm đẹp...
Giang Thanh bá»—ng buá»™t miệng há»i :
- Thế là nghĩa phụ đồng ý?
Lệ Vật Thần gật đầu :
- Phải! Ta đồng ý và đã trải qua thiên lao vạn khổ má»›i tìm đến triá»n núi hẻo lánh ở bên trên đây.
Giang Thanh lại ngắt ngang :
- Thật là tốt đôi! NghÄ©a phụ và bà ta Ä‘á»u vang danh cái thế. Thật là má»™t cặp thần tiên!
Lệ Vật Thần nở má»™ nụ cưá»i Ä‘au đớn nói tiếp :
- Nào ngá», nàng ta đã bị võ lâm mua chuá»™c từ trước, cốt để tìm chá»— hở cá»§a ta mà hạ độc thá»§...
Lệ Vật Thần bỗng nhiên trợn đôi mắt mù run rẩy kể tiếp :
- Trong má»™t đêm trăng thanh gió mát, ta đã cùng nàng vui hưởng ái ân, thình lình nàng ra tay Ä‘iểm vào huyệt Quy Lai cá»§a ta... Trong lúc đó thì bên ngoài có má»™t chuá»—i cưá»i kinh rợn vang lên, má»™t gã đàn ông tuổi ngoại ngÅ© tuần nhảy xổ vào tống cho ta má»™t chưởng. Dòm thấy bá»™ Ä‘iệu hắn, ta đã biết đó là Suy SÆ¡n chưởng cá»§a Nhiểm Thương Ẩn. Trong phút ấy, ta vừa bị Ä‘iểm huyệt Quy Lai nên toàn thân máu huyết Ä‘ang nghịch chuyển, bán thân bất toại, vá»™i vàng tung song chưởng ra để đón đỡ...
Giang Thanh gấp rút cắt ngang câu nói :
- Thế rồi kết quả ra sao? Bá»n há» chạy thoát không nghÄ©a phụ?
Lệ Vật Thần cưá»i ha hả, hiên ngang nói :
- Song Phi Tam Tuyệt Chưởng cá»§a chúng tuy danh vang thiên hạ, nhưng làm sao đương cá»± nổi Như Lai thần chưởng cá»§a ta, chỉ trong vòng hai miếng, bá»n chúng Ä‘á»u té vào cái vá»±c sâu muôn trượng này mà nát thân tro bụi. Trong lúc chiến đấu, vì dùng sức quá nhiá»u, nên tinh thần tê liệt, máu huyết nghịch chuyển làm cho ta phải mù hai mắt.
Giang Thanh lộ vẻ đau đớn nhìn ông ta nói :
- Nghĩa phụ! Bệnh tình của nghĩa phụ đây có cách gì cứu chữa hay chăng?
Lệ Vật Thần suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu nói :
- Còn má»™t cách nhưng hy vá»ng má»ng manh lắm!
Giang Thanh nóng nảy há»i :
- NghÄ©a phụ! Xin truyá»n cho con được biết, dù nÆ¡i dầu sôi lá»­a bá»ng, hổ huyệt long đàm con cÅ©ng nguyện xá thân này đến đó tìm cách cứu nguy cho nghÄ©a phụ!
Lệ Vật Thần lại trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, rồi mới thong thả tiết lộ cho Giang Thanh nghe một câu chuyện ly kỳ bí mật trong làng võ :
Số là cái hang đá mà Lệ Vật Thần cư ngụ đây tên gá»i là Tuyệt Duyên động. Äó là má»™t cái hang nằm giữa lưng chừng má»™t vách đá cao nghìn trượng. Vách đá này trÆ¡n như mỡ, địa thế cheo leo hiểm trở phi thưá»ng.
Lệ Vật Thần dùng trăm mưu ngàn kế, trải qua thiên lao vạn khổ má»›i có thể vào lá»t hang đá này. Trước khi vào đây, ông cÅ©ng dò biết ở phía vá»±c sâu thăm thẳm dưới kia có má»™t phiến đá hình thù quái dị, dưá»ng như má»™t con rồng Ä‘ang vùng vẫy bay lượn giữa từng không.
Lệ Vật Thần không những võ công cái thế mà sá»± hiểu biết cÅ©ng dồi dào, má»›i xem qua đã biết đó là má»™t vật quý trên Ä‘á»i.
Sau má»™t thá»i gian nghiá»n ngẫm, ông biết đó là ngôi Tá»­ Long chi huyệt, thá»±c là má»™t phong thá»§y quý báu nhất trần gian. Ông lấy làm mừng rỡ, đã tốn nhiá»u ngày để mò mẫm tìm tòi truy ra long mạch cá»§a nó. Biết rằng cứ má»—i năm trăm năm thì ngôi bảo huyệt này sẽ tá»± động mở ra chừng độ má»™t trống canh thôi.
Trong ngôi huyệt này, ẩn tàng rất nhiá»u sách vở lại lùng quý báu và nhiá»u món bảo vật thuốc men mà trên Ä‘á»i này không bao giá» tìm ra. Trong những vật quý trong huyệt, có má»™t cặp sinh vật có thể trị bá bệnh cải tá»­ hoàn sanh. Nếu được nó thì không sợ bị nhiá»…m độc và có thể trừ được bệnh tật trên mình.
Bấy giá», ông bán thân bất toại, Ä‘i đứng rất là bất tiện mà Tá»­ Long bí huyệt thì đến năm trăm năm mÆ¡i mở má»™t lần. Phàm há»… chá»— nào có chứa đựng vật quý, thì tất có nhiá»u thú vật ác độc ngăn giữ canh chừng, hoặc giả là cao thá»§ trong giá»›i giang hồ vì thèm thuồng vật quý mà rình rập chung quanh.
Vì vậy mà ông ta tạm thá»i lánh mặt để chá» thá»i cÆ¡...
Tài sản của samacvuong