Hai gã vệ sĩ vừa quay đi lập tức bị Hắc Vân giáng mạnh cho hai đòn, cơ thể đổ gục ngay tại chỗ.
Vừa rồi còn tưởng bị phát hiện, ai ngờ gã lại bi kêu ra phía sau căn biệt thự, khuân một đống những thùng to nhỏ lên xe tải.
Đám vệ sĩ đi tuần vừa bước đi, ở lại chỉ còn hai tên, Hắc Vân lập tức ra tay.
Nhanh chóng lôi hai cái cơ thể vào một góc, gã hiếu kì lại gần mở thử vài kiện hàng.
-Không ngờ đám người này dám tàng trữ vũ khí. – Hắc Vân có chút bất ngờ.
Thử xem qua vài thùng hàng khác thì cũng toàn là súng ống đủ các chủng loại, từ súng lục cho tới M-16, M-18.
Phải hiểu tội này ở Long Thành được xếp ngang với tội phản động, nếu bị phát hiện tức khắc lãnh án tử hình.
Nhưng giờ không phải là lúc Hắc Vân có thể quản chuyện này, việc gã cần là tìm hiểu Tuyết Dung vào đây để làm gì, hơn nữa trong lòng gã đang có một dự cảm bất an càng lúc càng lớn dần.
Phía sau khuôn viên có một cánh cửa nhỏ để tiến vào trong ngôi biệt thự, Hắc Vân nhanh chóng sải bước chạy tới.
Vặn thử chốt cửa thì thấy nó đã bị khóa trái, chẳng phải suy nghĩ nhiều thêm, gã trực tiếp vặn nát chốt cửa.
Vừa bước vào cũng có thể nhận ra ngay nơi này là một nhà bếp, cũng may cho Hắc Vân, ở đây không còn ai.
Đi qua khu bếp, Hắc Vân tiến vào trong một dãy hành lang khá dài, gã toan cất bước thì có tiếng động phát ra từ lối rẽ đằng trước.
“Ít nhất cũng phải có 3 tên” – Hắc Vân lẩm bẩm.
--------o0o-------
Đôi mắt của Tuyết Dung trở nên đỏ hoe, cả người run lên vì giận dữ, một câu nói của Đỗ Phản mà như sét đánh ngang tai.
-Là Ngươi? – Nàng chĩa mũi kiếm về phía Đỗ Phản ở phía xa.
-Không sai, là Đỗ Phản ta ! Ta bỏ bao công sức, một lòng tận tụy, những tưởng cha cô sau khi chết sẽ di chúc lại chức vị bang chủ cho ta. Ai ngờ lại để lại cho một đứa con gái miệng còn hôi sữa. Hừ, ta hận là không giết lão già đó từ sớm. – Nói rồi họ Đỗ cười nhạt nhìn Tuyết Dung.
-Cha ta chết trong một vụ tai nạn, sao có thể do ngươi hạ độc? – Nàng gào lên.
-Hahaha…hôm đó ta với cha cô đã cùng đi uống rượu và ta đã tẩm bổ cho ông ta thêm một ít thuốc rồi để tự ông ta lái xe về. Chà, một hiện trường hoàn hảo phải không? – Gương mặt của Đỗ Phản hiện rõ vài phần tự đắc.
-TA GIẾT NGƯƠI! – Cơn giận đã lên tới đỉnh điểm, Tuyết Dung hét lên đầy bi phẫn.
Ánh kiếm bổ xuống một tên đứng gần nhất, hắn nhanh nhẹn lui lại, ngay sau đó liên tiếp các bóng đao kiếm ập tới người Tuyết Dung.
Phía cuối phòng, Đỗ Phản thống khoái cười mãi không dứt.
-Đừng giết chết là được! – họ Đỗ chậm rãi nói với lũ tay chân.
Tuyết Dung liên tiếp đỡ gạt các đường kiếm đâm tới, vừa nhập trận đã ở thế hạ phong.
Hai thanh kiếm bổ xuống ngay trước mặt, Tuyết Dung lập tức lách người, thuận tay mà xả một đường. Tức thì một cánh tay rơi xuống, tên đàn em loạng choạng lùi lại, rống lên thảm thiết.
Thấy đối phương vẫn có cơ hội hoàn thủ, đám người lập tức siết chặt vòng vây.
Điều này tỏ rõ hiệu quả, Tuyết Dung trực tiếp nhận hai vết rạch dài ở bả vai. Nhưng nàng dù một tiếng cũng không kêu. Hiện tại sự thù hận đã lấn át cả nỗi đau trong lòng, nàng muốn băm vằm tên Đỗ Phản làm ngàn mảnh.
-Cố lên Dung tiểu thư! Ha ha ha ha…. – Đỗ Phản phấn khích cổ vũ.
Chỉ sau 10 phút chống chọi, Tuyết Dung đã đuối sức, trên người hiện thêm vô số vết thương, tuy nhiên nàng cũng khiến năm tên phải ngục ngay tại trận.
Giờ chỉ còn là trò mèo vờn chuột, kết quả sớm đã xuất hiện.
-Dung tiểu thư, chỉ còn hai lăm người nữa thôi, mau giải quyết hết đi, hắc hắc… - Họ Đỗ khoan khoái ngồi trên ghế “động viên”.
-Hôm nay không giết được ngươi, ta quyết không rời khỏi đây! – Mặc dù hơi thở đứt đoạn nhưng nàng vẫn nói rành mạch từng chữ.
-Có chí khí, có chí khí, ha ha ha…. Lão già nhà cô giờ mà nhìn thấy cảnh này chắc hãnh diện lắm ha ha ha….
Tuyết Dung siết mạnh cán kiếm, dùng hết sức lực, lao thẳng về phía Đỗ Phản.
Năm tên đàn em lập tức lao tới chặn đầu.
Tuyết Dung chẳng quản, chém mạnh một kiếm vào tên gần nhất.
Khí huyết đã loạn, vết thương vô số, nàng hiện giờ sức cầm kiếm cũng đã không còn.
Đường kiếm của Tuyết Dung bị gạt mạnh qua một bên, thanh kiếm lập tức rời tay rơi xuống đất.
Tên đàn em liền bồi thêm một cước ngay giữa bụng khiến nàng ngã bắn về sau.
Cơ thể đầy những vết thương, Tuyết Dung cắn chặt vào môi tới nỗi bật máu, muốn đứng lên nhưng không còn đủ sức, đôi mắt phẫn uất nhìn về phía Đỗ Phản.
Cả chục mũi kiếm đang chĩa vào người nàng.
-Dung tiểu thư xem ra đã hết cơ hội rồi! Nhưng biểu hiện của tiểu thư không có tồi chút nào! – họ Đỗ vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng.
-Chặt đứt tay chân cho ta! – Đỗ Phản tiếp lời một cách lạnh lùng.
“RẦM”
Cánh cửa phòng to lớn là thế đột ngột bị bật tung sang hai bên, tạo thành một tiếng động chấn nhiếp mọi người.
Đám đàn em không khỏi hoảng hồn nhìn về phía cửa chính.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một bóng đen nhanh như điện đã lao vào trong phòng.
“Rắc, rắc”
Hai tên đứng gần cửa nhất bất giác cảm thấy cổ mình trở nên vặn vẹo, cơ thể chúng đổ gục xuống đất, chết mà không biết rằng tại sao.
Khi đám người định thần nhìn lại thì đã thấy một gã thanh niên quỳ sát cạnh Tuyết Dung.
-Có thể đứng dậy nổi ko? – Nhìn thấy người con gái trước mặt quần áo nát tươm, máu thấm cả người, Hắc Vân cảm thấy đau thắt ruột gan.
-Sao cậu có thể tới đây? – Tuyết Dung không dám tin kẻ trước mặt nàng là Hắc Vân.
Đám tay chân của Đỗ Phản bị một màn vừa rồi khiến cho ngây người, nhất thời cứ đơ ra tại chỗ, chẳng chút phản ứng.
-Còn không mau giết cả hai chúng nó! – Đỗ Phản rít lên.
Hắn vừa thấy rõ tốc độ của tên thanh niên kia nhanh tới mức nào, ra tay cũng không chút lưu thủ, hai tên đàn em ngã xuống còn nhanh hơn nhịp thở của hắn. “Tên này không thể đùa!” – họ Đỗ thất kinh.
Hai mươi lăm tên đàn em vừa nghe thấy đại ca gào lên thì lập tức giật mình, sát khí lại hiện rõ trên mặt, nhảy bổ về phía hai người.
-Cẩn thận! – Tuyết Dung la lên.
“Chát”
Tên nhảy đầu tiên dính trọn một cước vào ngực, ộc máu ngã lộn về sau. Thanh kiếm của hắn vuột khỏi tay vừa tung lên không liền được Hắc Vân tóm lấy.
Hắc Vân khẽ nheo mắt, quét qua tất cả các khuôn mặt đang xuất hiện trong phòng rồi âm trầm cất lên một câu nói lạnh đến thấu xương.
-Tự kết liễu thì được chết toàn thây!
Một thằng đàn em liền gào tướng lên, cổ động anh em.
-Thằng này điên rồi, anh em giết nó!
Đám tay chân lại điên cuồng lao tới, như lũ lang cẩu thèm khát miếng thịt béo bở.
Những kẻ này thực sự không hề biết trình độ bản thân với trình độ của kẻ đứng trước mặt chúng cách xa tới mức nào.
Kiếm vừa giơ lên thì cổ đã xuất hiện một rãnh sâu.
Một tên phóng thanh kiếm trên tay về phía Hắc Vân, kiếm rời tay chưa đầy một giây thì đã quay lại, xuyên ngay giữa trán.
Hai cánh tay rơi phịch trên đất, khổ chủ vẫn còn ngây ra nhìn cánh tay của mình.
Ánh kiếm đới động, từng tia từng tia máu thi nhau mà bắn ra tứ phía, tiếng gào thét thi nhau mà cất lên.
Tuyết Dung trân trân nhìn gã thanh niên trước mặt mình, sớm đã nhận ra Hắc Vân không đơn giản nhưng chẳng ngờ gã lại lợi hại tới kinh hoàng thế này.
Đường kiếm của Hắc Vân nhanh như thiểm điện mà cũng uyển chuyển tựa giao long, đường này nối tiếp đường kia không hề có điểm dừng, kiếm đã vung lên là phải có mạng người đổ xuống.
Tên Đỗ Phản vừa rút súng tính bắn Hắc Vân, thì một thanh kiếm đã phóng thẳng về phía hắn, cắt đứt động mạch ở cổ tay, làm họ Đỗ rú lên từng hồi.
Hắn ôm cánh tay đầy máu nhanh chân chạy về phía cửa ở mé phải căn phòng.
Hắc Vân ra tay không chút lưu tình, một kiếm tiếp một kiếm, tên này nối tên kia, chỉ trong chốc lát đã có mười ba thi thể nằm trên vũng máu.
Những tên còn lại mặt xanh như tàu láu, mồ hôi vã ra như tắm, lấm lét nhìn nhau, giờ lại thấy đại ca bỏ chạy thì cũng buông kiếm tháo thân.
Hắc Vân cũng không đuổi theo, lo cho Tuyết Dung còn quan trọng hơn nhiều. Gã nhanh chóng đỡ nàng dậy.
-Nhân lúc chúng còn đang hỗn loạn, chúng ta rời khỏi đây thôi.
-Không được! – Nàng kiên quyết
-Tại sao? – Hắc Vân tròn mắt.
-Hôm nay tôi chưa giết được tên cáo già Đỗ Phản kia thì thề không rời khỏi đây!
Nói rồi Tuyết Dung đẩy gã quan một bên, nhặt lấy một thanh kiếm, khập khiễng đuổi theo họ Đỗ.
Gã biết rõ, nàng một khi đã quyết thì không bao giờ thay đổi chủ kiến.
Hắc Vân chỉ biết thở dài, chạy tới đỡ Tuyết Dung, cùng đuổi theo họ Đỗ.
Gã đá tung cánh cửa tiến vào gian phòng, bốn xung quanh không còn một lối nào khác, đến một cánh cửa sổ cũng không có, nơi này chẳng khác nào ngõ cụt, nhưng lại chẳng hề thấy bóng dáng họ Đỗ ở đâu.
Tuyết Dung đảo mắt tứ phía rồi từng bước lại gần một bức tranh phong cảnh treo ngay chính diện gian phòng.
-Cô làm gì vậy, hắn ta đâu có ở đây! Rời khỏi đây thôi! – Hắc Vân gấp rút nói.
Bản thân gã thì không đáng lo, chỉ e nàng thương tích đầy người sẽ không thoát được.
Tuyêt Dung trấn định lạ thường, giọng nói không chút vội vã.
-Đây chính là nơi mà tôi từng sống, sau bức tranh này có một mật đạo. Chắc chắn hắn đã chạy theo lối này.
Tuyết dung ấn mạnh tay vào một cơ quan trên bức tranh, tức thì nó phân thành hai nửa để lộ ra một đường hầm phía sau. Chẳng chút do dự nàng liền tiến vào trong, Hắc Vân không còn cách khác buộc lòng theo sau.
Vừa bước qua, cánh cửa đường hầm tức thì đóng sầm lại. Hắc Vân vẫn nghe rõ đám tay chân của tên Đô Phản gào lên ầm ầm phía bên ngoài.
Lối trong đường hầm chỉ vừa đủ để một người đi, hai bên tường cứ cách một đoạn lại được thắp một chiếc đèn dầu, mật đạo này phỏng chừng đã được xây từ rất lâu.
Hắc Vân Nhìn xuống dưới mặt đất thì vẫn còn thấy vết máu của họ Đỗ để lại.
Chỉ sau mười phút, hai người đã tiến vào trong một gian phòng khác, nơi này mọi thứ đều được làm bằng gỗ, ngay đến sàn nhà cũng không ngoại lệ, Mái gian phòng hình vòm, toàn bộ được làm bằng các tấm kính lớn, có thể nhìn rõ bầu trời. Từ bàn ghế cho tới tủ kệ ở đây đều toát lên một vẻ cổ kính lạ thường.
Phía cuối gian phòng tên Đỗ Phản đang băng lại vết thương trên cánh tay của mình, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
-ĐỖ PHẢN! MAU TRẢ MẠNG CHA TA! – Tuyết Dung hét lên man dại, đôi mắt đỏ sọng.
Đỗ Phản vẫn nở một nụ cười quái đản, hắn chẳng hề cảm thấy sợ hãi.