" Lê Thế Việt nhăn nhó nói:
- Dù sao cô cũng không nên đập hết rượu của bọn ta như vậy.
Thị Xôi đáp:
- Để gặp được Tũn ca của ta, dừng nói là năm mươi bình rượu, dù có phải xé nát Quần Anh Hội ta cũng sẽ làm "
Công tử bột ngạc nhiên hỏi ta:
- Anh Hội là ai vậy?
Ta cũng ngạc nhiên:
- Anh Hội nào?
Hắn nói:
- Ngươi vừa kể Thị Xôi nói sẵn sàng xé nát quần anh Hội để được gặp Lê Thế Việt nên ta mới hỏi ngươi mà?
Ta cười sặc sụa nói:
- Ngươi đúng là đồ gà con, làm gì có anh Hội nào ở đây. Quần Anh Hội là một nơi cấm địa của Tàng Thú Viên, trên giang hồ vô cùng nổi tiếng, lúc nào có thời gian rảnh, ta sẽ kể cho nghe.
Công tử bột đỏ mặt nói: " Ừm, ngươi lại kể tiếp đi "
Ta làm một ngụm, chép miệng kể :
" Lê Thế Việt bất đắc dĩ nói:
- Bây giờ đã gặp nhau rồi, cô muốn làm gì?
Thị Xôi nhìn Ả bán lê đang trầm ngâm đứng cạnh rồi lại hướng về phía Lê Thế Việt, nói:
- Tũn, Hai mươi năm nay ta đi tìm chàng, chỉ để đưa thứ này đến tận tay chàng. Sau đó sẽ không làm phiền nữa.
Nói đoạn, lấy trong ngực áo ra một món đồ đưa cho Lê Thế Việt.
" Ta rướn cổ nhìn theo, chỉ thấy thứ đó được bọc trong gói lá, ngươi đoán xem trong đó có gì? " - ta đố tên công tử bột.
Công tử bột đáp:
- Thị Xôi từng nói khi còn nhỏ Lê Thế Việt rất thích ăn xôi. Thứ đó lại gói trong bọc lá, còn không phải một gói xôi ư? - đoạn hắn mơ màng đoán - Có lẽ đó là gói xôi kỉ niệm từ hai mươi năm trước hai người còn đang ăn dở thì phải chia ly. Ôi, gói xôi kỉ niệm giữ gìn bên mình suốt hai chục năm bây giờ mới lại giở ra.
Công tử bột suy nghĩ quá đà, còn ngâm nga hát:
- " Hai mươi năm một gói xôi, không ăn ơ cầm lấy, không ăn ơ cầm lấy í a cho nhau bằng lòng.... Xôi này xôi tính xôi tình, ăn vào cho đỏ, ăn vào cho đỏ ớ môi mình môi ta... " ta đoán trong gói đó chính là xôi gấc.
Ta bị suy diễn của tên công tử bột làm cho toát hết mồ hôi. Thầm nghĩ tên nhóc này điên nặng mất rồi, Xôi gấc để hai chục năm không bị hóa thạch thì cũng thành mẻ dấm từ lâu, làm gì có chuyện ăn vào cho đỏ thế này thế kia.
Định mắng hắn ngu ngốc nhưng nhìn bộ dạng tên công tử bột đã quá nhập tâm, nước mắt chan hòa như người trong cuộc nên không dám đả kích quá đà, chỉ ậm ừ kể tiếp:
" Lê Thế Việt bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy, dở lớp lá ra thì thấy bên trong có một bức tượng nhỏ làm bằng đá trắng.
Bức tượng này tạc một thằng bé khỏa thân sống động như người thật. Thằng bé mặt mũi bầu bĩnh, bụng ỏng lưng dài, tóc xoăn tít đáng yêu. Hắn nhìn bức tượng hồi lâu, ngẩn ngơ nói: " Ta trông bức tượng này có vẻ hơi quen, nhưng không biết có liên quan gì? "
Tên công tử bột nghe thế đập bàn kêu lên:
- Làm sao có chuyện phi lý thế được?
Ta ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào là phi lý?
Hắn đáp:
- Gói xôi đi đâu mất rồi, sao lại bị tráo thành bức tượng thằng bé đứng tè?
Ta càng ngạc nhiên hơn nữa:
- Sao ngươi biết đó là bức tượng thằng bé đứng tè?
Công tử bột đáp:
- Bức tượng đó là biểu tượng của nước Bỉ ở xứ Tây Âu ai mà không biết, chỉ tả qua một chút là ta nhận ra rồi. Vấn đề là gói xôi gấc bị đánh tráo đi đâu mất rồi?
Ta mắng:
- Ngươi bị hoang tưởng rồi à. Ta nói trong gói lá đó có xôi bao giờ?
Công tử bột bướng bỉnh cãi:
- Ta không tin, bức tượng thằng bé đứng tè chẳng có liên quan gì, sao lại như thế được.
Ta bực mình nói:
- Để ta lấy bức tượng đó cho ngươi xem, để coi ngươi có tin không. - Đoạn ta đi vào phòng lấy bức tượng đưa tới trước mặt tên công tử bột.
Công tử bột vồ lấy bức tượng xem xét, thấy bức tượng tuy rất giống bức tượng thằng bé đứng tè nhưng cũng có mấy điểm khác đi. Bức tượng này thằng bé vẫn giữ nguyên dáng đứng cong chân, tay giữ con chim y như nguyên tác nhưng tay kia không chống bên eo mà cầm một bình rượu lớn, cửa cổ tu ừng ực như anh hùng Lương Sơn Bạc. Bức tượng được tạc thủ công hết sức cẩn thận, những chi tiết như con chim nhỏ được khắc họa hết sức tinh vi, y như vật thật, rõ ràng không phải thứ có thể kiếm được để đem lừa đảo.
Công tử bột ngạc nhiên nhìn ta chăm chú, hồi lâu mới hỏi:
- Câu chuyện này không phải ngươi bịa ra để kể cho vui sao? Bức tượng này ngươi lấy ở đâu ra thế?
Ta muốn đập cho hắn một trận vì thói nghi ngờ nhưng vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh chuyên nghiệp của một tên tiểu nhị, hòa nhã nói:
- Ta vốn thật thà, ngươi không được nghi ngờ nhân cách của ta.
Công tử bột bỗng nhiên bừng bừng hứng thú, cuống quýt giục ta:
- Thế thì mau kể, mau mau kể...