Vĩnh Lạc Trấn.
Từ xa xa xuất hiện một luồng kiếm khí lạnh người đang tiến vào. Phút chốc đã đặt chân nơi cửa trấn.
Trở lại chốn xưa, khiến lòng người đó không ngừng bồi hồi. Cứ đứng ngẩn ngơ nhìn cảnh vật xung quanh một lát lâu, người khuỵu xuống quơ tay bốc một nắm cát lên và ngửi .. sau đó thả xuống. Quê hương một thời của chàng ta chính là đây. Người mặc áo màu trắng đục bèn cất bước chân tiến thẳng vào trong trấn luôn, đi nhanh đến nỗi cứ ngỡ như đang lướt.
Thân thể người này giờ quá khác xưa, phía trước tóc tuôn vài đường quá mắt nhọn hoắc, toàn bộ làn tóc dài rắn chắc được tém hết sang vai trái, độ dài cỡ ngang lưng. Trên tay lại nắm thanh ‘Huyền Thuyết Kiếm’ nặng tựa ngàn cân. Vô Tình giờ đã ra dáng đại hiệp rồi, nhưng khuôn mặt vẫn hiện nét không vui.
Chàng lướt qua chốn đông người như không, làm toàn bộ cư dân quanh đó phải há hốc miệng lên “ầm ồ”, đại kiểu như đây là cao thủ nơi nào có việc cấp bách gì lại xuất hiện ở cái trấn nhỏ bé này.
[luutinhblog.wordpress.com]
Có lẽ họ đã không còn nhận ra một tên trộm vặt yếu đuối, một chủ hội bất tài vô dụng thường xuyên mặt đối mặt với họ năm nào. Thời gian dần trôi, mọi thứ có như khi xưa bao giờ? Nếu trở lại khi xưa thì tình yêu đầu đời của chàng ta đã không thể mất, các bằng hữu huynh đệ đã không bỏ mạng.
“Khốn kiếp,” Vô Tình nhẩm thầm, sắc mặt trở nên khắc khổ khó coi, chàng càng tiến nhanh về phía hang ổ của cừu nhân hơn.
-o0o--
Hắc Ma Hội- là hội duy và lớn nhất trấn này, có nhiệm vụ bảo kê các hoạt động mua bán nơi đây. Số thành viên của “Hắc Hội” lên đến hơn trăm người, nhưng chúng đa phần là kẻ xấu và chuyên lợi dụng danh nghĩa bảo kê để trắng trợn cướp bóc công khai giữa ban ngày.
Và hành hiệp trượng nghĩa, đó chính là quan điểm sống của “Huynh Đệ Hội”, nên tất yếu huyết đã nhuộm thấm đỏ hội dám đối đầu với chúng.
Cuối cùng Vô Tình đã lướt đến nơi. Chàng thoáng nhìn thấy phía trước “Hắc Hội” có hai tên giữ cửa đang ngủ gà ngủ gật.
RẦMMMMMMMM
Một đòn “KÌNH KIẾM”, tấm biển to tướng đề ba chữ “Hắc Ma Hội” đã đổ ầm xuống đất, khiến người đang ngủ phải giật mình tỉnh giấc, người đang thức phải láo nháo đao kiếm xông ra. Thoáng chốc, Vô Tình đã bị khép chặt giữa vòng vây.
“Lãnh Phú đâu?” Chàng trừng mắt nhìn từng tên, hét to.
Bọn chúng nhìn nhau ra chiều luống cuống, một tên có vẻ hung hãn nhất đám, đại diện quát lại: “tên cúng cơm của chủ hội là để ngươi thích gọi là gọi sao? CHẾT ĐI.”
Lời xong hắn đã vung đao xông lên.
Kenggg
Vô Tình tiện tay giáng luôn về phía địch phương một kiếm, may sao hắn đã kịp nâng đao lên đỡ. Có điều, do cuồng lực quá mạnh đã khiến hai chân người này lún sâu vào đất.
“Grừ…gr…ừ…”
KENGGGGGGGGGGGG
Vô Tình dồn thêm lực, hai chân hắn càng lúc càng lún sâu. Cuối cùng không thể chịu đựng thêm được nữa.
BẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMM
“Huyền Kiếm” đập mạnh xuống, người và nền đất bên dưới đã nát tanh tành.
Đòn thế này đã khiến cho toàn bộ những kẻ đứng quanh đó đều khiếp sợ thất vía, nhân cơ hội này, chàng đã lách qua cái xác lao nhanh vào bên trong. Lập tức đám hung hãn bên ngoài cũng lao vào theo.
Vậy là một cuộc nói chuyện bằng đao kiếm đã xảy ra, dù đối phương có thảy gần trăm tên nhưng người đã từng luyện “Thất Tình Kiếm” như Vô Tình không phải là không thể đối phó đuợc. Trong đầu hễ cứ nghĩ đến mối thù phải trả là máu huyết đã sôi sục lên, kiếm vốn nặng như được truyền thêm oán hận lại càng nặng hơn. Chàng đưa nhát nào là kẻ địch không gãy vũ khí cũng bị đánh văng đi tứ tán.
BẦM BẦM BẦM BẦM BẦM……..
Năm tên bị đánh văng vào tường thổ huyết, Vô Tình chóng né người để tránh một nhát chém lén, sau đó phả vào ngực kẻ hèn hạ đó một kiếm và tung đá kết thúc đời hắn.
Vụt
Bất ngờ có tiếng gió rít vang lên, âm như tên bắn. Đích thị là một mũi tên đã xuyên qua người chàng và cắm vào cột gỗ sau đó. Tuy Vô Tình không có đề phòng nhưng may sao nó chỉ gây ra một vết sướt ngang vai. Chàng cố nhịn đau đảo mắt quan sát xung quanh, đã thấy trên các nóc nhà có vô số cung thủ đang trong tư thế chờ bắn, còn phía cánh cửa chính trước mặt chàng là Lãnh Phú, với mũi tên thứ hai đang được lắp vào- ra đây chính là kẻ đả thương chàng.
“Lãnh súc sinh, cuối cùng ngươi đã ra mặt,” Vô Tình tức giận hét.
“Chết đi,” hắn nói và buông dây cung sau khi đã cương chúng hết cỡ, kèm câu quát: “BẮN.”
VÚT
Vút vút vút vút vút vút vút… vút vút vút vút……
Lệnh ban ra y như rằng vạn tên nhắm thẳng xuống trọng tâm đứng giữa sân mà trút. Tình thế của Vô Tình lúc này đây có thể nói là rất hiểm nghèo. Liệu chàng có thể trả thù rửa hận được không? Hay là thêm lần nữa bỏ mạng tại đây không ai cứu? Hãy chờ xem.
Trở về diễn biến gay cấn hiện tại, vạn tên đang trút xuống đầu Vô Tình.
Chả thấy người này có ý bỏ chạy, bỗng thấy hắn gồng người hét to lên câu: “TÌNH VỀ CHẤT VẤN.”
Lập tức “Huyền Kiếm” đã được nâng lên và chém xuống, nâng lên chém xuống liên tục, cuồng lực phát ra từ nó mạnh đến nỗi cuốn hết tất cả vật xung quanh, tất nhiên bao gồm cả vạn tên về hình thành một luồng khí tròn chuyển động quanh người. Vô Tình vẫn đà đó tay thoăn thoắt kiếm lên xuống lia lịa, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.
Chiêu thức lạ mắt này đã khiến cho Lãnh Phú và tất cả các cung thủ quanh đó trố mắt ngạc nhiên, nhưng sau giây phút ngạc nhiên chúng biết rằng nếu không tìm cách nào ứng phó ngay sẽ phải chết một cách khó coi nhất. Thế là chúng lại lắp mũi tên vào cung chưa kịp cương dây thì…
ẦMMMMMMMMMMM
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...,” sau tiếng hét to kéo dài, vòng tròn khí bất ngờ nổ tung đẩy vạn tên phóng đi khắp nơi. Giữa trung tâm luồng khí, cả thân thể Vô Tình đã chuyển động phóng thẳng nhanh hơn cả tên về phía cừu nhân chính của mình.
Chỉ còn thấy Lãnh Phú kịp đưa đao lên đỡ nhưng…
NÁT
… đao “nát” ngay tức thì khi đầu kiếm chạm đến, Vô Tình ấn mũi sát thương đến trước cổ hắn đã kịp nén cơn giận kịp dừng lại, với thân người run lên bần bật, chàng hét to chì chiết: “tất cả các ngươi phải đền mạng, cho tất cả những tội ác mình đã gây ra.”
“Ơ…ơ…ơ…,” kẻ rơi vào thế yếu đó giờ tâm thần hoảng loạn vô cùng, hắn chả biết nói gì ngoài các âm “ú ớ”.
Vô Tình tiếp: “lúc tàn sát ‘Huynh Đệ Hội’, ta nhớ còn có tên hắc y nhân bịt mặt, mau kêu hắn ra đây.”
“Ha ha ha,” đột nhiên Lãnh Phú bật cười ha hả, cười một cách điên khùng.
Vô Tình ngạc nhiên: “ngươi cười gì?”
Hắn đáp: “ta cười vì ngươi không thể giết ta, nếu ta chết suốt cả đời này ngươi sẽ không bao giờ biết được ‘hắc y nhân’ đó là ai? Ha ha ha.”
“Ngươi… ngươi…,” Vô Tình đâm ra lúng túng, tiếp đó lại trừng mắt hét: “nói mau, hắn là ai? Hắn là ai? HẮN LÀ AI?”
“Ha ha ha,” chỉ còn thấy Lãnh Phú cười khoái trá thôi chứ chả thấy hắn có ý chịu trả lời, giọng cười khinh khi như muốn chọc tức Vô Tình.
Phập
Chợt âm vang lên, có vài giọt huyết đã rơi, Vô Tình bỗng cảm thấy đau đớn vô cùng với thân thể mình như bị chia cắt. Chàng định thần lại mới biết vùng bụng đã bị một kiếm xuyên qua bởi kẻ đâm lén.
Bậppppp
Tức thì một đòn trỏ được đánh ra sau và “Huyền Kiếm” đã chặt đứt tay hắn.
Vúttt
Chợt thêm âm “vút”, một đao đã giáng tới do Lãnh Phú nhân cơ hội ra tay. May sao Vô Tình có đề phòng nên kịp vung kiếm đỡ lấy.
KENGG
Chàng dồn thêm lực vào tay và hất thanh đao văng đi, tiếp đó phả vào ngực hắn một cái khiến địch phương phải nằm dài trên đất, miệng thổ huyết.
“Hự…ự…ự… nói, ‘hắc y nhân’ đó là ai?” miệng gắng hỏi, Vô Tình cố chịu đau rút mũi kiếm ra, sau đó mò mẫm vào trong khố áo lấy một cái lọ. Trong lọ có chứa viên hoàn trị thương cuối cùng Đoạn Loãng đã tặng tại “Vô Tâm Cốc” mà uống.
“Ự… ha, dù sao kẻ cầm đầu cuộc thảm sát “Huynh Đệ Hội” hôm đó là ‘hắc y nhân’ chứ không phải ta. Nếu như ngươi đồng ý tha cái mạng này ta sẽ nói? Còn nếu không cứ ra tay,” Lãnh Phú đặt điều kiện.
Trước câu này, Vô Tình đã suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng chàng nói với hắn: “ngươi còn dám ra điều kiện với ta? Có tin ta giết ngươi ngay bây giờ?”
“Ha ha ha,” Lãnh Phú chỉ còn cười ngượng không nói gì, hắn vờ nhắm mắt đón nhận cái chết.
“Thôi được, ta hứa. Hắc y nhân bịt mặt hôm đó là ai?” Cuối cùng Vô Tình đã buột miệng đồng ý, vì chàng không còn cách nào khác để biết được lai lịch kẻ trực tiếp chỉ huy cuộc thảm sát đẫm máu hôm đó.
Về phần Lãnh Phú, tên này xảo quyệt cũng không kém, hắn muốn Vô Tình hứa lại lần nữa.
“Ta hứa với ngươi. HẮC Y NHÂN BỊT MẶT ĐÓ LÀ AI?” Chàng hét.
Lãnh Phú ôm vết thương dần đứng lên, đáp: “Hắn là Trịnh Ngưu, tuổi ngoại tứ tuần, một sát thủ chuyên giết mướn thuê và hợp đồng ra tay thanh trừ “Huynh Đệ Hội” chính là phi vụ làm ráng sau khi đã rửa tay gác kiếm giang hồ.”
“Hắn có một cô con gái năm nay tầm xuân mười tám và sau đó dường như họ đã lên ở ẩn trên đỉnh núi Tuyết Sơn. Đó chính là những thông tin ta biết về hắn.”
Lãnh Phú dừng lời. Vô Tình tiếp: “Tuyết Sơn?”
“Đúng, ngọn núi cao nhất thiên hạ, quanh năm tuyết phủ, lên đó có thể tìm thấy hắn. Xin mời,” đáp tới đây Lãnh phú đã đưa hai tay hướng về cổng, hàm ý tiễn khách.
“Con gái hắn tên là gì?” Vô Tình ngạc nhiên hỏi. Hắn đáp: “chi tiết này ta không được rõ. Nhưng nghe đâu xinh như tiên nữ, sau khi xử lý Trịnh Ngưu rửa thù báo hận, người có thể trút sự sung sướng lên thân thể cô ta… ha ha ha.”
Ầm, mặc cho tên háo sắc đó cười, Vô Tình nghe vậy giờ đây như nhớ ra điều gì đó khủng khiếp khiến mồ hôi lạnh cứ chảy toát đầy mặt chàng. Chàng nhớ như in là vào cái đêm thảm sát hôm đó, ‘hắc y nhân’ bịt mặt có thể nhưng đã không dám ra tay khi cô gái chàng yêu, Liễu Thủy Nguyệt đi ngang và tình cờ cứu mạng chàng, nàng ấy cỡ tuổi cũng tầm mười tám. Và thêm chi tiết là ‘hắc y nhân bịt mặt’ lúc đó rất sợ bị cô gái này phát hiện lai lịch nên đã hèn nhát bỏ trốn. Tất cả chuỗi sự việc đó nói lên điều gì chứ? Chả lẽ cô gái chàng yêu thương nhất chính là con của kẻ thù lớn nhất đời chàng sao?
“Không… không… không,” quá đau đớn Vô Tình lẩm nhẩm, chàng không hề muốn tin đó là sự thật. Nhưng nếu đó là sự thật thì phải làm sao đây chứ, giữa mối tình đầu và hận thù chàng biết chọn ai bỏ ai đây?
“Ta xin đi trước,” Lãnh Phú nói thế và lách qua người chàng, bỏ đi. Vô Tình gắng tập trung không suy nghĩ thêm các chuyện khác, quay lưng lại hét to: “KHÔNG ĐƯỢC ĐI.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh, ta tin rằng một người tự cho là quân tử như ngươi sẽ không thất tín,” lời xong hắn đi thẳng.
“Grừ…gr…,” vô Tình gầm gừ, đầu óc chàng giờ cảm thấy nhức nhối hơn, ngàn đau khổ cùng những ký ức khủng khiếp cứ lần lượt hiện về. Hơn trăm linh hồn các huynh đệ bằng hữu đã chết oan giờ như đang bay quanh oán trách chàng yếu đuối bất lực, rồi đến cảnh một huynh đệ trong hội giữ chặt chân kẻ thù chỉ để cứu chàng: ‘Vô Tình, huynh phải cố sống để trả thù,’ thêm câu khác: ‘nếu thù trả được, chúng tôi có đổi mạng cho huynh hôm nay cũng không hề hối tiếc.”
“A A A A A A A …,” Vô Tình gào toooooooo.
Trước cửa Hắc Ma Hội, Lãnh phú đã bước ra hòng đi tìm sự viện trợ của quan binh nhưng không còn kịp, hắn chợt cảm giác có một luồng tà khí nặng nề từ phía sau lưng dần tiến tới, cùng với hơn trăm tiếng linh hồn tru rú đòi tính mạng.
Phập
“Huyền Kiếm” đã xuyên qua người Lãnh Phú, khiến hắn ngã xuống máu trong mồm từng ngụm trào ra, cuối cùng tắt thở không biết vì sao kẻ được xưng là quân tử này lại thất hứa?
[chemgiophong.forumvi.com]
Còn về phía Vô Tình, chàng chấp nhận mất đi danh dự cá nhân chỉ cốt để các huynh đệ đã hy sinh cả tính mạng cứu chàng được nhắm mắt yên nghỉ.
“Tuyết Sơn?” Vô Tình thốt lên. Nhưng khi nghĩ đến “Tuyết Sơn” chàng lại phải nhớ ngay đến Liễu Thủy Nguyệt, rồi thêm cái cảnh nếu “hắc y nhân bịt mặt” chính là cha nàng. Vậy, nếu tìm được lúc ấy chàng sẽ phải cư xử ra sao?
Khốn khổ vô cùng, Vô Tình cảm thấy giờ đây cả cõi lòng mình như tan nát, dù trả được thù nhưng có thể lúc đó chàng lại không cảm thấy vui. Nước mắt rơi, chàng lại khóc cho thân phận khốn khổ của mình, muốn tìm đến rượu để tiêu sầu giải khây.
Thoáng chốc thân áo trắng đã bỏ đi, để lại sau lưng là một thảm cảnh hãi hùng với xác và máu- máu nhuộm khắp Hắc Ma Hội.