Lại nói về cô nương chưa rõ tên họ là chi ấy.
Sau khi đi được một quãng khá xa, cổ cứ cười sặc nước miếng mãi khi nhớ về chuyện thằng ngốc khi nãy, vừa cười vừa ca hát khiến ai nghe thấy phải động lòng người.
Đang ca hát say sưa bỗng loáng thoáng thấy phía trước mặt, có một đám đông người với lăm lăm đại đao đang đi tới. Quan trọng hơn, nàng nhìn kỹ mới hoảng hồn nhận ra, bốn tên đi đầu chính là bốn tên cướp bị kẻ say đánh cho tơi tả lúc nãy. Hình như chúng hướng về đây để trả thù. Nàng nghĩ vậy mà tay chân đã rụng rời.
“Bẩm trại chủ, là ả này và còn một tên nữa,” thấy cô gái, tên đại ca khi nãy nói.
Còn người được xưng là “trại chủ” đi đằng sau hắn một đoạn, dẫn đầu một toán hơn bốn mươi tên, tướng mạo người này hung dữ vô cùng, hai tay nắm hai thanh đại đao khá lớn.
[luutinhblog.wordpress.com]
Quá hoảng sợ, cô gái luống cuống quay lưng bỏ chạy thì…
Vút
Tức thì bị ngay một mũi tên bắn trúng ngay chân khiến nàng ngã xuống, nhưng cũng không vừa, bà chằn này vừa cố rút mũi tên ra, vừa nhắm thẳng mặt tên “trại chủ” mà mắng: “đồ vô liêm sỉ.”
Tên trại chủ nghe vậy mặt vẫn không biến, quát: “hỗn láo, mau bắt nó về trại hành hạ.”
Lệnh ban ra, có hai tên cướp lao tới vung dây thừng vào người cô gái toan trói. Đúng ngay lúc này…
Từ trên cao, có một bóng trắng hạ xuống vung hai cước đá văng bọn thổ phỉ, đáp xuống bên cạnh cô gái. Thấy được cứu, cô ta la lên: “Woa, hay quá, thằng… không phải?”
Nàng mới nhìn thấy giống, nhưng khi nhìn kỹ thì dường như không phải, cái người mang áo màu trắng đục này bộ dạng bây giờ chỉnh tề, oai phong lịch thiệp hoàn toàn khác xa trời vực so với kẻ say khi nãy. Cổ mau chóng chuyển lời: “hi,cám ơn đại hiệp đã cứu muội.”
Vô Tình quay mặt sang nhìn cổ, hai ánh mắt hoàn toàn quen thuộc và đầy thương mến, chàng nhẹ nhàng đưa tay rút mũi tên ra khỏi chân cô gái, rồi xé áo băng lấy vết thương, vừa làm vừa an ủi: “chỉ hơi đau chút thôi, thứ lỗi cho kẻ say đến muộn nhé.”
“A, tôi không nhìn lầm, huynh chính là thằng ngốc khi nãy đúng không?” Cô ta la lên.
Vô Tình chỉ cười đồng ý thay cho lời nói.
Về phía bọn cướp, khi trông thấy cảnh nằm la liệt của hai tên thuộc hạ, lẫn dáng điệu oai phong của người mới đến, gã trại chủ liền quay sang hỏi tên cướp dẫn đầu khi nãy: “này, hãy nói thật đi, gã áo trắng đó là cao thủ phương nào?”
“Dạ, em cũng không rõ lắm, nhìn y phục và thanh kiếm to tướng mang theo hình như hắn là Vô Tình,” kẻ bị hỏi lí nhí đáp.
“Vô Tình, Đoạn Vô Tình? Chẳng phải là ‘đại hiệp trượng nghĩa’ đây sao?” gã trại chủ thốt lên, sắc mặt hơi trầm xuống đôi chút.
U Minh Trại có một luật, đó chính là hễ bất kỳ ai dám đụng đến huynh đệ trong trại đều phải nhận lấy một bài học thích đáng- thông thường bài học thích đáng này là cái chết. Lại nói về chuyện bấy giờ, hiện tại chúng đang đối mặt với một cao thủ mà tiếng tăm đã nổi như cồn trên giang hồ, nhưng huynh đệ “U Minh”đông như thế này đâu thể chịu mang tiếng sợ chết.
Biết rằng đối phó với cao thủ cần dùng kế, gã trại chủ bỗng vờ cười ha hả, rồi tới làm quen với Vô Tình: “tưởng ai, ra là ‘đại hiệp trượng nghĩa’, bọn đàn em cư xử bậy thế thật không phải. Xin mời đại hiệp lên núi ngự lãm để chúng tôi có cơ hội chuộc lỗi.”
“Không cần thiết, tại hạ có chuyện gấp phải đi,” lời xong, chàng dìu cô gái đứng dậy và quay lưng.
Chỉ chờ khoảnh khắc này, hai thanh đại đao đã giáng ngay xuống đầu chàng.
Kenggg Kenggg
Lập tức “Huyền Kiếm” được đưa ngay ra sau để đỡ lấy, Vô Tình buông cô nương ấy ra, xoay người lại chằm chằm mắt vào địch phương, khinh khi: “đồ tiểu nhân, mấy trò bỉ ổi này cũ rích lắm rồi.”
“Thật không?” gã trại chủ cười ẩn ý, chợt hét lớn lên: “mau bắt lấy con ả kia trước.”
“Vâng, vâng, vâng… thưa trại chủ… thưa trại chủ…,” lệnh ban ra tất cả đám thuộc hạ đều lao cả về phía cô gái.
Vô Tình thấy tình thế không được tốt, tức thì hất mạnh kiếm khiến cả hai đều bị đẩy lùi ra xa. Sau đó, chàng lao đến đâm ngã một tên đang kéo cô gái đi, chém thêm hàng loạt đòn trọng kiếm khiến đám đông ô hợp này phải tháo lùi.
“MA ẢNH ĐAO PHÁP”
Âm này vừa vang lên, Vô Tình chợt cảm thấy thân thể đau đớn vô cùng, thoáng nhìn nhanh xuống bụng đã thấy lấm tấm máu, khố áo nơi đó rách nát in hằn hai vết cắt. Nhìn tiếp ra sau đã thấy bóng mờ tên trại chủ lướt thẳng rồi dừng lại, với hai thanh đại đao thấm máu trên tay.
Khuỵu
Đau quá chịu không nổi Vô Tình phải khuỵu ngay xuống. Cô gái ấy lo lắng quá, hét lên: “này huynh, huynh gì ơi, huynh không sao chứ?”
“Tôi không sao,” chàng nói vậy, hàm ý an ủi cô gái là phần nhiều chứ thực ra, tình hình lúc này hoàn toàn không có lợi cho chàng, quân cướp thì đông, tên trại chủ lại có đao pháp lợi hại, chàng lại thọ thương, nếu trận này đánh không chắc thắng cả hai sẽ bỏ mạng tại đây chứ chả chơi.
“Hoan hô Khâm trại chủ, trại chủ vô đối.”
“Trên đời này không có ai là chịu nổi quá ba đao của trại chủ cả, chúng tiêu rồi, ha ha,” vô số âm nịnh nọt của bọn đàn em liên tiếp vang lên để lấy lòng thủ lĩnh.
Về phần Trương Khâm- tức Khâm trại chủ, hắn đã quay lưng và dần nâng hai thanh đại đao thẳng ngang vai, tiếp đó co hai khuỷa tay lồng chéo hai thứ vũ khí hạng nặng này vào nhau, miệng buông lời khinh mạn đối thủ: “may cho ngươi, nhưng nếu dính phải tuyệt chiêu lần này coi như mọi chuyện kết thúc, ha ha ha.”
“KHỐN KIẾP,” Vô Tình hét to, vung kiếm lao thẳng về hướng tên địch phương cầm đầu, quyết sống mái đủ một trận với hắn. Khi trọng kiếm giáng xuống cũng là lúc Trương Khâm sử dụng một tuyệt kỹ trong “Ma Ảnh Đao Pháp” lần hai, người hắn lập tức tách ra làm ba ảnh để thoát khỏi đòn sát thương này. Nhát kiếm hụt đã khiến một ảnh của hắn bị tan ra, nhưng hai ảnh còn lại tức thì vung đao ngang cổ hòng cắt văng đầu Vô Tình.
Chuyện gì sắp xảy ra đây? Chỉ còn thấy cô nương áo đỏ ấy khóc thét lên: “Không, huynh gì đó… KHÔNGGG.”
Lại nói về tình thế lúc đó của Vô Tình, thực chất là chàng đã bị ảnh ảo lừa, nên khi chân vừa đáp đất cũng là lúc bốn thanh đại đao hai thật hai ảo kia lao đến rất gần cổ, khoảnh khắc quá nhanh khiến chàng không còn cơ hội thu kiếm về đỡ. Nhưng…
Nhưng có một điều kỳ lạ thay, đại đao khi đang lao bỗng nhiên đứng sựng lại, thân thể cùng hai thanh đao ảo kia lập tức tan biến như khói. Khi nhìn kỹ, mới thấy sắc mặt Trương Khâm tím tái xanh mét, miệng hắn bỗng ói ra một ngụm huyết nửa tím đậm nửa đen xì. Sơ qua vậy dường như hắn đã dính độc từ trước, và bây giờ khi vận công quá mức nên kịch độc phát tán ra ngoài, chuyển từ thắng thành thua.
BẦMMMMMMMM
Huyền Kiếm không lỡ thời cơ giáng ngay xuống đầu hắn, Trương Khâm phần bị độc phát tán, phần dính “đại thương” nên ngã ngay xuống đất, chết mà miệng cứ ọc máu và bong bong trắng quanh mồm.
Phù phù, sau khi thanh lý tên cường đạo đại gian đại ác này xong, “đại hiệp trượng nghĩa” vừa thở dốc, vừa khuỵu luôn cả người xuống do quá mệt.
Trông vậy, đám thổ phỉ thuộc hạ kia vốn trong lòng oán hận vì nghĩ Vô Tình là nguyên do chính dẫn đến cái chết của chủ nhân, lại thấy người này dường như đã đuối sức sau trận chiến, trong khi đó quân số của chúng đang có mặt hiện cũng trên dưới bốn mươi người. Thế là cả bọn hét hò xông lên với danh nghĩa: “giết Vô Tình, trả thù cho Trương Khâm trại chủ… giết Vô Tình, trả thù cho Trương Khâm trại chủ…”
Loạt đao đầu tiên giáng ngay xuống đầu cô gái áo đỏ, nhưng có điều trước khi thực hiện việc quá hão huyền này chúng đã chết dưới kiếm của Vô Tình. Chàng đã đứng dậy và lao lên liều một phen sống mái với chúng, lần lượt các thức của “Thất Tình Kiếm Pháp” được thi triển tung hành ngang dọc, xác người lần lượt đổ như rạ.
“NGƯỜI DƯNG LẠNH LÙNG,” sau âm hét to, Vô Tình xoay người dồn lực chém mạnh vào hông địch phương một cái khiến hắn văng xa thổ huyết trên không, chàng cứ thế vừa xoay vừa dồn lực chém mãi, ý nghĩa của thức kiếm này hiện tại rất hợp với tâm trạng của chàng: hễ là người dưng tất lạnh lùng.
Năm mười phút trôi qua, đám cướp thấy người mệnh danh “đại hiệp trượng nghĩa” này quá mạnh, phần huynh đệ chết quá nhiều và điều quan trọng nhất là: cần người sống để về báo tin cho các tướng lĩnh trên U Minh Trại biết. Thế là cả bọn hùa nhau quay người tìm đường chạy trối chết.
Vô Tình do quá mệt nên cũng không buồn đuổi theo làm gì, chàng tiến lại gần phía cô gái, giọng lo lắng hỏi nàng: “cô nương, cô không làm sao chứ?”
“Vết thương của huynh, có nặng lắm không?” cô gái hỏi lại vậy, Vô Tình giờ mới nhớ lại hai vết cắt ở ngang bụng mà chợt thấy đau, nhưng chàng cố nhịn, giả cười nói cho cô gái vui: “không, không sao, vết thương xoàng ấy mà.”
Nghe vậy cô nương ấy mới yên tâm mà nở nụ cười tinh nghịch, Vô Tình liền cúi xuống dìu cổ dậy và quay lưng bước đi. Bấy giờ, mắt cô ta cứ lén lút nhìn chàng mà cười tủm tỉm hoài, chắc cổ không ngờ rằng kẻ say ngốc nghếch lúc nãy lại oai phong như bây giờ, trông gọn gàng và đẹp trai hơn trước nhiều, bèn cất lời chọc ghẹo: “tướng công à, muội…á.”
Một chân vờ khuỵu xuống, cô ta tuy đau thật nhưng cố tình làm cho nó thảm thiết hơn. Thấy vậy, Vô Tình đâm ra lo lắng: “cô nương, cô sao vậy, vết thương có nặng lắm không?”
“Cô nương là sao? Vậy huynh không còn xem tôi là vợ nữa sao?”
Bị gài câu này, chàng đâm ra lúng túng: “ơ, ơ, lúc nãy huynh nổi hứng lên đùa tí thôi mà, cô nương đừng để bụng nghe.”
“Vậy là chỉ đùa thôi sao?” Cổ nói, Vô Tình gật đầu. Cổ tiếp, âm chuyển sang hơi gắt gỏng: “vậy huynh hãy khai thật đi. Huynh tên họ là chi? Quê quán ở đâu? Có vợ hay chưa?”
Dứt lời, nàng ngồi bệch xuống đất không chịu đi vì giận. Còn Vô Tình nghe vậy, chỉ biết lựa lời mà đáp cho êm đẹp: “à, ha ha, ngoài việc huynh đùa giỡn chuyện vợ chồng với muội ra, tất cả đều là sự thật.”
“Vậy huynh tên Vô Tình thật à? Sao nghe quen quen ấy?” Nghĩ gì đó một lúc, cổ liền chỉ tay vào mặt chàng mà rao: “A! Có phải huynh là ‘đại hiệp trượng nghĩa’, kiếm pháp vô địch, làm biết bao nhiêu là chuyện tốt trong thiên hạ đó không?”
Được khen quá khức, chàng ấp úng: “ờ, trượng nghĩa thì có chứ kiếm pháp oai danh thiên hạ thì chưa đâu, phải kể đến Đoạn huynh cơ, võ công của huynh ấy mới là bậc nhất thiên hạ.”
“Đoạn huynh của huynh ư? Huynh ấy là ai?” Cô gái hỏi, Vô Tình đáp: “à, có nói ra muội cũng không biết đâu, hành tung huynh ấy xuất quỷ nhập thần, rất khó biết tung tích.”
“Không sao. Hi, thật ra muội đi tìm huynh đã lâu lắm rồi, may được gặp nơi đây,” cô gái bỗng hoan hỷ reo lên, Vô Tình mặt ngơ ngác: “sao, tìm ta ư?”
Cô nương đáp: “đúng, vì biết huynh là một trang hảo hán, trọng nghĩa khí và việc bất bình trong thiên hạ nên muội mới tìm huynh,” rồi thái độ chuyển sang nài nỉ: “huynh hãy trả thù giúp muội nhé, được không? Có một kẻ xấu xa đã giết hại cả nhà của muội, may phước to nên muội mới thoát chết.”
“Có chuyện đó thật sao, được, ta hứa giúp muội,” Vô Tình nói trong tức giận, rồi chàng chợt nhớ ra chuyện ân oán với “hắc y nhân bịt mặt”. Nhưng thôi, chậc, tạm gác chuyện đó sang một bên.
[chemgiophong.forumvi.com]
Hâyyy
Cô nương láu cả bỗng níu mạnh lấy tay Vô Tình, đứng bật dậy, hét to một tiếng và nhảy cái “vọt” lên lưng, hai tay bá vai và hai chân gác ngang qua bụng chàng, nàng vui quá thầm nghĩ: vậy là mối thù suốt bao năm có lời hứa của “đại hiệp trượng nghĩa” coi như đã được giải quyết, nàng sẽ phục được mối thù với kẻ sát nhân năm xưa mà bản thân vốn không phải là đối thủ.
Bầu không khí im lặng bỗng chốc được hình thành, cũng chính cô gái này là người phá tan nó: “ đại hiệp vô tâm quá, sao nãy giờ lại không hỏi tên họ của người ta là chi? Mà cứ xưng hô huynh huynh muội muội hoài thế?“
Vô Tình mỉm cười, đáp: “ồ, vậy muội… tên họ là gì nào?”
Nghe vậy, cô nương ta cười to lên, rồi nói như điều gì đó chờ đợi sẵn từ nãy giờ: “muội ấy à, muội họ Hà… tên là Linh Phiêu. Hà Linh Phiêu đó, huynh thấy cái tên ấy có hay không?“
“Tên hay lắm,“ Vô Tình nói trong niềm vui.