Ngày 20/6
9h15ph sáng
Sân bay Incheon, Seoul, Hàn Quốc.
Là một trong những cảng trung chuyển hàng không lớn nhất và nhộn nhịp nhất thế giới, sân bay Incheon vô cùng đông đúc với số lượng hành khách khổng lồ.
Giữa dòng người tấp nập đó, một thân ảnh thanh niên với gương mặt bình thường, trên người khoác một chiếc áo da đen, quần Jeal màu bạc đang thong thả cất bước.
Khác với những du khách xung quanh nặng nề với hàng đống hành lý, thanh niên hay tay trống trơn, dường như hắn vốn không phải là người vừa từ máy bay xuống, mà chỉ là đơn giản đi dạo qua mà thôi.
Nhìn cảnh vật nhộn nhịp xung quanh, thanh niên ánh mắt nổi lên một sự hứng thú, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn, tựu chính là Vũ Phong.
Hắn, là đã vượt qua nửa vòng trái đất, đến cái đất nước này, nơi mà cô gái ấy đang sống, Hàn Quốc.
Hắn đến đây, không phải vì nhiệm vụ hay giết chóc, cũng không phải vì ai khác mà tựu vì chính bản thân mình.
Tìm cho mình một lý do duy nhất để tiếp tục sống, để tồn tại.
"Vũ Phong tiên sinh, Vũ Phong tiên sinh."
Một tiếng hô khẽ từ phía trước vang lên khiến Vũ Phong chú ý, khẽ nhìn thoáng qua, hơi hơi gật đầu.
Phía trước hắn, là một nhóm người toàn thân mặc veston đen, mà cầm đầu là một thanh niên dàng người cao lớn, gương mặt lại giống như mấy cái siêu sao truyền hình bình thường, đang hướng về phía Vũ Phong vẫy vẫy tay.
"Tổ trưởng Lee, không ngờ lại làm phiền anh đến đón tôi.
Vũ phong bước lên phía trước, tay khẽ vươn ra bắt tay anh tuấn thanh niên, nhàn nhạt nói.
"Không phiền, không phiền. Được đón tiếp Vũ tiên sinh là vinh dự của Lee Suk Jin tôi, ha ha."
Thanh niên đôi tay hơi run lên, kích động bắt tay Vũ Phong, lắc đầu cười nói.
Vũ Phong khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Nhóm người lúc này tựu đi ra cửa sân bay. Nơi đó đang đỗ một chiếc Phantom Drophead Coupe đen tuyền, đằng sau còn hơn chục chiếc Audi Q7 với hơn mấy chục bảo tiêu đứng gác , thanh thế không thể nói là không lớn.
"Vũ tiên sinh, xin mời lên xe. Chúng tôi đã thu xếp phòng ở tổng bộ, tiên sinh nhất định sẽ hài lòng."
Lee Suk Jin đưa tay mở cửa xe, mỉm cười nói.
"Ồ, vậy thì không cần. Tôi ở một nơi ở bên ngoài là được. Không nên phiền toái các vị.
Vũ Phong khẽ lắc đầu, thản nhiên đáp.
"Cái này... Vậy sao được. Cấp trên đã giao phó vì cảm tạ tiên sinh chuyên lần trước, phải hầu hạ ngài thật chu đáo..."
Lee Suk Jin vội vàng nói. Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, tựu trông thấy Vũ phong hai đồng tử một ngọn hỏa diễm như ẩn như hiện. Điều này làm Lee Suk Jin trên trán nháy mắt toát đầy mồ hôi lạnh, vội vã nuốt lại lời định nói, theo sau lắp bắp:
"Vậy, vậy...tiên sinh đã không muốn thì thôi vậy. Ở gần đây có một khách sạn năm sao là Lotte Seoul Hotel, ở cũng tốt lắm. Giờ tôi tựu đưa Vũ tiên sinh đến đó.
"Cứ vậy đi."
Vũ Phong đáp, hắn cả người chui vào trong xe, hai mắt khẽ khép lại, không để ý đến gì nữa.
Lee Suk Jin thấy vậy cũng vội vào theo. Len lén nhìn thoáng qua Vũ Phong, thấy đối phương tựu bất động thanh sắc, hắn mới khẽ thở phào, đưa tay áo quệt đi mồ hôi lạnh trên trán.
Người khác có lẽ không nhìn ra cái vị Vũ tiên sinh dáng người bình thường bên cạnh này có cái gì đặc biệt, nhưng bản thân Lee Suk Jin hắn thì lại rất rõ ràng.
Một đoạn trí nhớ từ ba năm trước chợt hiện lên trong đầu hắn, lại càng khiến hắn thêm sâu sắc khiếp sợ với cái con người bên cạnh này...
Một thân hình đỉnh thiên lập địa, một ngọn ma hỏa chiếu rọi nhân gian, thiêu hủy cả một căn cứ hạt nhân của Bắc Triều Tiên, tiện tay đập nát một sư đoàn vũ trang hạng nặng, trong đó bao gồm hơn chục cái thiết giáp xe tăng Pokpung-ho đời mới nhất.
Cái việc làm này, là xa xa siêu việt nhân loại khả năng rồi, may ra chỉ có truyền thuyết ma, thần các loại mới là làm được đấy.
"Không biết sát tinh này lần này đến đây làm gì, hy vọng sẽ không xảy ra cái gì khủng bố đại sự a."
Lee Suk Jin nội tâm âm thầm co rút một trận, nhưng bản thân hắn cũng chẳng có cách nào, đành ra hiệu cho xe chạy đi.
Ngồi trên xe, Vũ Phong từ từ mở hai mắt, nhìn thoáng qua bên ngoài cảnh vật.
Đất nước này, không phải là lần đầu tiên hắn đến. Ba năm trước, tựu đã đến đây một lần. Nhưng lần này lại bất đồng. Nhìn từng hàng cây ngon cỏ ven đường, từng thân ảnh có tấp nập, có bận rộn, có thảnh thơi muôn màu đủ vẻ đi qua, lòng hắn chợt cảm thấy tĩnh lặng vô cùng.
Sự tĩnh lặng này, là rất lâu rồi hắn không có được đấy.
Dần dần, trong đầu hắn lại mờ mờ hiện lên một cái hình ảnh, rồi chợt trở nên chân thật rõ ràng.
Là một cô gái!
Cô gái với giọng hát như mang theo ma lực đã khiến Vũ Phong hắn triệt để xúc động. Nghĩ đến đây, hắn chợt quay qua Lee Suk Jin bên cạnh:
"Tổ trưởng Lee này, anh liệu có biết một cái ca sĩ trẻ tuổi cùng họ với anh, cô ấy tên là Lee Ji Eun không?"
"Sao?"
Lee Suk Jin khẽ giật mình, theo sau ánh mắt cổ quái nhìn lại Vũ Phong, trong lòng quả thật không hiểu cái cự đại sát tinh này lại quan tâm gì đến một cái ca sĩ trẻ chứ?
Trầm ngâm hồi lâu, cố lục lại trong đầu tin tức, hắn mới khẽ trả lời:
"Ừm, Vũ tiên sinh chắc cũng biết nghề bọn tôi là không quan tâm đến cái gì ca sĩ đấy. Nhưng thật ra là về cái cô gái tên là Lee Ji Eun này thì tôi cũng nghe nói qua, hiện nay cũng rất nổi tiếng a. Như thế nào nhỉ, à, còn được gọi là em gái quốc dân gì gì đó, rất được yêu mến đó."
"A! Nói tiếp đi."
Vũ Phong hơi ngạc nhiên, hắn cũng thật không ngờ Lee Ji Eun này lại là nổi tiếng như vậy.
Từ trước đến giờ, hắn là cũng không quan tâm đến mấy cái giải trí tình hình này đấy.
Lee Sụk Jin tựu trông thấy chăm chú biểu tình của Vũ Phong, trong lòng lại càng kinh ngạc không thôi. Bất quá hắn cũng thức thời không dám hỏi gì mà là tiếp tục nói:
"Theo như những gì tôi biết thì cô gái này tên thật cũng là Lee Ji Eun, sinh 16/5/1993. Cha mẹ là buôn bán một cửa hàng nhỏ đấy. Mà nàng đã tham gia làng giải trí cũng được ba, bốn năm gì đó, công ty quản lý là cái gì L.E.N entertaiment.
Đó là tất cả những gì tôi biết, dù sao những nhân vật như nàng cũng không được chúng tôi để ý đến làm gì. Nhưng nếu mà Vũ tiên sinh ngài cần biết thêm gì, ngay chiều nay tôi sẽ cho người mang hồ sơ của cô gái này đến phòng khách sạn của ngài."
"Vậy thì không cần, anh cho tôi biết vậy là đủ rồi, cám ơn."
Vũ Phong khẽ lắc đầu. Hắn bản thân cũng không muốn phải nợ ân huệ cái gì. Nhất là với những tổ chức thế lực như sau lưng cái vị tổ trưởng Lee này.
Trên xe lại lâm vào một khoản tĩnh lặng. Mỗi người đều là có những suy nghĩ riêng tư.
Lee Suk Jin tuy trong lòng muôn vàn nghi vấn nhưng không dám hỏi, còn Vũ Phong, ánh mắt hắn lại nhìn ra ngoài cửa xe, tựu như xuyên phá không gian mà thấy được một bóng hình nào đó.
Khóe miệng hắn, bất tri bất giác khẽ mỉm cười...