“Tiểu Băng! Em đi với anh một lát được không?” Hắc Phong đứng bên cửa, nói với Lệ Băng đang kéo phẳng lại tấm ga giường.
Hắc Phong gọi, nàng cũng không trả lời, lặng lẽ gật đầu rồi theo sau hắn.
Tại căn đình nhỏ cạnh hồ phía sau nhà, phu thê Hắc Phong ngồi cạnh nhau, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm từng bông tuyết lất phất rơi bên ngoài. Không gian vô cùng tĩnh lặng, nhưng không lạnh lẽo mà ngược lại, vô cùng ấm cúng.
Lúc sau, Hắc Phong cất tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng: “Chúng ta cùng trở về “quê hương” đi!”
Gương mặt xinh đẹp của Lệ Băng thoáng động, nghi hoặc nhìn sang phía Hắc Phong, hỏi: “Vì sao?”
“Chán quá, ở đây toàn những điều khiến cả hai đứa mình không vui, anh muốn bỏ tất cả. Anh, em, và cha chúng ta cùng trở về “đó”, ở cùng một nơi, sống cuộc sống an nhàn, không tranh chấp. Đó là ý của anh, lảng tránh tất cả, chạy trốn.” Hắc Phong thở dài, đúng thật hắn muốn chạy trốn khỏi tất cả. 4 người bọn họ, trở về nơi vốn thuộc về họ.
Lệ Băng cau mày, khi Hắc Phong đề nghị như vậy, trong lòng nàng đã nhen nhúm ngọn lửa vui mừng, hạnh phúc. Nhưng mọi thứ đâu dễ dàng từ bỏ vậy. Trước mắt cha chồng đã nói là chưa thể trở về. Mà cho dù trở về, 4 người bọn họ cũng phải đối mặt với tất cả Long tộc, cũng giống như đối mặt với toàn bộ Long giới, sao có thể sống an nhàn được. Vả lại người đàn ông của nàng, Hắc Phong phải là một người vĩ đại. Cho dù người muốn, nhưng số mệnh không cho phép người là một kẻ bình thường, một cuộc sống bình thường. Số mệnh đã sắp đặt người phải là người đứng đầu, là người khai sáng một Long tộc hùng mạnh. Người như vậy, sao có thể chỉ vì những chuyện này mà bỏ cuộc, mà chạy trốn được.
“Nhưng cha đã nói hiện tại chúng ta chưa thể trở về.” Dù trong lòng rất muốn, nhưng lí trí nàng không cho phép. Cuối cùng mặc dù không tình nguyện nhưng nàng vẫn cất lời khuyên bảo Hắc Phong.
“Ông là cha anh, chẳng lẽ anh không rõ tính của người. 20 năm chuẩn bị, chắc chắn thứ đó xong từ lâu nhưng qua những gì ba nói với anh thì có lẽ vẫn còn nguy hiểm nào đó... Hay là chúng ta cùng đi hỏi ba, hai chúng ta cùng trở về đó trước. Nếu may mắn thì ta có thể trở về, cùng sống cuộc sống đó chỉ 2 chúng ta. Còn nếu không thể trở về, ít nhất mình cũng có thể bên cạnh nhau đến lúc cuối cùng. Em có nguyện ý không?” Nói đến đây Hắc Phong gần như kích động, kéo Lệ Băng vào lòng, ôm chặt nàng.
“Em nguyện ý… Nhưng không thể được. Anh là một người vĩ đại, số mệnh đã sắp đặt anh phải là người đứng đầu, phải là người dẫn dắt Long tộc của anh. Không bao giờ được chạy trốn.” Mắt Lệ Băng như phủ một tầng sương mỏng, lòng nàng rạo rực hạnh phúc. Nhưng nàng vẫn cố gắng kìm nén, dùng đôi tay so với tuyết ngoài trời còn đẹp hơn khẽ xoa lưng Hắc Phong, nhẹ giọng khuyên bảo trượng phu.
“Anh mặc kệ số mệnh. Vĩ đại nhưng khiến người phụ nữ của anh đau khổ thì anh thà làm một người bình thường. Nhìn em xem, chỉ vì anh mà mấy ngày nay em thế nào? Mấy ngày nay em vui vẻ hay đau khổ. Đi với anh.. mình cùng trở về… đi em.” Hắc Phong ôm Lệ Băng càng chặt hơn.
Trong đầu Lệ Băng lúc này hoàn toàn trống rỗng. Từng lời, từng lời như cây búa đánh mạnh vào con tim nàng, đập tan những đau khổ đã dày vò nàng suốt thời gian qua. Chỉ một giây thất thần, nước mắt nàng không còn gì kìm hãm, chảy dài qua gò má, tí tách rơi xuống sàn. Giọng nói nàng nghẹn lại: “Em là hộ pháp, cũng là người phụ nữ của anh. Chỉ cần tốt cho anh, cho dù là có khiến em đau khổ đến thế nào em cũng có thể chấp nhận, vì chỉ có anh mới khiến lòng em thanh thản, khiến trái tim em thấy hạnh phúc.”
Tim Hắc Phong quặn lại, khẽ tách ra khỏi Lệ Băng, ánh mắt tràn đầy thống khổ nhìn nàng.“Nhưng…”
Chưa để Hắc Phong nói hết. Lệ Băng đã đưa ngón tay chặn miệng hắn lại, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mà trong mắt nàng luôn là thứ đẹp nhất thế gian. Khẽ nói: “Đừng nhưng gì cả. Người đàn ông mà em gửi trọn đời mình đâu thể chỉ vì một chút khó khăn mà bỏ chạy. Được nhìn anh ngày càng trưởng thành, biết được anh quan tâm đến anh… biết được anh yêu em thế nào. Em hạnh phúc lắm.” Nhẹ nhàng ôm lấy hắn, Lệ Băng nói tiếp: “Anh không được bỏ cuộc, anh nên đối mặt với tất cả, vượt qua mọi khó khăn.. khi đó anh mới có thể là một người đàn ông chân chính, là một người vĩ đại mà số mệnh đã sắp đặt… Anh biết không, trượng phu của mình là một người vĩ đại, đó luôn luôn là mong ước của mọi người phụ nữ. Đừng làm em thất vọng… anh nhé!”
Hắc Phong như bừng tỉnh. Đúng vậy, chỉ vì một chút khó khăn mà đã muốn chạy trốn, thế chẳng phải quá nhu nhược sao? Ngay cả là một thằng đàn ông còn chưa xứng đáng, vậy thì lấy cái gì ra để khiến vợ mình hạnh phúc đây? Mình đúng là đồ nhu nhược mà…
Lệ Băng chăm chú nhìn biểu hiện trên gương mặt Hắc Phong, thấy hắn toàn thân cứng đờ, vẻ mặt đăm chiêu nhìn xuống, không giống đang suy nghĩ mà có vẻ như đứa trẻ làm sai đang hối lỗi hơn khiến nàng vốn đang chìm trong hạnh phúc bất giác nở nụ cười nhưng rất nhanh vụt tắt. Bởi nàng nghĩ, là người lãnh đạo, nhưng lại quá coi trọng tình cảm như Hắc Phong, liệu điều đó có phải là tốt?
Giác ngộ một hồi, tâm tình Hắc Phong lúc này giống như cao tăng đắc đạo, nhẹ nhõm vô cùng. Lại nhìn sang phía phu nhân xinh đẹp, thấy gương mặt nàng lấm lem nước mắt như mèo con khóc nhè mới chột dạ. Chết mịa, tình hình này phải tính sao? Mấy ngày nay nàng đã phiền muộn, giờ lại khiến nàng khóc. Chỉ còn 1 cách.
Hắc Phong nhẹ nhàng đưa đôi bàn tay to lớn của mình quệt ngang dòng nước mắt của nàng, đưa lên miệng mút rồi làm ra vẻ mặt như vớ được vàng nói: “Phu nhân, nước mắt của cưng sao ngọt thế? Khóc thêm chút nữa đi cho phu quân nếm thử nào..”
Lệ Băng đang chìm trong suy tư, nghe được lời Hắc Phong nói, lại thấy ánh mắt như lang sói đang nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng. Bất giác cảm thấy mặt nóng bừng. Phu quân đã trở lại bình thường, nàng cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, vội nhào vào lòng hắn như muốn giấu đi nụ cười hạnh phúc đang nở trên môi nàng.
“Phu quân muốn em khóc phải không? chỉ cần phu quân yêu cầu, em đều làm hết. Chỉ là mình là phu thê, làm gì cũng phải có nhau chứ.” Nói xong nàng giơ cao bàn tay, từng cây băng châm dần ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Hắc Phong bật cười, cũng không chịu thua thiệt, hạ thấp đôi bàn tay lông lá xuống dưới, đặt trên kiều đồn phu nhân, cười khà khà nói: “Phu nhân ra chiêu đi, phu quân của em lâu rồi chưa được thưởng thức món này, cũng có phần nhung nhớ.. hắc hắc”
Phút chốc trong căn đình nhỏ rộn ràng tiếng cười đùa hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ.
Phía xa xa, trong vườn cây thấp thoáng hình bóng cô đơn của một người phụ nữ. Người này không phải ai xa lạ mà chính là cô nàng Nga My phái vừa rồi “kháy đểu” Hắc Phong. Tràng cảnh vừa rồi đều lọt vào tầm mắt của nàng. Nàng không có vẻ mặt coi thường như khi nãy mà ngược lại, thoáng trầm tư, cũng có một chút hâm mộ.
------------------
Khâu tổ chức hôn lễ đã được chuẩn bị từ đầu đến cuối. Đồng hồ vừa điểm 6 giờ, Hắc Phong, theo sau là Lệ Băng bước lên chiếc Maybach 62 sang trọng, nàng là người vợ danh chính ngôn thuận của Hắc Phong, chồng mình lấy vợ bé, mặc dù không tình nguyện nhưng nàng cũng bắt buộc phải có mặt. Sau khi hai người ổn định chỗ ngồi, tài xe bắt đầu cho xe lăn bánh, dẫn đầu đoàn tới biệt thự Ngân gia, theo sau là hàng trăm chiếc siêu xe khác, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.