“Ngươi đã tìm được phương pháp rời khỏi chỗ này rồi sao?” lời nói của Yêu Dạ khiến Tiểu Miêu giật mình. Yêu Dạ gật đầu, sau đó vẻ mặt thần bí chỉ vào phù điêu ở giữa Thánh Ma Điện, nói: “Mấu chốt là ở những tấm phù điêu này.”
Tiểu Miêu vẻ mặt kì dị nhìn vào những tấm phù điêu, trong con ngươi tràn ngập thần sắc nghi hoặc. “Ngươi hãy nhìn kĩ lại một chút, những tấm phù điêu này mặc dù bố trí có chút rắc rối phức tạp, nhưng đằng sau sự lộn xộn đó cũng có một quy luật riêng.” Yêu Dạ nói.
Hai mắt Tiểu Miêu sáng ngời, sau đó cẩn thận quan sát những tấm phù điêu ở giữa Thánh Ma Điện. Qua một hồi lâu sau, trong con ngươi của Tiểu Miêu lộ ra một tia thoải mái, nhìn về phía Yêu Dạ nở một nụ cười:” Không nghĩ tới ngươi lại thông minh đến thế, quy luật nhỏ như vậy mà cũng có thể phát hiện.” Yêu Dạ cười nói: “Nếu như mỗi ngày ngươi đều tìm hiểu võ kĩ ẩn trong những tấm phù điêu này thì ngươi cũng có thể phát hiện ra qui luật đó.”
Ánh mắt Tiểu Miêu híp lại trông giống như ánh trăng đêm rằm. Trong hai năm qua nó đã tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của Yêu Dạ. Ngoài việc cảnh giới đột phá mạnh mẽ lên Nhân Kiệt Cảnh đệ cửu trọng mà về mặt đao pháp cũng như tu vi võ kĩ của Yêu Dạ cũng tiến bộ thần tốc. Lấy thực lực tổng hợp hiện tại của Yêu Dạ, Tiểu Miêu tin rằng Yêu Dạ hoàn toàn có thể phân tài cao thấp với cường giả cảnh giới Nhân Hoàng.
“Tiêu Miêu, ngươi có muốn cùng chúng ta rời khỏi nơi này không?” Yêu Dạ nhìn Tiểu Miêu hỏi. Lập tức, hai mắt Tiểu Miêu toát ra một tia bi thương nói: “Thật ra thì ta cũng muốn như vậy, chẳng qua ta vốn là một ma đầu bị phong ấn bên trong Thánh Ma Điện này. Hiện tại, lực lượng của ta đã suy kiệt nên bị bức thành hình dạng này, cho nên mặc dù lúc này có thể rời đi nhưng ta sẽ ở lại.”
Nghe được Tiểu Miêu tự bộc lộ thân phận, Yêu Dạ có cảm giác hơi kinh ngạc. Mặc dù Tiểu Miêu là thượng cổ ma đầu nhưng cũng không làm việc gì nguy hại với Yêu Dạ, mà ngược lại nó còn một mực trợ giúp hắn. Nếu không phải nhờ Tiểu Miêu thì Yêu Dạ cũng không thể tìm ra nơi tu luyện thích hợp như trong Thánh Ma Điện này.
“Tại sao ngươi không muốn rời khỏi đây?” Yêu Dạ hỏi. “Bởi vì trách nhiệm.” Tiểu Miêu vừa nhìn vẻ mặt có chút khó hiểu của Yêu Dạ, vừa giải thích: “Trải qua vô số năm tháng bị phong ấn ở nơi này, ta đối với những việc làm trước kia của mình luôn có cảm giác hối hận không nguôi, dù chỉ là một trong số đó thì cũng là tội ác tày trời rồi. Mà khi đó, không biết vì nguyên nhân gì mà điện chủ tiền nhiệm của Thánh Ma Điện lại bỗng nhiên mất tích, vì vậy mà ta liền chủ động đứng ra đảm nhiệm chức trách của điện chủ Thánh Ma Điện trấn thủ Hắc Thần Vực.”
“Ta tin chắc là ngươi sẽ cảm thấy kì quái đúng không? Kì thực, ngoại trừ bên trong Thánh Ma Điện này thì ở ngoài các khu vực khác xung quanh Hắc Thần Vực thiên địa năng lượng cực kì khan hiếm, thậm chí còn tuyệt tích. Chính vì thế mà đám ma đầu chỉ còn chút hơi tàn đang ẩn nấp khắp nơi trong Hắc Thần Vực luôn tìm cách tiến vào Thánh Ma Điện để hấp thu năng lượng nhằm khôi phục lại thực lực một lần nữa, đến lúc đó chúng sẽ trở thành tai họa một phương. Cho nên, ta phải lưu lại tại đây, đề phòng lũ ma đầu kia xông vào trong Thánh Ma Điện này.” Tiểu Miêu nói.
“Thì ra là như vậy.” Yêu Dạ đột nhiên nở ra một nụ cười thoải mái trên khuôn mặt, sau đó vẻ mặt liền trở nên thận trọng nhìn vào Tiểu Miêu: “Tiểu Miêu, ngươi có tin tưởng vào ta hay không?” Tiểu Miêu liền không chút do dự gật đầu nói: “ Nếu như ngươi đã tin tưởng ta thì ta cũng sẽ tin tưởng ngươi.”
“Tốt, vậy thì ngươi hãy chờ ta trong năm năm thời gian. Sau năm năm, ta sẽ quay trở lại Hắc Thần Vực này giết sạch toàn bộ lũ ma đầu đang ẩn nấp kia, rồi sau đó sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài.” Giọng nói của Yêu Dạ tràn đầy sự kiên định làm cho con ngươi màu xanh lam trông như bảo ngọc của Tiểu Miêu lộ ra một tia mềm mại như nước: “Tên của ta là Đường Na! Được rồi, ngươi hãy nhanh rời khỏi nơi này đi.” Đường Na thanh âm trầm thấp nói.
Yêu Dạ liền nhìn Đường Na một cái thật sâu, rồi sau đó triệu hồi U Điệp ra. U Điệp tựa hồ cũng biết được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì cho nên biến mất vẻ hoạt bát lúc thường ngày, chỉ lẳng lặng thi triển Phá Huyễn Chi Thuật.
“Ầm!” lần này U Điệp thi pháp, thanh thế so với lúc trước còn lớn hơn vô cùng, khiến những tấm phù điêu ở giữa Thánh Ma Điện sắp xếp thành một trận pháp huyền ảo. Lúc trận pháp thành hình, năng lượng trong Thánh Ma Điện thi nhau chen chúc, tề tụ vào trong pháp trận.
“Đường Na, cố gắng chờ ta trong năm năm.” Nói được một câu ngắn ngủi, Yêu Dạ liền biến mất. Trong Thánh Ma Điện giờ phút này chỉ còn lưu lại một thân ảnh gầy yếu “Năm năm? Liệu ta có thể kiên trì chờ được năm năm hay không?”
Mà lúc này, tại một nơi loạn thạch chồng chất ở bên trong Đại Hoang Sơn Mạch, có một pháp trận đang tỏa ra hào quang mãnh liệt. Ngay sau đó, đống loạn thạch vang lên những âm thanh va chạm kịch liệt, rồi lập tức có một đạo thân ảnh xuất hiện ở trong vầng hào quang của pháp trận.
“Hô, hai năm rồi, rốt cục ta cũng đã trở về!” thân ảnh cao lớn đang đứng trong pháp trận, tràn đầy cảm khái nói. Thân ảnh đó chính là Yêu Dạ đã đi ra khỏi Hắc Thần Vực, lúc này đây trở về Đại Hoang Sơn Mạch trên khóe miệng của hắn khẽ lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
“Vù…vù…!” đột nhiên trong không gian vang lên âm thanh xé gió kịch liệt, ngay sau đó liền nhìn thấy hai con ma thú Tương Giai cấp tám xuất hiện trước mặt Yêu Dạ, hiển nhiên là do động tĩnh vừa rồi của Yêu Dạ đã làm kinh động đến bọn chúng.
“Tương Giai cấp tám Lan Thương Ma Hổ sao?” Yêu Dạ mỉm cười lạnh nhạt. Đối với loại ma thú cấp bậc này thật sự là hắn không thèm để vào mắt, bất quá trong mắt của hai con ma thú thì Yêu Dạ quả là một miếng mồi ngon.
“Grào….” Hai con Lan Thương Ma Hổ có chiều cao bảy, tám thước, cả người tỏa ra hơi thở vạm vỡ kia chợt gầm lên một tiếng cuồng bạo, hù dọa cho vô số chim chóc bay tán loạn. Ngay Ngay lập tức có một cỗ khí thế trầm trọng ép về phía Yêu Dạ.
“Ồ! được đấy, không ngờ chúng lại lợi dụng được ưu thế dũng mãnh của bản thân. Hai con ma thú này tuyệt đối có thể tiến hóa lên Tương Giai cấp chín đỉnh phong, mở ra linh trí của bản thân.” Yêu Dạ vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh nhạt, bình thản nhận xét.
Mà hiện tại hai con Lan Thương Ma Hổ lại đang rất buồn bực, con mồi này lại không tỏ ra sợ hãi trước hai huynh đệ bọn chúng. Bất quá, nhìn con hàng này trước sau gì cũng sẽ nằm trong bụng của mình nên hai con ma thú cũng không thèm so đo. Khi nhìn thấy hai con Thương Lan Ma Hổ đang rục rịch chuẩn bị động thủ, ánh mắt của Yêu Dạ đột nhiên trông như một thanh đao ngưng tụ ý niệm giết chóc lạnh lẽo.
“Ngao…” Ý niệm đó trực tiếp chui vào sâu bên trong tâm linh của hai con ma thú, dường như muốn phá hủy đi ý chí của bọn chúng. Dưới ánh mắt có uy áp khủng bố của Yêu Dạ khiến cho hai con Lan Thương Ma Hổ run lên cầm cập, ngồi chồm hỗm dưới đất tựa như chuột gặp phải mèo.
Đến lúc này hai huynh đệ nhà hổ mới phát hiện, thì ra con hàng này mười phần là một tên sát tinh, có kĩ thuật giả trư ăn thịt cọp đạt đến mức lô hỏa thuần thanh. Hai con ma thú âm thầm hối hận, nếu biết trước là sẽ đụng phải một sát thần như vậy thì chúng dại gì tới trêu chọc.
“Ngao….” Hai con Lan Thương Ma Hổ vốn vô cùng uy mãnh nhưng lúc này lại trông giống như hai con mèo nhỏ tội nghiệp. Khí thế của Yêu Dạ thật sự đã dọa cho bọn chúng sợ vãi mật, từ trong ánh mắt của Yêu Dạ, bọn chúng có thể rõ ràng nhận biết được dưới tay hắn đã dính rất nhiều máu tươi của những con ma thú còn hùng mạnh hơn so với chúng.
Dù sao, trong thời gian Yêu Dạ ở Hắc Thần Vực, hắn cũng luôn tìm đám ma thú làm đối tượng thí luyện, mặc dù không ít lần hắn đã suýt chết, nhưng cuối cùng ngã xuống vẫn là lũ ma thú kinh khủng kia.
“Tâm tình của ta hôm nay không tệ, nên ta sẽ không giết các ngươi.” Yêu Dạ thu hồi lại khí thế, nói. Mỗi một cường giả đều có một sát thế của riêng mình, hoặc gió, hoặc mưa, hoặc sét… những sát thế này được sinh ra bởi sự cảm ngộ trong quá trình tu luyện công pháp của các tu luyện giả. Mà sát thế Yêu Dạ tu luyện ra chính là bước một bước giết, trăm bước giết, ngàn bước giết. Lấy chiến để dưỡng sát thế. Cái loại ánh mắt sát thế này trong lúc thay đổi liên tục liền có thể phá hủy tâm thần.
Hai con ma thú sau khi nghe Yêu Dạ nói xong liền rụt rè rút lui trong sợ hãi, kể từ đó về sau bọn chúng tập thành một thói quen đi đâu cũng phải quan sát thật kĩ, nếu chẳng may lại chọc tới đối tượng giống như Yêu Dạ thì bọn chúng chết là cái chắc.
“Hiện tại nên về Niết Bàn Thành trước, xem tình thế ra sao một chút! Chờ sau khi ta chặt cái đầu chó của tên kia xuống rồi sẽ đem đi tế trước mộ của ông nội.” Yêu Dạ hít sâu một hơi. Mỗi khi hồi tưởng lại sắc mặt đáng ghê tởm của Phạm Bội Tư khi giết chết ông nội của mình, sát ý trong lòng Yêu Dạ liền sôi trào.
“Hô” Yêu Dạ lập tức áp chế sát niệm đang nổi lên trong lòng, rồi sau đó liền giống như một cơn gió nhẹ rời khỏi Đại Hoang Sơn Mạch. Mặc dù Đại Hoang Sơn Mạch trải dài cả trăm vạn dặm, thế nhưng lấy thực lực Nhân Kiệt Cảnh đệ cửu trọng hiện tại của Yêu Dạ muốn vượt qua khoảng cách này cũng không phải là một chuyện khó khăn.
Thân ảnh của Yêu Dạ di chuyển trong Đại Hoang Sơn Mạch tựa như một bóng ma vụt qua, cho dù địa phương phía trước có bao nhiêu trở ngại thì hắn đều có thể xuyên qua không ngừng. Rốt cục, chỉ mất thời gian hai ngày Yêu Dạ đã xuất hiện ở ngoài Niết Bàn Thành.
“Ta đã trở về” nhìn lớp tường thành cao lớn của Niết Bàn Thành, Yêu Dạ hít sâu một hơi nói. Mà ngay ở thời điểm Yêu Dạ chuẩn bị tiến vào bên trong thành, thì đột nhiên gần đấy vang lên một tiếng la lớn: “Cuồng Chiến Sĩ Cố Dong Quân Đoàn chúng ta muốn mời các cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ tam trọng trở lên gia nhập, nếu nguyện ý thì xin mời tới chỗ của ta ghi danh.”
“Cái gì? Cuồng Chiến Sĩ Cố Dong Quân Đoàn tuyển người? Có phải là Quân Đoàn do đệ nhất cường giả của Niết Bàn Thành chúng ta Cuồng Chiến Sĩ Lôi Ngạo thành lập hay không?” Từng tiếng nghị luận ở xung quanh vang lên xôn xao ngay khi tiếng mời chào vừa dứt, rồi bắt đầu truyền đi khắp bốn phương tám hướng.
“Thực lực của Cuồng Chiến Sĩ Cố Dong Quân Đoàn vốn đã rất mạnh mẽ, lại có thêm Cuồng Chiến Sĩ Lôi Ngạo ở trong nên việc kinh doanh rất ổn thỏa, đồng thời còn đạt được danh hiệu đệ nhất Cố Dong Quân Đoàn của Niết Bàn Thành rồi. Vậy tại sao lần này họ lại còn muốn mời thêm cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ tam trọng trở lên gia nhập?” một kẻ có chút ngờ vực hỏi.
Ngay lập tức có người khác giải thích: “Còn không phải bởi vì Phong Long Cố Dong Quân Đoàn, một trong ba đại Quân Đoàn đánh thuê của Ô Tư Đình Đế Quốc chúng ta áp bách sao! Hiện tại, họ đã kết thông gia cùng với Phượng Hoàng gia tộc, cho nên họ cũng tính toán đến việc phát triển mạng lưới đến Niết Bàn Thành này. Mà trở ngại lớn nhất trong việc này chính là Cố Dong Quân Đoàn đệ nhất đánh thuê đoàn của Niết Bàn Thành, Cuồng Chiến Sĩ Quân Đoàn.” Từng lời nói làm cho trên mặt Yêu Dạ lộ ra thần sắc cổ quái.
“Ôi đệt mợ! Không nghĩ tới gã Cuồng Chiến Sĩ gần chết gặp lúc trước kia hiện tại lại có thể sáng lập ra được một Quân Đoàn đánh thuê đứng đầu ở trong Niết Bàn Thành này rồi. Thực lực của Cuồng Chiến Sĩ thật đúng là đáng sợ quá đi mà” Trên mặt Yêu Dạ lộ ra một nụ cười.
“Ai ô! Đây không phải là một trong mười vị đại đội trưởng, cánh tay trái của Cuồng Chiến Sĩ Cố Dong Quân Đoàn hay sao? Tại làm sao mà em yêu lại tự mình vác mặt ra chiêu thu người vậy a! Chẳng nhẽ Cuồng Chiến Sĩ Cố Dong Quân Đoạn của các kưng thiếu nhiều người đến thế? Có cần Phong Long Cố Dong Quân Đoàn bọn anh cho các kưng mượn vài em út không?” đúng lúc mọi người đang nghị luận sôi nổi thì đột ngột vang lên một giọng nói hài hước, dị thường chói tai.
-o0o-