Đêm!
Seoul phô bày ra vẻ đẹp hào nhoáng của nó với các ánh đèn neon muôn màu muôn vẻ, với dòng người đi lại tấp nập trên phố. Là một trong những thành phố lớn nhất thế giới, đêm ở Seoul luôn luôn vô cùng rực rỡ.
Trước cửa một tòa nhà cao ốc trên một con đường tại seoul, một chiếc Chevrdet Orlando đen tuyền từ từ dừng lại.
Từ trên xe, một thân ảnh thiếu nữ nhẹ nhàng bước xuống, là một cô gái trẻ, chỉ tầm mười tám mười chín tuổi.
Mái tóc nàng cuộn cao trên đầu, lộ ra vầng trán sáng bóng, hai mắt to tròn đen láy. Trên gương mặt xinh xắn của nàng, hơi lộ ra đôi chút mệt mỏi, nhưng khóe miệng vẫn luôn mỉm cười vui vẻ.
Gương mặt xinh xắn, nhưng lại không mang cho người đối diện một cảm giác kinh diễm. không thẻ với tới mà lại rất bình dị, rất gần gũi.
Nhìn cô gái này, làm người ta thấy được sức sống mãnh liệt ngập tràn của tuổi trẻ.
"Tạm biệt mọi người, hôm nay vất vả rồi, xem về đây a."
Cô gái đứng tại cửa xe, cúi người chào những người bên trong, giọng nói hơi trầm nhưng lại rất dễ nghe.
"Ừ vậy tạm biệt nhé. Về cẩn thận Ji Eun à."
"Vâng!"
Nàng mỉm cười, đưa tay chào tạm biệt, cho đến khi chiếc xe mới đi xa mới xoay người bước đi hướng vào tòa cao ốc.
"Ai!!! Hôm nay thật mệt cúa đi. Giờ phải về nhà thật nhanh hảo hảo nghỉ ngơi mới được."
Cô gái đấm đấm nhẹ vào bả vai, thấp giọng lẩm bẩm.
Nàng, là Lee Ji Eun, năm nay mười chín tuổi, là một cái ca sĩ trẻ đang nổi lên gần đây, cũng chính là người mà Vũ Phong đang tìm kiếm.
Ngàng giải trí ở bất kỳ đất nước nào, cũng có rất nhiều cơ hội đổi đời cho những cái người trẻ tuổi mơ ước, nhưng bên cạnh đó, khó khăn lại càng nhiều hơn. Ở Hàn Quốc này, nơi mà công nghiệp giải trí đang phát triển vô cùng mạnh mẽ, điều đó lại càng thể hiện rõ.
Một cô gái trẻ tuổi, lại xinh đẹp như Lee Ji Eun, nếu muốn thành công, muốn theo đuổi cái ước mơ của mình, muốn vững vàng trên sân khấu biểu diễn, vậy chỉ có thể có hai con đường.
Một, ngươi phải có khả năng, hơn nữa phải thật sự xuất sắc. Xuất sắc đến một mức độ mà bất cứ ai, bất cứ cái gì đi nữa đều không thể phủ nhận.
Nếu là như vậy, dù rất khó khăn, nhưng ngươi sẽ chắc chắn có được thành công đấy.
Con đường thứ hai, tuy dễ dàng hơn rất nhiều nhưng lại càng khắc nghiệt, dơ bẩn bấy nhiêu.
Nếu ngươi không có tài, hay chỉ có tài năng bình bình đôi chút, muốn được nổi tiếng vậy đơn giản thôi, ngươi sẽ phải đánh đổi bất cứ cái gì mà mình có thể đánh đổi, bao gồm cả bản thân mình cho những kẻ mà có thể giúp đỡ ngươi nổi tiếng.
Điều này, tuy tàn khốc nhưng lại là sự thực, là quy tắc ngầm đã được mọi người đồng ý.
Mà bản thân Lee Ji Eun, lại là cái loại người thứ nhất. Tiền vốn của nàng, là một giọng hát rất hay, hay đến mức dù đã từng bị tàn nhẫn vùi dập, nhưng nó vẫn giúp nàng mãnh liệt tỏa sáng, mãnh liệt thành công trong cái thế giới mà vinh quang đi cùng với nước mắt này.
Không thủ đoạn, không đổi trác, đường đường chính chính mà bước đi. Đây cũng chính là điều mà nàng tự hào về bản thân mình.
Lee Ji Eun mệt mỏi bước vào tòa nhà, bất chợt hai mắt nàng trợn to, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Trước mặt cách nàng không xa, bên cửa tòa nhà, một cái hộp nhỏ động đậy động đậy, từ bên trong vang lên từng hồi "meo, meo" khe khẽ.
"Bục."
Nắp hộp bất chợt bật ra, theo sau một con mèo con lông trắng tinh đang là ngoi đầu nhìn ra, ngạc nhiên quan sát mọi thứ xung quanh.
Lee Ji Eun thấy vậy vội bước nhanh đến, cúi người xuống nhìn vào trong hộp.
Bên trong, là có tất cả bốn con mèo con, cùng là một cái màu lông trắng tinh tuyết bạch. Chúng nó con thì cuộn mình, con thì kêu lên ầm ĩ, dường như là rất đói bụng.
"Ôi! Người nào mà lại nhẫn tâm như vậy chứ, nỡ đang tâm vứt bỏ bọn mày ở đây như vậy, thật là tội nghiệp quá đi a."
Lee Ji Eun khẽ đưa tay vuốt ve lên đầu mèo con, than khẽ.
Meo meo!!!
Mấy con mèo con dường như cũng cảm nhận được nàng không có ác ý, kêu lên mấy tiếng, theo sau thè ra cái lưỡi hồng hồng liếm liếm ngón tay Lee Ji Eun.
Lee Ji Eun thấy vậy chợt cười, theo sau nàng vòng tay ra ôm lấy cái hộp, muốn nhấc lên mang đi cùng. Nhưng chợt động tác nàng hơi khựng lại, dường như nghĩ đến điều gì, môi khẽ chu ra, lẩm bẩm:
"Nhưng sáng mai tao lại phải đến công ty sớm, buổi chiều lại phải đi Busan rồi, để bọn mày ở nhà ai sẽ chăm sóc đây a."
Lee Ji Eun nghĩ vậy mặt liền nhăn nhó, ngồi đó ngẩn ra. Trong lúc nàng đang không biết làm sao, bất chợt sau lưng một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:
" Hình như cô là đang có rắc rối a. Có cần tôi giúp gì không?"
Lee Ji Eun sửng sốt, theo sau quay đầu lại. Chỉ thấy sau lưng nàng, cạnh một cái thân cây to chắc, một cái thanh niên gương mặt bình thường, cao gần một mét bảy lăm đang đứng tựa vào thân cây. Hắn mặc một cái áo khoác da đen tuyền, bên dưới là quần jean màu bạc, nhìn về phía nàng cười khẽ.
Mà nụ cười này, lại làm nàng triệt để ngây ra một lúc.
Thanh niên trước mắt, gương mặt tuy thanh tú nhưng cũng không phải là anh tuấn, dáng người cũng không cao lớn. Nếu như so sánh với mấy cái thần tượng nam mà nàng tiếp xúc trong làng giải trí, thật là thua kém nhiều đi.
Nhưng không hiểu sao nhìn thấy nụ cười của người thanh niên bình thường trước mặt này, lại khiến trong lòng Lee Ji Eun dâng lên một cái cảm giác kỳ là vô cùng khó tả mà chính nàng cũng không thể nói ra được.
Là do hắn cười rất đẹp sao?
Có lẽ!
Nhưng phần nhiều là vì nàng là một trong số rất ít người trên thế giới này được chứng kiến nụ cười của hắn, một nụ cười mà không thường hiện diện trên khuôn mặt này.
Vũ Phong thấy thiếu nữ trước mắt này trong phút chốc tựu ngây ra ở đó, khóe miệng không khỏi càng hé ra, cười cười thích thú. Hắn dưới chân bước ra mấy bước, đến gần Lee Ji Eun, tay phải đưa ra vẫy vẫy mắy cái trước mặt nàng.
"Này, dù tôi đẹp trai cũng không cần phải đến mức như vậy chứ a?"
A!!!
Lee Ji Eun khẽ giật mình kêu to một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc đỏ bừng lên, trong lòng lại càng mắng thầm mấy tiếng" Chết tiệt, mình sao lại tự nhiên đơ ra như vậy chứ, thật là mất mặt quá đi."
Thẹn quá hóa giận, nàng hai mắt trợn lên, nhìn Vũ Phong hung dữ nói:
"Hừ, anh là ai, đêm hôm khuya khoắt tiếp cận tôi làm gì, có phải là kẻ xấu không?"
"Kẻ xấu? Cô nhóc này, nếu tôi là kẻ xấu thì sẽ nói cho cô nghe sao?"
Vũ Phong khẽ cười khổ, mình cái này là hảo tâm giúp đỡ, sao tự nhiên lại bị biến thành kẻ xấu thế này.
"Hừ!"
Lee Ji Eun ánh mắt hồ nghi đảo qua người Vũ Phong từ trên xuống dưới, dường như muốn tìm cái cái gì đáng ngờ trên người hắn vậy. Theo sau dường như nghĩ đến cái gì, nàng ánh mắt cổ quái nhìn Vũ Phong nói:
"Anh vừa gọi tôi là cái gi? Cô nhóc sao?"
Vũ Phong gật gật đầu.
"Vậy anh không biết tôi là ai sao?"
Lee Ji Eun lại hỏi tiếp.
"Tôi cần biết cô là ai sao? Một cái cô nhóc tưng tưng mà thôi có gì đặc biệt chứ."
Vũ Phong vẻ mặt tỉnh bơ đáp.
"Hít."
Lee Ji Eun nghe hắn nói vậy dường như có cảm giác hộc máu đương trường, theo sau mãnh liệt xung động muốn lao lên đấm mạnh một quyền vào cái đầu heo của hắn. Ta tốt xấu gì cũng là "em gái quốc dân", mọi người ai ai cũng đều biết đều yêu mến vậy mà lại bị hắn nói thành một cái đứa dở hơi sao?
Nhưng dường như nghĩ đến điều gì, nàng lại cố kìm nén nội tâm bực bội, lại lần nữa cỏ quái đánh giá Vũ Phong, theo sau bất chợt phun ra một câu:
"Anh... anh không phải người Hàn Quốc đúng không?"
"Tôi có nói qua mình là người Hàn Quốc sao?"
Vũ Phong cười cười hỏi lại.
Lee Ji Eun khẽ ngây ra, theo sau tò mò hỏi:
"Vậy, anh là người nước nào? Tôi trông anh nói tiếng Hàn cũng rất chuẩn a."
"Nước nào ư?" Vũ Phong hơi trầm ngâm. Hắn là một cái sinh vật thể nhân bản vô tính, trong cơ thể là chiếm đến 40 % mã gene của một vị giáo sư trưởng người Việt Nam, gọi là cái gì Vũ Thành Công. Vậy tính ra, hắn cũng tính là một người Việt Nam rồi.
"Tôi là người Việt Nam. Mà còn vì cái gì nói tiếng Hàn chuẩn như vậy, nói thật là không chỉ tiếng Hàn, dù là thế giới bảy mươi hai ngôn ngữ tôi cũng đều nói được hết a."
Vũ Phong nhìn Lee Ji Eun, cười nói.
"Ha ha, anh nói phét cũng thật ghê a, thế giới bảy mươi hai ngôn ngữ đều nói được, ha ha vậy tôi cũng nói được cả tiếng sao Hỏa luôn a."
Lee Ji Eun ôm bụng cười to một tràng. Nói đùa sao, trên đời lại có cái loại quái thai nói được bảy mươi hai thứ tiếng?
Chưa nói có điều kiện để học hay không, dù là có học được thì cũng đến loạn đầu a.
Vũ Phong nhìn nàng, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Hắn nói ra đều là thiên chân vạn xác sao lại thành ra là kẻ nói láo chứ.
"Thôi không nói chuyện về tôi nữa. Mấy con mèo con này cô định tính sao. Dường như lúc nãy tôi trông thấy cô không thể mang chúng nó đi cùng a?"
Lee Ji Eun nghe vậy cũng không cười nữa, nét mặt nàng lộ ra vẻ khó khăn, thấp giọng nói:
"Ừ, tôi đúng là có việc bận, không thể chăm sóc chúng được. Cũng không biết ai lại ác tâm đem chúng vứt bỏ ở đây a."
"Vậy... cứ đưa chúng cho tôi đi, tôi sẽ mang chúng về tối nay, sáng mai sẽ tìm một cửa hàng vật cảnh đưa chúng đến." Vũ Phong hơi trầm ngâm, theo sau chỉ chỉ cái hộp nói.
"Vậy... vậy có được không? Sẽ không làm phiền anh chứ?" Lee Ji Eun nét mặt vui mừng, nhưng vẫn hơi do dự.
"Không phiền gì cả." Vũ Phong lắc lắc đầu.
"Vậy được rồi." Lee Ji Eun thấp giọng nói, theo sau đưa cái hợp đựng mèo con cho Vũ Phong, nhưng vẫn không quên nói thêm một câu:
"Vậy anh... anh phải nhớ kiếm cho chúng một cửa hàng vật nuôi thật tốt đấy."
"Ừ!"
"Vậy, cám ơn anh. À mà nói chuyện nãy giờ, tôi vẫn chưa biết tên anh a. Tôi là Lee Ji Eun, còn anh?" Lee Ji Eun giờ mới sực nhớ ra hai người nói chuyện cả buổi mà vẫn chưa biết tên đối phương, cười nói.
"Cứ hội tôi là Vũ Phong đi." Vũ Phong nhìn nàng, nói khẽ.
"Vậy Vũ Phong ca, mai tôi còn có việc, giờ phải về rồi. Nếu như còn cơ hội gặp mặt, tôi nhất định sẽ mời anh một bữa cơm để cảm ơn." Lee Ji Eun nói.
"Đấy là cô nói đấy a." Vũ Phong nghe nàng nói vậy, chợt cười cười quỷ dị.
"Vâng, tất nhiên phải thế rồi, anh đã giúp đỡ tôi mà. Vậy, bye nhé, tôi đi trước đây."
Lee Ji Eun gật đầu, theo sau nàng xoay người bước vào tòa nhà. Trước khi bước vào thang máy, nàng còn cái lưỡi thè ra, làm mặt quỷ trêu chọc Vũ Phong.
Vũ Phong bật cười, cho đến khi thân ảnh Lee Ji Eun biến mất hoàn toàn vào thang máy, hắn vẫn là đứng yên tại chỗ cười cười ngây ngô như vậy.
Nếu có người quên thuộc hắn nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ. Một Viêm Đế lãnh khốc vô tình, không ngờ lại có một mặt như vậy.
Meo meo!!!
Tiếng mèo kêu vang lên làm Vũ Phong chú ý, hắn nhìn xuống, đưa tay xoa xoa đầu mấy con mèo con trong hộp, khóe miệng vẫn là cười cười không ngớt, theo sau thấp giọng lẩm bẩm:
"Mèo con, giờ tao đưa chúng mày về nhà a."