Không gian tối om, nhưng không ngăn được bước chân của gã.
Gã đang rất hưng phấn, đến nỗi phải đứng lại để bình ổn tinh thần. Cảm giác hưng phấn này còn mãnh liệt hơn vài hôm trước, khi gã cắt đứt cổ của một con mồi đã săn đuổi mấy năm, dùng miệng hưởng thụ dòng máu ấm của nó.
Con mồi, chính là những kẻ gã được lệnh ám sát.
Vì gã là một sát thủ!...
Đối tượng hiện tại của gã là Lạc Long.
Chỉ cần nghĩ đến cảm giác tự tay hủy diệt một huyền thoại đã khiến gã hưng phấn không thở nổi.
Con dường tối om, ẩm ướt, thỉnh thoảng lại có giọt nước tanh tanh nhỏ xuống. Bước chân gã rất nhẹ, nhưng vẫn vang khá rõ, đều đều từng nhịp.
… …
Lạc Long hờ hững nhấp từng ngụm rượu lóng lánh như hổ phách, xung quanh hắn tiếng động cơ chạy nhè nhẹ, không làm tan đi vẻ tịch mịch mà càng thêm phần lạnh lẽo.
Căn phòng khá rộng, màu trắng của kim loại kết hợp với màu trong suốt của thủy tinh, hoàn toàn không có đồ trang trí. Chỉ đơn thuần là máy móc tối tân.
Quyền lực, địa vị, danh tiếng… Rốt cuộc hắn cũng không hiểu mình muốn gì?
Nội tâm hắn là một mảnh tĩnh mịch, tột cùng tĩnh mịch.
Hắn trầm ngâm, chân mày thỉnh thoảng nhíu lại, dường như đang quyết định một việc hệ trọng.
… …
Gã sát thủ nhẹ nhàng bò ra khỏi đường hầm. Gã cười thầm, không ai ngờ được Học giả Lạc Long – người quyền lực nhất thế giới lại ở nơi hoang vu này.
Phía sau mặt trăng!
Gồ ghề với hàng ngàn núi nửa, mặt đất đỏ quạch quện với bầu trời đen thăm thẳm khiến cho người ta có cảm giác không thực.
Mặc dù sang thế kỷ 23, nhân loại đã cải tạo mặt trăng một cách đáng kể, hình thành nên bầu khí quyển nhân tạo. Nhưng một số nơi vẻ hoang sơ nguyên thủy vẫn chưa thể xóa bỏ.
Trọng lực ở mặt trăng chỉ bằng 1/6 lần so với trái đất, đương nhiên cử động sẽ rất khó khăn, nhưng với gã thì không thành vấn đề.
Gã là sát thủ huyền thoại, bất khả chiến bại, là tội phạm truy nã số một toàn thế giới.
Gã là “Bóng Ma” – Tượng trưng có cái chết!
Từ trước đến nay, phàm là con mồi của gã, đều không thể thoát. Lần này cũng không phải ngoại lệ, gã nghĩ thầm.
Giống như hòa vào màn đêm, gã lướt nhanh về phía trước. Tọa độ x17y86z33 đây rồi, chắc chỉ ở quanh đây thôi. Phía dưới gã là một thung lũng thoai thoải, không có một tiếng động, im lặng và hoang sơ.
“Ngưng nhãn thuật!...”
Ánh mắt Bóng Ma trắng dã, lập lòe hàn mang như thủy tinh, quét qua quét lại mấy lượt.
Đây rồi, có thế chứ ! Gã nhếch mép cười. Bám dính vào vách núi như con thằn lằn, gã trườn xuống dưới. Đến một hốc đá, gã đưa tay đẩy vào. Không có động tĩnh gì.
“Thiết cát thuật!...”
“Rẹt!...”
Một tiếng động như kim loạt cọ sát vào nhau vang lên, nghe rin rít, thoáng chốc đánh tan khung cảnh tịch mịch hoang sơ. Bàn tay Bóng Ma thoắt cái biến thành màu trắng xám của kim loại, có thể nhìn thấy từng cạnh sắc như dao.
“Phụp!...”
Như cắt vào đậu hũ, vách đá bị chia làm hai nửa, ngay cả cánh cửa cũng chung số phận. Bóng Ma nhếc mép cười, nhảy vào.
… …
“Ưm, hôm nay lại có khách không mời mà tới?” Lạc Long chợt mở bừng mắt, lộ ra nụ cười như có như không.
Y nhịp nhịp tách Caffe trên bàn. Thứ đồ uống này tới bây giờ vẫn rất được ưa chuộng, Lạc Long cũng nghiện luôn. Những lúc cần tập trung cao độ, y lại dùng đến nó.
“Được… Xem ra sẽ có bạn đồng hành rồi” Lạc Long nở nụ cười quái dị.
… …
Bóng Ma giống âm hồn, phiêu linh lướt đi trong hành lang vắng lặng. Gã có chút nghi hoặc, nơi đây yên tĩnh quá. Hoàn toàn không có hơi người, hai bên chỉ là những cỗ máy khổng lồ lặng lẽ vận động.
Hành lang màu trắng bạc, thẳng băng khiến người ta có cảm giác sâu hun hút. Ngay đến Bóng Ma cũng cảm giác hơi lạnh.
“Xoạt xoạt!...”
Có tiếng động! Gã dừng cước bộ lại, ngưng thần cảnh giới.
“Gầm!...”
Một tiếng rống kinh thiên vang lên, không rõ từ đâu nhảy ra một bóng đen khổng lồ lao thẳng vào Bóng Ma.
“Di ảnh thuật!”
Thân hình hắn biến ảo, thoắt cái như tan biến vào không khí. Bóng đen kia vồ trượt, va vào mép hành lang, tiếng rầm rầm vang lên không ngớt dị thường chói tai.
Bóng Ma đến lúc này mới nhìn kỹ lại, bị dọa cho nhảy dựng lên.
Trước mặt hắn là một con chó, nếu là chó khổng lồ thì hắn cũng không thất thố như thế, cùng lắm chỉ giật mình thôi. Có điều, con chó phía trước lại có ba cái đầu.
Là Cerberus.!…
Trong thần thoại Hy Lạp. Cerberus hay Kerberos (tiếng Hy lạp Κέρβερος, Kérberos hay Sürbürǔs), là con chó săn ba đầu của Hades, với cái đuôi rắn, chịu trác nhiệm canh giữ ở cổng địa ngục.. Cerberus giữ cổng cho Hades và đảm bảo chỉ có linh hồn người đã chết mới được vào, và ngăn không cho bất kỳ ai ra.
Toàn thân con Cerberus phủ một lớp lông đem sậm, tua tủa dựng lên như kim loại, sáu con mắt xanh lét lóe ra quang mang âm u, miệng rộng như chậu máu không ngừng gầm gừ, nước dãi nhỏ xuống chạm vào sàn hành lang bốc lên một thứ mùi tanh tưởi cùng cực.
Cerberus đồ sộ như ngọn núi nhỏ, dị thường khủng bố.