“Lạc cạch…”
Tiếng động đều đều đán thức Bóng Ma khỏi cơn mê man. Cả người hắn dường như bị một vật gì đó cố định, muốn nhúc nhích cũng không thể, thậm chí động đậy mí mắt cũng không.
Cảm giác thân thể lạnh như băng, gã không khỏi thầm nghĩ, có lẽ mình đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá rồi?
Ừ, chết thì chết. Gã cũng không sợ.
Làm sát thủ, dù là đỉnh cấp sát thủ hay sát thủ huyền thoại gì gì đi nữa, gã cũng thường nghĩ đến ngày này.
Ký ức như cuốn phim quay chậm không ngừng tua ngược lại.. Từ khi là một đứa trẻ đầu đường xó chợ đến đỉnh cao huyền thoại, cứ chầm chậm trôi qua trong đầu gã.
Gã khát máu, thậm chí có nhiều kẻ coi gã là loài động vật máu lạnh, một thứ quái thai. Gã biết, có điều không để tâm.
Trên đời này, thứ khiến gã để tâm, vốn không có.
Cái chết, ngược lại là sự giải thoát?
Có điều, cái chết thật dễ chịu quá đi. Gã cảm giác toàn thân thư thái, vốn lạnh như băng từ từ chuyển thành lành lạnh, rồi giống như nước suối mùa hè. Gã sắp lên thiên đàng à?
Buồn cười, gã không rớt xuống mười tám tầng địa ngục là còn may.
Không, gã không chết!
Cảm nhận được các giác quan từ từ trở lại, chậm rãi nhưng có thể cảm nhận được, thậm chí hình như mấy cái xương xường đâm vào phổi cũng đã lành lặn, trong đầu gã là một loạt dấu hỏi.
“Tỉnh rồi?...”
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, giống như có sức mạnh vô hình nâng gã dậy.
Gã bình tĩnh nhìn quanh.
Căn phòng sơn trắng, ánh lên màu bàng bạc của kim loại, mặc dù rất nhiều thiết bị tối tân, nhưng vẫn có cảm giác trống rỗng rợn người. Trần nhà làm bằng thủy tinh trong suốt hình cầu, giống như chứa cả vũ trụ thăm thẳm, có thể nhìn thấy trái đất màu xám nhạt vẫn đang lặng lẽ trôi nổi trong khoảng không.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, ngồi trên xe lăn điềm tĩnh nhìn gã.
Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, không hiểu sao Bóng Ma có cảm giác nội tâm của mình bị xuyên thấu. Thậm chí gã còn có cảm giác hoang đường, dường như người đàn ông kia có thể đọc được suy nghĩ của mình.
Đây là một người đáng sợ! Bóng Ma không vì bộ dạng tàn tật của người đàn ông mà coi nhẹ. Trực giác mách bảo hắn, người này tuyệt đối hùng mạnh.
Bởi vì, đây chính là Lạc Long, cái tên đã đi vào huyền thoại!
“Chàng thanh niên, thương thế của cậu đã được ta chữa rồi, cũng nên cảm ơn mới phải chứ?” Lạc Long mỉm cười, nhìn như một vị học giả đáng kính.
“Không phải do ông gây ra sao?” Nghĩ vậy nhưng Bóng Ma không nói gì. Chuyện, vào nhà người ta, ám sát người ta, không bị giết đã là may lắm rồi.
“Ừm, thanh niên thời nay thật thiếu lễ độ, ít nói quá nhỉ?” Lạc Long cũng không có vẻ gì tức giận, cười nhạt.
“Lâm Y Quân, sinh năm 2310, không rõ cha mẹ, được Cô nhi viện Ý hoa – Bắc Kinh nhận nuôi”
“Năm 2315, biểu hiện tố chất thân thể, tinh thần đều đạt mức ưu tú, được tổ chức Long Đằng - Mật vụ chính phủ thu nhận. Trải qua nhiều đợt huấn luyện ngặt ngèo, ngoan cường sống sót, trở thành sát thủ bậc nhất của Long Đằng. khi mới mười năm tuổi.”
“Bằng cách nào ngươi lại có những thông tin này ” Bóng Ma nhìn chăm chăm vào Lạc Long. Tư liệu của hắn thuộc hạng tốt mật, được chính phủ bảo vệ, không thể ngờ đối phương lại rõ ràng như vậy.
“Chút tư liệu sơ sài, có gì mà ngạc nhiên? ” Lạc Long nhàn nhạt nói “Tổ chức Long Đằng, được tự xưng là quốc hồn của Trung quốc, lần lượt phân làm mười tám tiểu ban gồm nhiều lĩnh vực khác nhau, như Công nghệ, Tình báo, Sát thủ….Ừm, Sát thủ quả thực không tệ, đã nghiên cứu tối đa khả năng của con người, kết hợp võ thuật cổ đại và công nghệ hiện đại…Đúng là không tồi!...”
Giống như một vị giáo sư giảng bài cho học trò, y khoan thai giải thích. Không thể phủ nhận, y rất có sức thu hút. Tiếp xúc một chút ngắn ngủi, nhưng không hiểu sao Bóng Ma lại có một cảm giác hoang đường, người này sẽ không gây bất lợi cho mình.
Tình trạng của Bóng Ma, có thể hình dung bằng bốn chữ, “Nước ấm nấu ếch”. Chậm rãi và bình tĩnh, đến cuối cùng con ếch cũng không biết mình chết lúc nào.
“Trí tuệ của tiền nhân thật đáng khâm phục. Ngay từ thời xa xưa, đã biết cách nghiên cứu để cơ thể con người phát huy được tiềm lực lớn nhất. Tất cả tài liệu cổ xưa đều thống nhất một điều, cơ thể con người là tối hoàn mỹ, tiếp cận với vũ trụ nhất. Mỗi một cá thể, dường như ẩn chứa sức mạnh của vũ trụ, có điều bình thường nhân loại không thể cảm nhận được sức mạnh này, giống như đứng trước một kho báu khổng lồ nhưng lại vô phương có được chìa khóa mở cửa”.
“Tất nhiên, nhận loại luôn có cách. Chìa khoa mang tên “Yoga”, “Thiền”, hay “Thái cực quyền”… Tất cả đều cùng một mục đích, mở cửa kho tàng kia”