L.E.N entertaiment là một tòa nhà mười tầng tọa lạc tại phố Heukseokdong, một trong những con phố phồn hoa nhất tại Seoul.
8h sáng, một chiếc tãi dùng lại trước cửa L.E.N entertaiment, Vũ Phong người khoác áo khoác da đen, bình tĩnh từ trên xe bước xuống.
Ngẩng đầu nhìn qua cửa vào tòa nhà trước mặt, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên thành một cái nụ cười nhàn nhạt.
"Hôm nay rốt cuộc cũng là chính thức nhập vào cái cuộc sống này đi. Cuộc sống có Lee Ji Eun, thật là đáng mong chờ a."
Trong lòng nói thầm, Vũ Phong bước chân không hề do dự đi vào bên trong.
Đối với cái việc mà mình đang làm, từ bỏ tất cả dung nhập vào một cái thế giới mà mình chưa từng tiếp xúc chỉ để ở bên một người con gái, bản thân hắn cũng không biết là đúng hay sai, nhưng là trong lòng hắn là tuyệt đối không do dự.
Nếu nói hắn yêu Lee Ji Eun?
Hắn không biết.
Chỉ là, từ lần đầu tiên nhìn thấy người con gái này, lần dầu tiên nghe được giọng hát của nàng, Vũ Phong hắn chỉ biết một điều, những năm cuối cùng cuộc đời, hắn là muốn dùng hết tất cả để được ở bên nàng, yên lặng thủ hộ nàng.
Vô hối!
Đại sảnh của L.E.N entertaiment là một cái không gian rất rộng, bốn phía xung quanh được lắp cửa kính. Lúc Vũ Phong bước vào trong cũng là thấy được rất nhiều người đang đi đi lại lại, hầu hết đều là những cái thanh niên nam nữ còn trẻ tuổi.
L.E.N entertaiment tuy không phải là công ty giải trí đứng đầu tại Hàn Quốc, nhưng cũng xếp trong top mười. Vì vậy hàng ngày số người trẻ tuổi mang theo những cái khát vọng đổi đời đến đây tìm kiếm một cơ hội cũng là liên miên không dứt.
Vũ Phong nhưng cũng không biết nhiều như vậy, hắn một đường thẳng hướng đến quầy lễ tân đi đến.
Nhân viên lễ tân là một cái nữ nhân viên còn trẻ, khuôn mặt tuy không nói xinh đẹp nhưng cũng rất ưa nhìn. Nhìn thấy Vũ Phong tiến đến, nàng là theo tiêu chuẩn cúi người chào hỏi, nhẹ nhàng nói:
"Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho ngài."
"Tôi đến là để gặp giám đốc Chung."
Vũ Phong nhìn nàng, bình thản đáp.
"Vậy không biết ngài tên là gì? Có hẹn trước với giám đốc Chung không?"
Nhân viên tiếp tân hơi ngẩn người, dù sao người có thể gặp trực tiếp Chung Ji Wook cũng không phải bình thường, nhưng thanh niên trước mắt này nhìn qua cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt a.
Vũ Phong cũng không nói nhảm, đưa tay vào trong áo, rút ra tấm danh thiếp mà Chung Ji Wook đã đưa hắn tối qua, đặt lên bàn.
"Là giám đốc Chung bảo tôi sáng này đến gặp, cô cứ gọi điện bảo ông ta có Vũ Phong đến tìm là được."
Tiếp nhận danh thiếp, khẽ nhìn qua, nữ nhân viên là trong ánh mắt nhìn về Vũ Phong đã nhiều thêm một tia tôn kính, nhẹ nhàng nói:
"Vậy xin ngài chờ một lúc, tôi sẽ gọi điện cho giám đốc Chung."
Vũ Phong gật đầu, cũng là không quá để ý, hắn đưa lung tựa vào bàn, ánh mắt thì lại nhìn qua những cáo thân ảnh trẻ tuổi bên trong đại sảnh. Hắn cứ nhìn như vậy, nhưng ánh mắt lại từ từ có một tia mê man nổi lên.
Trước mắt hắn bây giờ, là từng top thanh niên tụm năm tụm ba náo nhiệt rả rích.
Có nhóm người, là những thiếu niên tóc nhuộm xanh đỏ, quần áo ăn mặc thùng thình, đúng là nhóm nhảy B-Boy.
Nhóm khác, lại là một vài thiếu nữ mặc quần áo múa, bộ dáng kiêu kỳ xinh đẹp, các nàng kúc thì ngâm nga lời bài hắt, có khi lại thì thầm nói chuyện.
Hiện nay khi mà làn sóng Hallyu lan tràn khắp thế giới, những cái thàn tượng ca sĩ diễn viên Hàn đã làm điên đảo vô số trái tim những thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi.
Vì vậy tại Hàn Quốc, bước chân vào làng giải trí, một bước lên trời đã là mơ ước khát khao của vô số thanh niên Hàn Quốc.
Nhưng Vũ Phong đối với hết thảy những điều này là trước nay không quan tâm, vô cùng xa lạ. Hiện giờ nhìn thấy từng cái thanh thiếu niên với đủ mọi loại hình kiểu dáng, sặc sỡ muôn màu như những con tắc kè hoa trước mặt này, trong lòng hắn không khỏi hiện lên một chút mê man.
Hắn, căn bản là không thuộc về cái cuộc sống, cái thế giới này.
Thế giới của hắn, là máu và nước mắt, là đạn bom lửa cháy, là truyền thuyết, sức mạnh, là những cái siêu việt loài người tồn tại.
Những người như bọn hắn, từ lúc sinh ra đã là xác định cuộc sống này sẽ không thể bình thường như mọi người. Bởi vì, bản thân bọn hắn vốn đã không phải người thường.
Nhưng hôm nay, Vũ Phong hắn từ bỏ hết thảy mọi thứ, lần đầu tiên bước qua cái thế giới âm u của mình mà đặt bước chân dung nhập vào cái xã hội này, điều này không khỏi làm cho hắn có một cái cảm giác bỡ ngỡ, bàng hoàng.
Ngay lúc Vũ Phong đang chìm đắm trong suy nghĩ, cửa thang máy cách đó không xa bật mở, một người trung niên với cái đầu hói vọi vã bước ra.
"Vũ tiên sinh..."
Chung Ji Wook biểu cảm vui mừng, hướng đến Vũ Phong đi tới.
Nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng, vẻ mê man trong mắt Vũ Phong chậm rãi biến mất, thay thế lại đó là một cái gương mặt thản nhiên cố hữu. Hắn xoay người , nhìn qua Chung Ji Wook hơi gật gật đầu:
"Ân, giám đốc Chung."
"Ây, giám đốc gì chứ, Vũ tiên sinh nếu không chê cứ gọi tôi một tiếng Chung lão ca là được. Chuyện hôm qua chúng ta nói đến, tôi đã sắp xếp xong, giời thì mời Vũ tiên sinh lên văn phòng tôi rồi nói."
Chung Ji Wook xua xua tay, nhìn Vũ Phong cười cười thật thân thiện. Có thể không thân thiện sao, nếu vị thần tài trước mắt này cao hứng, không khéo lại đưa cho hắn một tấm ngân phiếu trông gi gì đó nữa thì thật là... a.
"Vậy cũng được." Vũ Phong hơi trầm ngâm, theo sau gật gật đầu đi theo Chung Ji Wook vào thang máy.
Đợi đến khi hai người hoàn toàn khuất dạng, cả đại sảnh bất chợt vang lên hàng loạt tiếng hô kinh hãi.
"Này này, người vừa rồi không phải là Chun Ji Wook CEO của L.E.N entertaiment sao? Ta là không nhìn lầm đấy chứ?"
"Không nhìn lầm đâu, đúng là ông ta đó."
"Vậy người thanh niên bên cạnh là ai, không ngờ lại khiến giám đốc Chung phải tự mình xuống đón?"
"Chắc không phải là nghệ sĩ nổi tiếng nào chứ?"
"Không phải đâu, thanh niên nọ gương mặt lạ hoắc, nào phải cái gì nghệ sĩ. Mà dù có là nghệ sĩ nổi tiếng gì gì chăng nữa cũng không đến mức phải để Chung Ji Wook tự mình đi xuống đón a."
"Nói cũng phải. Mà nhìn giám đốc Chung đối với thanh niên nọ dường như còn rất tôn kính a."
"Thật không biết thanh niên này là ai nữa, thần bí như vậy."
Mọi người xôn xao bàn tán, đều là vì thân phận của Vũ Phong mà tò mò không thôi, nhưng lại không nói ra được gì. Mà nữ nhân viên tiếp tân thì lại càng khiếp sơ. Theo nàng nghĩ dù Vũ Phong thân phận không bình thường được Chung Ji Wook hẹn gặp mặt nhưng cũng chỉ đến thế thôi, thật không ngờ sau khi nàng gọi điện thoại, bản thân giám đốc lại đích thân chạy xuống tiếp đón cái thanh niên này.
Đây là cái gì thân phận, lại để cho Chung Ji Wook hắn đường đường là CEO của một cái công ty nổi tiếng như vậy phải vội vã chạy xuống đón tiếp.
Nên biết rằng trong trí nhớ của nàng, dù có là chủ tịch công ty S.I.A, công ty giải trí hàng đầu Hàn Quốc đến thì Chung Ji Wook cũng vẫn là ngồi yên trên văn phòng chờ đợi mà thôi a.
Vũ Phong đối với vì mình mà đại sảnh tầng một diễn ra một hồi hỗn loạn cũng là không biết gì hết, mà dù có biết hắn cũng không quan tâm. Lúc này hắn và Chung Ji Wook đã đi thang máy lên đến tầng mười, nơi đặt văn phong riêng của Chung Ji Wook.
Dẫn đường Vũ Phong vào bên trong, tiện tay bảo thư ký pha trà, bản thân Chung Ji Wook hắn là lấy ra một cái hộp màu đen đưa ra trước mặt Vũ Phong.
"Vũ tiên sinh, theo như ý của anh tôi đã sắp xếp để anh làm một cái chức nghiệp quản lý bên cạnh Lee Ji Eun. Thực ra cái việc quản lý này cũng là hữu danh vô thực mà thôi, mọi việc sẽ có người khác lo hết, anh chỉ cần đi theo hoặc nếu được có thể lại xe cho Lee Ji Eun là đươc."
Chung Ji Wook nói một lúc, thấy Vũ Phong cũng không có cái gì không đồng ý, theo sau tiếp:
"Ngoài ra trong hộp này là thẻ nhân viên của anh, chỉ cần dán ảnh vào là được.Ngoài ra còn có lịch trình hoạt động của Lee Ji Eun trong vòng một tháng tới."
Vũ Phong khẽ mở hộp, nhìn thoáng qua mấy thứ đồ vật bên trong, đúng là có một tấm thẻ màu xanh và một cái sấp tài liệu, chắc là lịch trình hoạt động.
Hắn gật đầu, nhìn qua Chung Ji Wook đáp:
"Vất vả rồi giám đốc Chung."
"Không sao, không sao, đây là việc tôi phải làm. Hiện giờ Lee Ji Eun đang ở phòng tập, tí nữa chín giờ là sẽ đáp máy bay đi Busan để tham gia một buổi biểu diễn. Nếu Vũ Phong tiên sinh không có ý kiến gì thì bây giờ tôi sẽ dân anh đi gặp Lee Ji Eun, một lát nữa anh có thể cùng cô ấy đi đến Busan luôn."
Chung Ji Wook mỉm cười nói.
"Cứ vậy đi." Vũ Phong gật đầu đồng ý, khóe miệng hắn cũng là khẽ nhếch lên thành một cái nụ cười nhàn nhạt.