Tầng 6 tòa nhà L.E.N entertaiment.
Phòng tập.
Đây là một cái căn phòng rộng hơn tám mươi mét vuông, sàn nhà hoàn toàn lát bằng gỗ ép cao cấp, ở một phía phòng, trên tường là được treo hàng loạt những cái tấm gương siêu lớn.
Lúc này trong phòng đang có hơn chục người nhảy nhảy múa múa các loại bộ dáng, mà Lee Ji Eun cũng là một người trong đó.
"Dừng"
Theo một cái ấm thanh vang lên, mọi người là đồng loạt nhất tề dừng lại. Trên trán lấm tấm mồ hôi, Lee Ji Eun gương mặt cũng do vận động kịch liệt mà mơ hồ đỏ lên, nàng là tiếp nhận lấy khăn bông do một cái nhân viên đưa cho khẽ lau mặt, khóe miệng lại nhếch lên thành một cái nụ cười vui sướng.
Luyện tập hôm nay, nàng là rất hài lòng hài lòng a.
Lúc này một người đàn ông hướng đến phía Lee Ji Eun bước tới, là một trung niên nam tử với tạo hình hết sức kì dị. Mái tóc hắn được nhuộm nâu vàng, từng lọn tóc là trải qua tỉ mỉ uốn cong hấp sấy trở nên xoăn tít như mì sợi bình thường. Bên hai tai hắn, là hai cái bông tai vòng to đùng treo lủng lẳng, lại thêm một thân quần áo bó sát người màu bạc, cái ngoại hình của trung niên nhân này, thật dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một chữ "gay".
Nhưng Lee Ji Eun chứng kiến kì dị nam nhân này bước tới, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên kì quái gì, dường như đã hết sức quen thuộc. Nàng là nhìn về phía hắn mỉm cười, nói:
"Park vũ sư, em hôm nay làm có được không?"
Trung niên nhân gọi là Park vũ sư cũng cười cười mấy tiếng, ngòn út khẽ đưa lên xoắn xoắn nghịch lấy mấy lọn tóc xoăn, đáp:
"Bước thứ hai còn chưa tình là hoàn hảo, nhưng tổng thể cũng xem như tạm ổn. Khả năng vũ đạo của em cũng là tiến bộ nhiều đấy, chỉ là vẫn cần luyện tập luyện tập nhiều."
"Ân."
Lee Ji Eun khẽ gật đầu. Nàng cũng là phi thường minh bạch bản thân yếu điểm. Bản thân tuy gần đây tiến bộ không ít, nhưng so với các ca sĩ, nhóm nhạc khác thì thật là yếu kém hơn nhiều. nàng là tại cái phương diện nhảy nhót này không có cái gì thiên phú.
Dù sao trời cao cũng là rất công bình. Nếu đã cho ngươi một giọng hát tuyệt vời sẽ không thể lại cho ngươi cái gì vũ vương bẩm sinh, ba tuổi đã biết nhảy được.
Tất cả, tốt nhất vẫn là dựa vào chính mình đi a.
Ngay lúc hai người Lee Ji Eun đang đứng đó thảo luận một số vũ đạo vấn đề, cửa phòng tập là bỗng nhiên mở ra, theo sau Chung Ji Wook mang theo Vũ Phong một người bình tĩnh bước vào.
Chứng kiến thân ảnh giám đốc xuất hiện, mọi người trong phòng đầu tiên là một mảnh ngạc nhiên ồn ào, theo sau vội vàng đứng dậy cúi chào.
Chung Ji Wook khẽ mỉm cười gật đầu đáp lại, cũng không nhìn đến những người khác mà hướng thẳng đến Lee Ji Eun bên này đi đến.
"Chào giám đốc, a..." Lee Ji Eun thấy Chung Ji Wook vội là gập người chào hỏi, theo sau nhìn qua thấy được thân hình Vũ Phong đứng ngay đằng sau, không khỏi ngẩn ra, cái miệng nhỏ hắn cũng là phút chốc mở to, một bộ nhất thời ngốc trệ.
Hiển nhiên là nàng cũng không ngờ đến, cái người thanh niên Việt Nam tình cờ gặp đêm qua này sao lại thình lình xuất hiện tại đây.
Chứng kiến biểu tình ngơ ngác của Lee Ji Eun, Vũ Phong cũng là cười khẽ một tiếng thích thú, hắn cũng không nói gì mà chỉ đứng yên cạnh Chung Ji Wook, thoáng nhìn qua hắn.
Chung Ji Wooj hiểu ý hơi gật đầu, hắn quay qua Lee Ji Eun, cười nói:
"Ji Eun à, tôi đây là giới thiệu với em một người Vũ Phong, Vũ tiên sinh, mới gia nhập công ty chúng ta. Bắt đầu từ hôm nay, Vũ tiên sinh sẽ là đảm nhiệm chức vụ quản lý của em, nhưng chỉ là liên quan đến mấy cái phương diện đời sống cá nhân linh tinh, sẽ cùng quản lý cũ của em không xung đột."
"Hả? Quản lý về mấy cái vấn đề đời sống, cái này... cái này cũng cần có quản lý sao?"
Lee Ji Eun nhìn qua Vũ Phong, lại nhìn Chung Ji Wook kì quái hỏi.
"Đương nhiên, đời sống nghệ sĩ là cần phải có người hảo hảo chăm lo. Nếu không mấy cái thần tượng trẻ tuổi như các cô cậu, là không biết tự chăm sóc bản thân mình đâu à nha. Vũ tiên sinh là cao thủ ở phương diện này đó."
Chung Ji Wook lớn tiếng đáp, hắn một hơi nói ra lời này là phi thường trôi chảy, nói dối mà mặt không đỏ lên một chút nào.
"Này, nhưng mà..."
Lee Ji Eun vẫn là đang còn chưa thể tiếp nhận cái này tình huống. Cũng thật là quá quái dị đi a. Một người chỉ là vô tình gặp mặt, vốn tưởng là cái gì du khách đến Hàn Quốc du lịch, lời nói muốn mời đối phương ăn cơm cũng chỉ lã xã giao mà thôi, chỉ sợ cả đời này là không còn cơ hội gặp lại đấy.
Vậy mà ngay hôm sau đã là trạm mặt đối phương, hơn nữa cái thanh niên này còn sắp thành quản lý riêng của mình, cái này khiến cho Lee Ji Eun trong nhất thời tưởng như đang là nằm mơ đấy.
Trên đời thật sự có cái chuyện trùng hợp vậy sao?
Có chuyện như vậy hay không Vũ Phong hắn là không biết, cũng không quan tâm, nhìn Lee Ji Eun nét cười trên mặt hắn càng đậm hơn. Dưới chân bước ra một bước đi đến trước mặt nàng, tay phải Vũ Phong khẽ vươn ra, cười nói:
"Xin chào. Thật cũng là...trùng hợp đi a. Thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhanh đến vậy. Cái kia bữa cơm, thật là muốn cô mời một lần rồi."
"Anh..."
Lee Ji Eun vô thức bắt tay Vũ Phong, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc này Chung Ji Wook lại là cười tủm tỉm bước qua, cao giọng nói:
"Còn lại một điều này nữa. Vì lần này album Fantastic của Ji Eun số lượng phát hành rất khả quan, doanh thu cũng là tăng vọt nên để quyết định thưởng cho em, công ty đã quyết định sẽ cấp cho em một cái căn nhà tại khu Apgujeong-dong. Vì vậy từ nay, chúng ta ha ha rất có thể là hàng xóm a."
Lời Chung Ji Wook vừa dứt, Lee Ji Eun lại một lần nữa lâm vào chết lặng, mà so với vừa rồi chứng kiến Vũ Phong sẽ là còn lâu hơn nhiều. Mà xung quanh mọi người trong phòng tập, cũng là một mảnh ồn ào bàn tán.
Đùa a!!!
Apgujeong-dong là chỗ nào? Chính là khu phố nhà giàu nổi tiếng bậc nhất tại Seoul. Người ở trong đó không phú cũng quý, dù là người trong giới giải trí vào ở thì cũng là những người nổi tiếng bậc nhất cả nước, hoặc là có thâm niên lâu năm trong giới. Ở đâu ra một cái ca sĩ mới nổi lên gần đây như Lee Ji Eun này có thể vào ở được.
Nhưng là Chung Ji Wook một lời nhẹ nhàng nói ra, cũng là làm cho mọi người ở đây không thể không tin tưởng. Nhưng tin tưởng rồi, thì lại càng hâm mộ, càng ghen tị.
Nhà ở Apgujeong-dong ít thì cũng phải là một hai tỷ won một căn a.
Một mảnh xì xào bàn tán không dứt, theo nhiều người xem ra, dù là Lee Ji Eun này thật sự có cái gì quan hệ "đặc biệt" với Chung Ji Wook đi nữa, cũng là không thể khiến ông ta bỏ ra một căn nhà của công ty trị giá hàng tỷ won tại Apgujeong-dong để cho nàng đến ở được a.
Đối với những cái này ánh mắt, Chung Ji Wook cũng là không thèm để ý. Hắn cười cười nhìn Vũ Phong, nói tiếp:
"Ngoài ra Vũ tiên sinh mới đến Hàn Quốc cũng là chưa có chỗ ở, mà cũng để tiện cho việc quản lý, vì vậy tôi đã sắp xếp Vũ tiên sinh ở luôn tại đó cho tiện."
Vũ Phong nghe Chung Ji Wook nói, cũng là hơi ngây ra. Theo sau hắn cũng không nói cái gì mà chỉ nhìn Chung Ji Wook một cái đầy thâm ý.
Chung Ji Wook thấy Vũ Phong không phản đối cũng khẽ thở phào. Hắn lần này là nhịn đau bỏ ra một căn nhà tại Apgujeong-dong cho Lee Ji Eun, hơn nữa lại tạo cho Vũ Phong một cơ hội. Tin tưởng đối phương không phải người ngu, sẽ là thập phần hài lòng đấy. Mà chỉ cần cái vị thần tài này hài lòng, tương lai hắn cao hứng đưa thêm cho mình mấy cái mười triệu nữa cũng không phải là không được a.
Ngay lúc Chung Ji Wook đang vẩn vơ tự sướng thì bên cạnh Lee Ji Eun cũng là vội vã lên tiếng:
"Cái này không được, là không được đâu giám đốc a."
"Có gì không được sao Ji Eun?"
Chung Ji Wook nhìn qua nàng, cũng là cố nén bực bội nói. Hắn cái này ở địa vị cao quen rồi, ở đau ra sẽ ngay mặt bị một cái ca sĩ trẻ tuổi phản đối chứ. Chẳng qua Vũ Phong một cái ánh mắt tùy ý liếc qua, cũng là làm hắn không dám có biểu hiện cái gì bất mãn.
"Giám đốc à, ngài xem em và... anh ta hai người nam nữ độc thân lại ở chung một cái căn nhà. Cái này... không ổn đâu a."
Lee Ji Eun chỉ chỉ Vũ Phong, lại chỉ chỉ bản thân, thấp giọng đáp.
"Ồ! Cái này thì em không cần lo. Căn nhà ở Apgujeong-dong lớn vậy sẽ là không thiếu người giúp việc đâu. Mà quan trọng hơn là tôi rất tin tưởng vào nhân phẩm của Vũ Phong tiên sinh a, ha ha."
Chung Ji Wook xua xua tay, cười nói.
"Nhưng..."
Lee Ji Eun vẫn là do dự, muốn lên tiếng nói gì đó. Nhưng chưa kịp cho nàng mở miệng, Chung Ji Wook đã khoát tay chặn lại:
"Vậy cứ quyết định như vậy đi a. Tôi còn có việc, phải đi trước đây. Mọi người chiều đến Busan cố gắng làm tốt a."
"Vâng, thưa giám đốc!"
Mọi người trong phòng đồng thanh lên tiếng. Lee Ji Eun tuy còn muốn nói nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ cúi người chào theo.
Chung Ji Wook khẽ gật đầu, hơi nhìn thoáng qua Vũ Phong một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Đợi cho bóng dáng Chung Ji Wook triệt để khuất dạng, mọi người trong phong đều là một mảnh ồn ào tiến tới chào hỏi Vũ Phong.
Dù sao người được giám đốc đích thân giới thiệu, cũng không phải chỉ là một cái quản lý bình thường đấy.
Vũ Phong đối với mọi người cũng là hơi gật đầu đáp lại. Đợi cho những người này một đám tản đi, Lee Ji Eun mới lại gần, mang theo ánh mắt cổ quái nhìn Vũ Phong.
Đến hiện tại tuy đã phải chấp nhận người trước mắt sẽ là quản lý của mình, hơn nữa sắp tới sẽ còn phải ở chung nhà, nhưng là nàng vẫn là cảm thấy hơi mơ hồ đấy.
Nhìn hắn một lúc, Lee Ji Eun khẽ thở dài, chuyện trước mắt cũng là vô pháp thay đổi a.
Nhưng mà thật ra nàng đối với cái thanh niên bình thường trước mặt này cũng không có ác cảm gì, ngược lại còn vì hành động tối qua của hắn mà có một chút thiện cảm, vì vậy sau một hồi cũng là cúi người chào Vũ Phong, mỉm cười nói
"Vũ Phong ca, chắc là hai ta không cần cái gì giới thiệu nữa a. Chỉ là hi vọng tương lai sẽ hợp tác thật vui vẻ a."
"Điều đó là tất nhiên rồi."
Vũ Phong cười cười, cũng hơi gật đầu đáp lại.
"Nhưng mà Vũ Phong ca, em vẫn là muốn hỏi anh một điều."
Lee Ji Eun nhìn Vũ Phong, biểu tình trên mặt nhất thời trở nên nghiêm túc, nhưng khóe miệng lại mơ hồ nhếch lên thành một cái nụ cười quỷ dị.
"Chuyện gì vậy?"
Vũ Phong nhìn nàng, hơi nghi hoặc.
"Vũ Phong ca, anh sẽ không phải là cái gì siêu cấp công tử đang tìm cách tiếp cận em giở ra cái trò gì xấu xa đấy chứ?"
Lee Ji Eun "vô tình" hỏi.
"Ặc!!!"
Vũ Phong khẽ ho khan, hắn là vội vàng lắc đầu:
"Không phải, không phải đâu a."
Lee Ji Eun nhìn Vũ Phong, chứng kiến cái bộ dáng chật vật của hắn, nàng khẽ bật cười vui vẻ, âm thanh lảnh lót giống như chuông ngân bình thường.
"Em chỉ là nói đùa mà thôi. Anh sẽ là không phải có tật giật mình đấy chứ? Hi hi."
Vũ Phong:"..."