Newyork, 8h p.m.
Tòa tháp One World Trade Center, tầng cao nhất.
Trong một căn phòng trang trí đậm theo phong cách kiến trúc Gothic, hai bên tường còn là dày đặc những cái giá sách đan xen cao đến ba mét, giữa phòng bên cạnh lò sưởi, trên một cái sofa đen tuyền, một cái thanh niên đang ngồi tại đó bình thản đọc sách.
Thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt bình thường nhưng khá thanh thú, tóc cắt ngắn, trên mặt mang theo một cái cặp kính cận dày cộp.
Trên người mặc một cái áo vét Tôn Trung Sơn màu xám bạc, nơi tay hắn lại là đang nhẹ nhàng lật mở một quyển sách rất nổi tiếng "Nguồn Gốc Các Loài" của Charles Darwin. Thanh niên ngồi đó thản nhiên đọc sách, trên người là toát ra một cái khí chất của người có học, lãnh tĩnh mà không xô bồ, ung dung mà không khiếp nhược.
Cũng không biết, bao lâu sau, thanh niên đeo kính vẫn đang say mê vói quyển sách nơi tay, ngoài phòng bất chợt vang lên "cộc, cộc" mấy tiếng gõ cửa, cùng với đó là một giọng nói từ ngoài vọng vào.
"Tiến sĩ!"
"Vào đi."
Thanh niên vẫn là điềm nhiên đáp, đầu cũng không ngửng lên vẫn chăm chú đọc sách.
Theo tiếng nói của hắn, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, theo sau hai cái thân ảnh từ từ đi vào.
Là hai người đàn ông, một cự hán da đen trước ngực băng bó trắng xóa cùng với một cái thanh niên tây phương anh tuấn, khuôn mặt tái nhợt, trên mắt là đeo kính đen một bộ.
Chính là hai người Đại Ngưu và Ryan từng muốn bắt giữ Vũ Phong ở Seoul.
Hai người lẳng lặng vào phòng, cũng không dám cái gì lên tiếng mà thành thành thật thật đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Thanh niên đeo kính dường như đối với sự xuất hiện của hai người vẫn là không để ý đến, bình thản ngồi yên đọc sách.
Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ gập lại quyển sách, tay khẽ đưa lên bóp bóp trán, lẩm bẩm nói:
"Darwin người này, thuyết tiến hóa tuy rằng vô cùng uyên bác, nhưng vẫn là không được hoàn hảo đấy. Nhưng mà... cũng không thể trách ông ta được. Dù sao một con người bình thường, trí tuệ có cao đến đâu cũng là không thể suy diễn ra được con người thành Thần quá trình a."
Thanh niên một hồi lẩm bẩm, theo sau mới ngẩng đầu lên, hai tay đẩy đảy gọng kính nhìn qua hai người Đại Ngưu.
Mà khi gương mặt hắn ngẩng lên, được ánh lửa lò sưởi bập bùng chiếu rõ, không ngờ lại giống Vũ Phong đến bảy tám phần.
Thanh niên đeo kính nhìn hai người, bình thản nói:
"Sao rồi?"
Nghe thấy câu hỏi của thanh niên đeo kính, hai người trầm mặc. Theo sau đại hán da đen Đại Ngưu mới là cắn răng một cái, bước đi ra âm trầm đáp:
"Tiến sĩ, chúng ta... là triệt để thất bại rồi. Vũ Phong người này, tuy trong tổ chức nói hắn bị bệnh sắp chết nhưng mà thực lực, vẫn là mạnh đến biến thái a."
"Một cái dị năng giả tiếp cận lớp bảy, chẳng lẽ hai người các ngươi nghĩ bằng vào mình có thể bắt giữ được ư?"
Thanh niên đeo kính nhìn hai người, khóe miệng như cười như không nói.
Nghe được lời này, hai người thân hình là khẽ run rẩy, cũng không dám mở miệng phản bác cái gì.
"Nói tiếp đi, hắn có nói gì không?"
Tiến Sĩ tay hơi đưa lên đẩy đẩy gọng kính, hỏi tiếp.
Lúc này Ryan là dưới chân đi ra, mở miệng nói:
"Lão... Vũ Phong hắn là nói một câu, muốn hai người chúng tôi chuyển cáo lại cho ngài."
"Câu gì?"
Tiến Sĩ người hơi ngả ra phí trước, hứng thú hỏi.
"Là... là muốn ngài cấp cho hắn ba năm. Ba năm sau những gì của tổ chức hắn sẽ trả lại cho tổ chức. Kể cả bản thân hắn."
Ryan hơi nhớ lại một chút, theo sau đáp.
"Vậy sao? Cho hắn ba năm?"
Tiến Sĩ nghe xong, hai mắt là chợt lóe đi qua một ít kỳ dị tia sáng, lẩm bẩm nói.
Một lúc sau, hắn xoay người, cũng là không nhìn đến hai người Ryan nữa, ánh mắt là tập trung nhìn vào lò sưởi, mà trong miệng thốt ra một câu:
"Hai người lui ra đi, ta là muốn yên tĩnh một chút. Còn nữa ba ngày sau các ngươi là đến phòng thí nghiệm số ba ở Thái Bình Dương đi. Các ngươi thực lực quá kém, cần phải hảo hảo rèn luyện a."
Hai người Ryan nghe vậy, sắc mặt là bỗng chốc trở nên tái nhợt, cả người càng là mãnh liệt run lên. Nhưng mà bọn hắn cũng không dám nói gì, sau khi khẽ chào một tiếng liền yên lặng lui ra.
Trong phòng, là chỉ còn lại thanh niên Tiến Sĩ một người này, không gian lại triệt để lâm vào im lặng, chỉ còn lại những tiếng "lép, bép" nho nhỏ do củi khô cháy trong lò sưởi vang lên.
Tiến Sĩ yên lặng ngồi trên ghế, hai mắt xuất thần nhìn vào ngọn lửa trong lò sưởi.
Trong miệng hắn, lẩm bẩm rất nhỏ một câu:
"Vũ Phong, ba năm thời gian không phải là không muốn cho người. Mà là bản thân ta, cũng là không còn nhiều thời gian nữa a."
Đồng tử trong hai mắt Tiến Sĩ, phản chiếu lên hai ngọn lửa đỏ chập chờn trong lò sưởi.
Ánh lửa khẽ vặn vẹo thành những cái hình thù dị dạng. Trong mơ hồ, chúng dường như đang hợp lại, tạo nên một cái hình ảnh vô cùng khủng bố.
Là một con quái vật hình thù dữ tợn, đang ngửa mặt lên trời mà gầm vang trong biển lửa.
Mà gương mặt cửa con quái vật lửa đó, dường như có vài phần tương tự gương mặt Vũ Phong...
* * *
Busan, là thành phố lớn thứ hai tại Hàn Quốc, dân số lên đến hơn bốn triệu người, là địa điểm tổ chức hàng loạt sự kiên quan trọng như đại hội thể thao châu Á năm 2002, hội nghị Apec năm 2005, và mới đây còn là một trong những ứng cử viên đăng cai thế vận hội mùa hè năm 2020.
Lúc nhóm người Vũ Phong ngồi máy bay đến thành phố cảng này, đã là một giờ chiều.
Sau khi từ sân bay ra, mọi người là trật tự lên xe hơi chạy về sân vận đông Gudeok, nơi sẽ tổ chức cái này chương trình âm nhạc.
Trong chiếc Orlando màu đen, Vũ Phong ngồi sau tay lái, hứng thú ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Tuy là từng đến Hàn Quốc một lần, nhưng là hắn cũng chưa đi qua cái thành phố cảng nổi tiếng này a.
Lee Ji Eun ngồi cạnh Vũ Phong, nàng cũng là đưa mắt chăm chú nhìn nhìn. Nhưng thứ nàng nhìn, không phải cái gì cảnh vật đặc sắc bên ngoài, mà là gương mặt bình thường của cái thanh niên ngồi bên cạnh.
Dường như ánh mắt Lee Ji Eun là có tính xuyên thấu quá mãnh liệt, Vũ Phong không khỏi cười khổ, quay qua hỏi:
"Sao, mặt tôi nở hoa sao?"
"Không... không có hoa."
Lee Ji Eun bị Vũ Phong đột ngột hỏi khiến cho giật mình. Khuôn mặt trắng mịn cũng là nổi lên một tầng đỏ ửng, lắp bắp đáp.
"Chỉ là một cái người Việt Nam lại làm quản lý tại Hàn Quốc, thấy hơi ngạc nhiên mà thôi."
"Vậy sao?"
"Ừ."
Lee Ji Eun khẽ gật đầu, theo sau hướng Vũ Phong hứng thú hỏi:
"Anh kể em nghe một chút về Việt Nam được không? Em là cũng chưa từng đến đó lưu diễn a."
Nghe lời nói của Lee Ji Eun, Vũ Phong hơi trầm ngâm. Trong mắt hắn mơ hồ có vẻ nhớ lại. Hồi lâu sau mới từ từ lên tiếng:
"Nói thế nào nhỉ... nếu so các nước như Mỹ, Trung Quốc, Nga gì gì đó là những cái thành phố hiện đại, thì Việt Nam chỉ như một cái ngôi làng nhỏ bé mà thôi. Nhưng mà Việt Nam, lại có được thứ mà những cái đất nước đó không bao giờ có, đó là sự yên bình."
"Yên bình?"
Lee Ji Eun nghi hoặc?
"Đúng vậy. Rất yên bình. Ở Việt Nam, là không có cái gì khủng bố , cái gì thiên tai động đất linh tinh đó. Nó là một nơi rất tốt để con người ta nghỉ ngơi, nghỉ ngơi sau khi đã quá mệt mỏi với những cái tranh đấu trên đời. Mà con người Việt Nam, tuy không có được cái khí chất văn minh lâu đời như trung quốc, không có được cái phóng khoáng của Tây Phương, nhưng con người Việt Nam, lại có được một tính cách mà biết bao nhiêu năm tháng vẫn là không hề thay đổi, đó là... liều mạng."
Vũ Phong mỉm cười giai thích cho Lee Ji Eun. Hắn tuy không sống tại Việt Nam nhiều, nhưng trong huyết mạch hắn, dòng máu Việt Nam chảy xuôi là không bao giờ thay đổi.
"Con người Việt Nam, trải qua cái gì nghìn năm Bắc thuộc, rồi Pháp, Nhật, Mĩ thi nhau xâm lăng, nhưng là vẫn lần lượt đứng lên đánh đuổi từng cái một. Trong chiến tranh, chỉ có người Việt Nam chết, không có người Việt Nam chạy trốn."
Lee Ji Eun nghe Vũ Phong nói nhiều vậy, hứng thú với Việt Nam cũng là tăng cao, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, nhìn hắn nói:
"Nếu sau này mà có cơ hội sang Việt Nam biểu diễn, Vũ Phong ca nhất định phải dẫn em đi đay đó tham quan a."
Vũ Phong gật gật đầu.
"Anh hứa đi."
Lee Ji Eun tinh nghịch nói, ngón tay út đưa ra dứ dứ trước mặt Vũ Phong.
Thấy cảnh này, hắn cũng chỉ là biết lắc đầu cười khổ. Theo sau ngón tay cũng đưa ra ngoắc vào ngón tay của Lee Ji Eun, lắc lắc.
"Vậy được rồi chứ?"
Lee Ji Eun lúc này mới là gật đầu cười cười. Nàng cười phi thường vui vẻ, miệng hé ra để lộ hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.
Nhìn thấy nụ cười cửa nàng, Vũ Phong cũng là thoáng ngây người.. Trong mắt hắn, nụ cười của cô gái nhỏ trước mắt này, là thứ đẹp nhất trên đời mà hắn từng chứng kiến.
Từ trái tim truyền ra một cái cảm giác khác lạ, làm hắn khẽ hoảng hốt đưa tay sờ ngực.
Cảm giác này, là tình yêu ư?