2h chiều, đoàn người Vũ Phong đến nơi.
Lee Ji Eun và mấy cái nhân viên vội vã vào phòng thay đồ chuẩn bị, còn Vũ Phong cái này quản lý hữu danh vô thực, cũng là không biết làm gì đành ngồi ngoài hành lang chờ đợi.
Trong lúc hắn ngồi đó, là từng cái từng cái thân ảnh hối hả đi ngang qua, có người hắn nhìn thấy hơi quen mắt, cũng có người là chưa gặp bao giờ, nhưng cùng chung một điểm là Vũ Phong hắn cũng không biết bất kỳ ai trong số này.
Dù sao nếu không phải vì Lee Ji Eun, hắn cũng là không bao giờ tiếp xúc đến cái ngành giải trí này đấy.
Ngay lúc Vũ Phong buồn chán ngồi đó, từ xa một nhóm hơn chục người lại đang hướng hắn bên này đi đến.
Dẫn đầu đoàn người là bốn cái thanh niên, ăn mặc quần áo thời trang sành điệu, đều là từng người tóc nhuộm xanh đỏ đủ màu, tai đeo khuyên, gương mặt thập phần anh tuấn.
Xung quanh bốn người là hơn chục cái vệ sĩ thân hình cao lớn, ăn mặc vest đen, tai đeo tai nghe hình tượng thập phần giống trong phim ảnh.
Trong đó một cái thanh niên đầu nhuộm đỏ rực một màu, dường như không hề để ý Vũ Phong ngồi đó mà dưới chân bước ra, dang tay muốn đẩy cửa phòng thay đồ bước vào.
Ngay lúc hắn đang định xoay tay nắm cửa, bất chợt một cái thon dài bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, cản lại. Theo sau, thanh âm lãnh lãnh bình thản của Vũ Phong vang lên:
"Xin lỗi, phòng này là đang có người đấy. Hiện giờ anh không thể vào được."
"Anh là ai? Có cái gì quyền mà ngăn cản tôi?"
Thanh niên tóc đỏ bị Vũ Phong ngăn trở, theo sau quay đầu lại nhìn qua hắn, ánh mắt mang theo một loại cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.
"Tôi là quản lý mới của Lee Ji Eun. Cô ấy đang là chuẩn bị trong này, anh không vào được."
Vũ Phong bình tĩnh giải thích, tay đưa qua cầm tấm thẻ nhân viên trước ngực đưa ra.
"Quản lý mới? Vậy là anh chắc không biết rồi, tôi Adam của nhóm Chirld of the God là rất thân với cô ấy đấy. Anh hiện giờ là nhanh chóng tránh ra để tôi vào, tìm Ji Eun có chuyện cần nói a."
Thanh niên tóc đỏ gọi là Adam nhìn qua Vũ Phong, phất tay ra lệnh.
Chỉ là Vũ Phong cũng sẽ không đơn giản vậy nghe lời hắn, thản nhiên đáp:
"Nếu anh là bạn thân của cô ấy, vậy để tôi vào thông báo một tiếng, sau đó sẽ để các người vào a."
Hắn nói xong, cũng là không dây dưa nhiều, trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng.
Bên trong, cạnh một cái bàn trang điểm, Lee Ji Eun đang ngồi đó, xung quanh là hai nữ nhân viên đang make-up cho nàng. Cửa phòng thay đồ cách âm rất tốt, nên mọi người bên trong cũng là không biết được chuyện xảy ra bên ngoài.
Vũ Phong bỗng dưng xuất hiện, cũng khiến Lee Ji Eun hơi ngạc nhiên, theo sau quay đầu qua nhìn hắn mỉm cười:
"Vũ Phong ca, có việc gì sao."
Nhìn Lee Ji Eun, Vũ Phong trong mắ cũng là xẹt qua một tia kinh diễm. Nàng hiện giờ mặc một bộ váy trắng, tóc cũng không buộc lên cao như mọi khi mà để xõa dài, gương mặt trang điểm phớ qua làm mất đi một chút thanh thuần con trẻ, nhưng lại thêm một chút trưởng thành quyến rũ. Vũ Phong nhìn nàng, hơi hơi gật đầu đáp:
"Cũng không có gì, chỉ là bên ngoài có cái gì người gọi là Adam, muốn gặp em, em gặp hắn chứ?"
Nguyên bản biểu tình Lee Ji Eun đang là vui vẻ, nghe thấy Vũ Phong nhắc đến cái tên Adam này, gương mặt cũng là xụ xuống, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, lắc đầu nói:
"Vũ Phong ca, cái này Adam là một kẻ rất đáng ghét. Em không muốn gặp hắn. Anh cứ bảo hắn em là đang thay đồ là được."
"Ừ, tôi biết rồi."
Vũ Phong thấy vậy cũng không hỏi nhiều, đơn giản đáp ứng một câu liền xoay người bước ra ngoài.
Bên ngoài, nguyên bản cái thanh niên tóc đỏ Adam kia đang đứng chờ, bất chợt liếc thấy Vũ Phong đi ra bèn bước nhanh đến gần, cao giọng hỏi:
"Sao rồi, tôi vào được rồi chứ?"
"Cái này... thật là xin lỗi a, Lee Ji Eun là đang bận, cũng không có thời gian gặp anh. Anh vẫn là không thể vào được."
Vũ Phong vẻ mặt như thường, nhìn hắn đáp.
"Cái gì, không vào được, khốn khiếp. Tại sao lại không vào được."
Adam nghe vậy, tức giận là bộc phát ra, cũng không muốn cùng Vũ Phong nói nhảm gì nữa, hùng hổ hướng đến cửa phòng đi tới.
Chỉ là chưa chờ hắn kịp xông vào, Vũ Phong thân ảnh là lù lù hiện ra trước mặt hắn, tay dang ra bình tĩnh đạo:
"Xin lỗi cô ấy giờ là không gặp anh được, anh vẫn là đứng chờ ở ngoài đi."
"Con mẹ mày, cút ra. Mày là cái thá gì mà dám cản tao."
Adam vốn đang tức giận, Vũ Phong lại còn năm lần bảy lượt ngăn cản trước mặt hắn, cũng không quản đến cái gì phong độ nữa mở miệng chửi to, theo sau cánh tay hướng ra vung mạnh đến mặt Vũ Phong đánh đến.
Bộp!
Bàn tay hắn còn đang ở giữa chừng đã bị Vũ Phong bắt được. Khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, Vũ Phong tùy ý nhìn hắn.
Adam khẽ ngây ra, hắn là không ngờ tên quản lý trông có vẻ gầy yếu này lại dễ dàng ngăn được cánh tay mình như vậy, theo sau sực tỉnh liền hướng về mấy người vệ sĩ phí sau quát to:
"Các người là còn đứng đấy làm gi, mau lôi thằng ranh này ra cho ta."
Mấy người vệ sĩ nghe vậy cũng không do dự, dưới chân liền đi ra. Bọn hắn là đi theo bảo hộ cho cái nhóm nhạc Chirld of the God này, mấy cái chuyện thay chủ tử xả giận đánh người cũng không phải là mới làm lần đầu.
Nhìn qua mấy người vệ sĩ đang muốn lao lên động thủ, vẻ mặt Vũ Phong vẫn như thường, hắn liếc mắt quét qua mấy người, bình thản phun ra một câu:
"Cút!!!"
Mấy người nghe Vũ Phong nói vậy, càng là thập phần tức giận, muốn lao lên giáo huấn cái tên không biết sống chết này một bài học, chỉ là dưới chân vừa bước ra, tựu chứng kiến anh mắt Vũ Phong nhìn đến, liền thân hình đồng loạt run lên, dưới chân cũng cấp tốc dừng lại.
Trong đầu bọn hắn, rõ ràng hiện lên cái hình ảnh ánh mắt của Vũ Phong. Ánh mắt này, cũng khôn phải tức giận, cũng không có đe dọa, không có sát khí gì gì cả. Nó chỉ là một ánh ămts vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng giống như hồ thu bình thường.
Nhưng mà chính vì như vậy, lại càng khiến bọn hắn trong lòng hoảng sợ bởi vì ánh mắt cái thanh niên này nhìn mấy người bọn họ, dường như không phải đang nhìn năm con người, mà là năm con kiến hôi bình thường.
Con người nhìn con kiến, muốn giết là giết, liệu có cái gì tức giận với sát khí chứ?
Trực giác mách bảo bọn họ, chỉ cần tiến lên một bước, tất cả là sẽ nhanh chóng biến thành những cỗ thỉ thể.
Bọn hắn mấy người, cũng tùng là quân nhân xuất ngũ, sau khi giải nghệ liền đầu nhập vào công ty vệ sĩ, đối với trực giác có được trong khi trải qua sinh tử, bọn họ là thập phần tin tưởng đấy.
Vì vậy mà tất cả, không tự giác được liền nhanh chóng dừng bước.
Trông thấy những cái này vệ sĩ đã dừng lại, Vũ Phong mới là quay đầu qua nhìn qua cái thanh niên tóc đỏ Adam này, khóe miệng khẽ nhếch lên phun ra một câu:
"E là hôm nay, mày là không lên sân khấu được nữa rồi."
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy bất chợt thanh thúy vang lên, trước ánh mắt kinh hoàng, sợ hãi của Adam, Vũ Phong miệng vẫn là treo một nụ cười mỉm mà bàn tay thì khẽ dùng lực, trực tiếp đêm cỏ tay Adam cứng rwans bẻ gập từ đằng trước vè đằng sau.
Á á!!!
Đau đớn kịch liệt làm Adam gào lên thảm thiết không giống tiếng người. Nhưng mà chưa đợi tiếng gào của hắn từ trong miệng thoát ra, Vũ Phong đang cầm cổ tay đã bị biến dạng của hắn lại là trực tiếp bẻ ngược lại vị trí ban đầu, theo sau hắn một tay túm đầu Adam, tay kia cầm cổ tay hắn mạnh mẽ đút thẳng cả bàn tay vào mồm của chính mình.
"Mày quá ồn ào rồi, để tao giúp mày yên lặng lại."
Ặc ặc!!!
Tiếng hét thảm thiết của Adam trực tiếp tắt ngấm, miệng hắn do bị Vũ Phong cầm bàn tay của chính mình thô bạo đút vào khiến cho răng gãy mất mấy cái, máu tươi trong miệng trào ra nhìn hết sức ghê sợ.
Trong tiếng "ặc, ặc" hắn theo bản năng là muốn rút tay ra, nhưng mà cũng không thể nào làm được. Theo sau đau đớn quá ,ức làm hắn ngã luôn xuống đất, trực tiếp hôn mê.
Phịch!
Chứng kiến cảnh tượng máu tanh trước mắt, ba cái thanh niên đi cùng Adam là bị dọa sợ quá ngã bệt xuống đất, một tên trong đó đũng quần không ngờ còn chảy ra một ít chất lỏng màu vàng.
Bị dọa cho đái cả ra quần.
Mà mấy tên vệ sĩ kia tuy là không đến mức như vậy, nhưng lúc này cũng là sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy không thôi.
"Đưa hắn đi đi."
Vũ Phong phất phất tay, theo sau điềm nhiên ngồi lại xuống ghế, hai mắt khép lại, dường như là cái việc trước mắt này đối với hắn chỉ như là đập chết một cái con ruồi. không hề đáng kể.
Mà sự thật cũng là như vây. Lấy tính cách và trải nghiệm trước kia của hắn, nếu hôm nay không phải sợ gây ra động tĩnh quá lớn làm cho Lee Ji Eun đang ở trong phòng biết được, vậy cái thanh niên tóc đỏ Adam dám hướng mặt hắn mà tát này chỉ có duy nhất một cái kết cục...
Tử!!!
Mấy người vệ sĩ được Vũ Phong nhắc nhở cũng là sực tỉnh, theo sau cả đám không ai nói gì, vội vã nâng lên cái thanh niên Adam này nhanh chóng rời khỏi, trong lòng thì thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông Adam.
"Con mẹ mày, mày trêu ai không trêu lại trêu lại chọc vào cái sát tinh này. Thật là không biết chữ chết viết thế nào mà. Làm hại bọn lão tử một hồi kinh sợ, thật là con mẹ nó khốn kiếp."
Từ lúc VŨ Phong ra tay bẻ gãy tay Adam đến khi bọn người kia rời đi, tất cả cũng là không quá ba phút sự tình,, hơn nữa gần với giờ biểu diễn nên người trong hành lang cũng là ít đi, thành ra chỉ có một vài người chứng kiến.
Chỉ là những người này chứng kiến hành đọng khủng bố của Vũ Phong, đâu còn dám chỉ trỏ bàn luận cái gì, đều nhanh nhanh chóng chóng rời đi mất tích.
Vì vậy mà Vũ Phong hắn cũng là được yên tĩnh, bình thản ngồi chờ đến giờ chương trình ca nhạc.