8h30, chương trình ca nhạc bắt đầu. Vũ Phong đi cùng Lee Ji Eun và mấy cái nhân viên của l.E.N entertaiment đến phòng chờ phía sau hậu trường, hắn cũng không tiến vào mà theo lối cửa sau cánh gà đi ra phía ngoài sân khấu.
Lần này chương trình ca nhạc, là tổ chức ở sân vận động Gudeok tại Busan, không gian thập phần rộng lớn. Lúc Vũ Phong hắn đi ra phía ngoài, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, với sự từng trải của hắn mà vẫn không tránh khỏi thoáng ngây người.
Chỉ thấy lúc này cả sân vận động đã là đầu người đen kịt, chen lấn đông đúc hàng ngàn người. Từng tốp thanh niên nam nữ trẻ tuổi là đang lâm vào điên cuồng phấn khích, hoặc cao giọng hò hét hoặc lại giơ cao áp phích hình ảnh thần tượng mình thích mà hét loạn, có người lại là cầm đèn màu khuya khuya vần vũ. Tất cả, tất cả là một bầu không khí điên cuồng đến cực điểm.
"GGN, GGN số một."
"Chirld of the God, Chirld of the God."
"HOT, HOT em yêu các anh."
"Lee Ji Eun, Lee Ji Eun..."
Chứng kiến cái cảnh tượng hỗn loạn này, Vũ Phong không khỏi lắc đầu than thở, trước kia không biết, thật không nghĩ đến lớp trẻ bây giờ vì mấy cái thần tượng này lại có thể trở nên điên cuồng như vậy. Hắn lẳng lặng đứng tại một góc ít người, theo sau cũng là thu hồi tâm tư, ngước mắt nhìn lên sân khấu.
Sân khấu, là được xây nên trên mặt sân vận động, trang hoàng vô cùng diễm lệ. Hàng loạt ánh đèn laser, đèn neon là chiếu sáng lên cả một vùng đêm tối, dù đứng xa sân vận động vẫn có thể nhìn thấy.
Đến lúc 7h30, một thanh niên mặc vest lịch lãm, tay cầm micro chính là người dẫn chương trình đi lên sân khấu giới thiệu gì đó vài câu, theo sau tuyên bố chương trình chính thức bắt đầu, kéo theo đó là tiếng la hét, vỗ tay rầm trời của khán giả.
Mở màn là một bài hát song ca do hai cái nam nữ ca sĩ gì đó trình bày, dường như rất là nổi tiếng chẳng qua Vũ Phong cũng không biết họ.
Tiếp theo sau các tiết mục lần lượt được biểu diễn, có dance, có dịu dàng nhạc trữ tình, có nhạc trẻ ầm ĩ, một người đơn ca, hay là cả nhóm nhạc biểu diễn.
Nói chung chương trình diễn ra cũng là thập phần suôn sẻ, không có cái gì đặc thù tình huống diễn ra, chỉ duy nhất khiến khán giả buồn bực là lúc nhóm nhạc cái gì Chirld of the God lên trình diuễn, trưởng nhóm Adam của họ ma xui quỷ khiến thế nào lại ở trong phòng chờ tập luyện chẳng may bị chấn thương cổ tay, đành tiếc nuối lỡ hẹn với khán giả.
Chứng kiến khán giả nhao nhao ầm ĩ vì chuyện này, Vũ Phong cũng là vẻ mặt thờ ơ, chẳng qua khóe miệng vẫn nhếch lên thành một cái nụ cười nhàn nhạt,
Chương trình vẫn là phải tiếp tục đấy.
Theo sau một cái tiết mục nhảy B-Boy, đèn sân khấu đột nhiên phụt tắt.
Tiếp đến, giữa hàng nghìn cái ánh mắt nghi hoặc, một ánh đèn màu tím rọi thẳng lên giữa sân khấu, tạo thành một cái hình tròn hoàn hảo.
Giữa vòng tròn, sương khói mờ mịt là được lặng lẽ phun ra, một cái thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh dần dần mờ ảo hiện ra.
"Lee Ji Eun, Lee Ji Eun..."
"Lee Ji Eun, Lee Ji Eun..."
Tiếng nhạc êm ái vang lên, cùng với đó, thân hình được bao bọc bởi hơn mười cái vũ công, Lee Ji Eun là nhẹ nhàng hướng đến phía trước sân khấu đi đến.
Thân hình khẽ xoay một vòng, cùng với đó tiếng hắt của nàng cũng chậm rãi vang lên.
"Bóng tối qua đi, anh sẽ xuất hiện và đánh thức em.
Nước mắt em rơi xuống, anh sẽ lau khô nó...
Khi cánh cửa lại bật mở, ánh sáng sẽ chiếu rọi xuống em...
Tất cả vẫn còn in sâu, chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Không có gì là vĩnh cửu...
Không có gì là quan trọng..."
Giọng ca trong trẻo cao vút, hòa cùng với tiếng nhạc dồn dập gấp gáp làm cho trong đáy lòng mỗi người đang nghe không tự chủ được dâng lên một hồi xúc động.
Không có tiếng cổ vũ...
Không có tiếng kêu gào la hét.
Âm nhạc thực sự, là phải tinh tế, phải dụng tâm mà cảm nhận.
Tất cả đều im lặng, chỏ còn giọng hát tuyệt vời kia vẫn là nhẹ nhàng thời thời khắc khắc vang lên làm xúc động lòng người, trong số đó, có cả Vũ Phong.
Đây là lần thứ hai hắn nghe Lee Ji Eun hát, nhưng lại là lần đầu tiên được trực tiếp lắng nghe.
Chứng kiến thân hình áo trắng nhẹ nhàng vũ lượn trong ánh đèn màu tím mờ ảo, lắng nghe giọng hát dịu dàng như tiếng đàn nơi thiên đàng trong truyền thuyết, khóe mắt Vũ Phong là không biết từ bao giờ đã chảy ra hai giọt lệ, mà chính hắn cũng không hề hay biết.
Gắt gao nhìn thật sâu vào bóng hính màu trắng, dường như muốn đem hình ảnh này khắc ghi vào trong tận linh hồn, Vũ Phong là trong miệng thì thào lẩm bẩm, rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không nghe thấy được:
"Có lẽ... anh yêu em..."
* * *
Sau khi Lee Ji Eun kết thúc biểu diễn, Vũ Phong đứng lặng một lúc cũng là không còn hứng thú quan sát các tiết mục còn lại nữa.
Hắn đang muốn cất bước đi vè phòng chờ thì bất chợt máy hơi nhíu lại, theo sau lạnh lùng xoay người nhìn về phí sau.
Sau lưng hắn, một trung niên nam tử mặc cảnh phục, bàn tay vươn ra dường như đang muốn vỗ vai Vũ Phong, bất chợt thấy hắn đột ngột xoay người lại làm cho giật mình, vội vàng rụt tay lại.
Nhưng hắn dù sao cũng là cảnh sát, sau khi thầm mắng mình một tiếng, liền quay qua nhìn Vũ Phong trầm giọng nói:
"Anh là Vũ Phong? Quản lý của ca sĩ Lee Ji Eun?"
"Là tôi."
Vũ Phong mơ hồ đoán được nguyên nhân cái này cảnh sát đến tìm mình, nhưng là vẫn bình thản đáp.
"Vậy thì tốt. Có người là hướng đến sở cảnh sát tố cáo anh hành vi hành hung gây thương tích nghiêm trọng cho người khác, giờ thì xin mời anh theo tôi về trụ sở giải quyết."
Trung niên cảnh sát thấy Vũ Phong đáp liền là mừng rỡ, theo sau một bộ chính trực mẫn cán vì dân trừ hại hướng đến Vũ Phong nói, cánh tay đưa ra làm một cái thủ thế mời, nhưng trong lúc cố ý là liền đem bao đựng súng ở thắt lưng lộ ra.
Vũ Phong chứng kiến tất cả, cũng là trầm ngâm không đáp, dường như đang có cái gì suy nghĩ, hồi lâu sau mới là lên tiếng:
"Cấp trên của anh là có ở đây không? Tôi muốn gặp mặt ông ta."
Trung niên cảnh sát hơi ngây ra. Hắn đi bắt người đã nhiều nhưng mà người bị bắt lại còn đường hoàng nói ra muốn gặp mặt sếp hắn như này cũng là số ít a. Trừ ra mấy cái bối cảnh thâm hậu, hay cái gì phú gia công tử, còn người bình thường là làm sao dám nói như vậy. Cái thanh niên này, theo báo cáo chỉ là một cái bình thường quản lý, theo lý ra thì sẽ không có cái gì bối cảnh. Chỉ là nhìn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vũ Phong, lại mơ hồ làm trung niên cảnh sát trong lòng hơi chấn động.
"Vậy anh đi theo tôi."
Trung niên cảnh sát nghĩ nghĩ một lúc theo sau khẽ nói. Dù sao người lần này bị đánh cũng là có danh tiếng không nhỏ trong giới giải trí, sếp của hắn cũng là phải đích thân đến tận đây để xử lí, vậy đằng nào cũng là phải dẫn cái thanh niên này đến đó để trình báo, cũng là không có gì thua thiệt a.
Vũ Phong nhìn qua trung niên cảnh sát, hai tay chắp sau lưng, theo sau bình tĩnh cùng hắn ta xuyên qua dòng người chật chội đông đúc mà hướng vào phía trong sân vận động đi tới.
Chuyện lần này, hắn là cũng muốn một lần giải quyết thật gọn lẹ.