“Tổ chức Long Đằng giống như một con mãng xà khổng lồ, cuộn quanh Trung Quốc. Bắt đầu thành lập đã không ngừng tìm kiếm những đứa trẻ có tiềm lực, đưa về trung tâm huấn luyện, rồi lại tùy theo từng tình huống mà phân vào các ban khác nhau…”
Bóng Ma không khỏi một phen kinh hãi, người đàn ông này biết không ít về Long Đằng. Như vậy chỉ có hai trường hợp, một là minh hữu, hai là kẻ thù.
Hiển nhiên, hắn không cho rằng Lạc Long lại có thể là minh hữu của Long Đằng.
“Chàng thanh niên, cậu có vẻ bất mãn khi ta nói Long Đằng là rắn? ” Giống như nhìn thấu được nội tâm của Bóng Ma, Lạc Long khẽ cười nhạt.
“Ngươi cũng không hơn ta bao nhiêu tuổi lại gọi ta là cậu thanh niên? Thật nực cười!”
Hiện tại Lạc Long mới chỉ ba mươi tuổi, gọi Bóng Ma là “Cậu thanh niên”, quả thực có điểm quái dị.
Lạc Long cũng không tranh luận, dường như vẫn coi gã sát thủ máu lạnh kia như một cậu nhóc.
“Như ta đã nói, Long Đằng muốn tổng hợp tri thức của tiền nhân, khai mở tối đa sức mạnh của con người, kết hợp với vũ khí hiện đại, từ đó Sản xuất ra những sát thủ đáng sợ nhất. Hừ, ta dùng từ “Sản xuất” cũng không quá chứ? Cậu thanh niên, có lẽ cậu là sản phẩm tối ưu nhất của Long Đằng, phải không? ”
Bóng Ma không trả lời, Lạc Long lại tiếp tục.
“Ta biết, trong cơ thể cậu đã có gen cường hóa số 5, giúp phản ứng thần kinh, thân thể tăng gấp 3 lần bình thưởng. Từ nhỏ, lại được luyện tập Yoga, vũ kỹ cổ đại, sau đó đẩy ra chiến trường, dùng máu huyết để tôi luyện…”
“Có điều, cậu bây giờ là một mớ hỗn độn!”
Mấy câu này như có sức mạnh giáng thẳng vào tâm linh, khiến Bóng Ma khựng lại. Hắn không khỏi tự hỏi, mình đúng là một mớ hỗn độn sao?
“Yoga, chú trọng đến sự cân bằng, hòa nhập với thiên nhiên. Mà hầu hết các phương pháp cổ xưa đều như vậy, mục đích cuối cùng là khiến con người quay trở về bản ngã. Nhưng cậu lấy giết chóc làm thú vui, lại còn cái gì mà kết hợp vũ kỹ cổ đại với vũ khí hiện đại, ta gọi một mỡ hổ lốn, quá chính xác!”
Bóng Ma lạnh tanh đáp: “Sức mạnh mới là vương đạo. Ta ám sát không thành, lại không có năng lực đào thoát. Ngươi muốn xử lý thế nào, tùy ý.”
“Xem ra bị thiệt dưới đám sinh vật đột biến gen của ta, cậu vẫn ấm ức?”
Lạc Long nửa như chế diễu, nửa như thương hại hỏi.
Bóng Ma không nói gì, mặc nhiên thừa nhận.
“Được, dù sao cậu cũng sẽ là bạn đồng hành của ta, chút ấm ức này giải quyết luôn vậy!” Vừa nói, Lạc Long vừa vỗ tay.
“Cạch…”
Cửa phòng bật mở, một bóng trắng bước vào.
Đó là một cô gái chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, làn da trắng mịn, dường như đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng, thoạt nhìn có điểm yếu ớt.
Đây giống như một nữ sinh trung học, nào có điểm gì đáng sợ?
Nhưng, khi Bóng Ma nhìn vào mắt cô gái, gã không kìm nổi rùng mình mấy cái.
Đôi mắt, lạnh như băng. Không phải là vẻ lạnh lùng huyết sát của gã, cũng không phải là vẻ xa cách ngàn dặm. Đơn giản, chỉ là tịch mịch, hoàn toàn không cảm xúc.
Bóng trắng này, chính là kẻ đã đánh ngất gã lúc trước.
“Đây là trợ thủ của ta, Băng. Chỉ cần cậu có thể thắng, ta sẽ tha cho cậu một mạng”
“Được!” Bóng Ma cũng không hỏi thêm.
Quay sang cô gái, Lạc Long phân phó: “Băng, khống chế hắn, không được đánh chết.”
Buồn cười, muốn khống chế ta? Bóng Ma cười lạnh.
“Huyễn ảnh thuật!...”
Chớp mắt, gã đã xuất hiện phía sau Băng, bàn tay như lưỡi dao chém xéo xuống.
“Vù vù…”
Không cần quay lại, bằng một động tác không tưởng, Băng lướt theo đà chém của gã, thân thể như không có trọng lượng vòng ngược về phía sau.
Sát chiêu vốn mãnh liệt tột bậc, lại đánh vào khoảng không. Cảm giác này tựa như một người dùng hết sức đạp vào bức tường, đến khi va phải mới phát hiện ra chỉ là bức tường bằng giấy, cực độ khó chịu.
Có điều Bóng Ma cũng là cao thủ hàng đầu, không liều lĩnh truy theo mà nhảy lùi về mấy bước phòng thủ. Ban nãy ra tay chớp nhoáng, gã vạn lần không ngờ đối phương lại có thể tránh được.
Băng đứng đó, lẳng lặng nhìn gã.
Chưa có đối thủ nào làm làm gã khó chịu như vậy. Không hề có dao động, giống như hồ nước tĩnh lặng phản chiếu hết thảy mọi vật.
“Mê tung ảnh!…”
Lần thứ hai, Bóng Ma xông đến. Gã bước theo một bộ pháp quái dị, thoắt bên này, thoắt bên kia, trong nháy mắt đã tiếp cận Băng.
“Vụt!...”
Một cước tung ra, cắt qua không khí, nhẳm thẳng vào ngực cô gái. Hiển nhiên Bóng Ma không hề có ý niệm Thương hương tiếc ngọc gì trong đầu. Đối với gã, phải bằng mọi thủ đoạn tiêu diệt đối thủ này.
Trong khoảng khắc, Băng trả đòn. Không phải là cứng rắn ngạnh kháng, mà tiếp tục nương theo kình lực của Bóng Ma, di chuyển thành một vòng cung tuyệt đẹp, rồi hoàn toàn phá giải.
Trong chớp mắt, hai thân ảnh một đen một trắng như hòa vào nhau, nhanh đến cực độ khiến người ta chỉ kịp nhìn thấy những vạch đen xen ngang vạch trắng. Mỗi chiêu của Bóng Ma đều là chí mạng, tàn độc vô xong, thậm chí còn ôm tâm lý chết chung. Nhưng càng đánh gã càng thêm kinh hãi, Băng dường như đọc được suy nghĩ của gã, hoặc giả phản ứng của thân thể đã đến mức siêu tưởng. Rõ ràng hắn ra đòn trước, nhưng lần lượt dễ dàng bị phá giải.
Hơn nữa, đều là nhẹ nhàng hóa giải, khiến gã cảm giác như có lực nhưng không dùng được. Giống như giao chiến với một cái bóng, mông lung mờ mịt.
“Ưng trảo công!..”
Vừa tung ra một ngọn Phá không cước khiến Băng phải lách người qua một bên để tránh, bàn tay của gã xòe ra như vuốt ưng, từ trên vồ xuống, chộp vào cổ tay nàng bẻ mạnh.
Tin tưởng rằng, ngay cả sắt thép cũng bị gã bẻ gãy.
“Vụt…”
Ngay lúc đó, mắt gã hoa lên. Chỉ thấy Băng hất mạnh đầu, mái tóc đen nhánh giống như một chiếc dây thừng xé gió ập đến.
“Game over!”
Giọng cười nhàn nhạt của Lạc Long vang lên, Bóng Ma biết mình đã thua rồi!