Trong một căn phòng tại sân vận động, hai cái nam nhân đang ngồi đó nói chuyện.
Một trong đó là một người trung niên mặc cảnh phục, đầu hơi hói, chiếc bụng do ăn uống quá độ mà phị ra, làm cho khi hắn ngồi trên ghế khiến phần bụng bộ cảnh phục căng ra hết cỡ, dường như lúc nào cũng có thể đứt cúc mà tung ra ngoài.
Ngồi đối diện với trung niên cảnh sát bụng phệ là một nam tử tầm ba mươi tuổi, tóc chuốt keo bóng lộn, trên mặt đeo kính trắng, trên thân mặc một bộ vest màu be, cả người là toát lên một thứ khí chất của kẻ tri thức.
Nhưng lúc này nam nhân nọ gương mặt lại đang thập phần tức giận, ngũ quan vặn vẹo đi, nhìn trung niên cảnh sát âm trầm nói:
"Đội trưởng So, tôi không cần biết ông là dùng biện pháp gì, nhưng ngay trong tối nay nhất định phải bắt cho được thằng nhãi đó. Nhất định phải làm nó sống dở chết dở a. Ông xem, nó ra tay tàn độc như vậy, trực tiếp đem một cánh tay Adam của chúng tôi cường ngạnh bẻ gãy, bác sĩ nói nếu không có nửa năm thì đừng mong hồi phục a."
Người này tuôn ra một tràng, dường như cảm thấy là vẫn chưa đủ hả giận, lại là tiếp tục gào lên:
"Nửa năm, nửa năm đấy, không phải là một ngày hay một tuần đâu. Ông có biết nửa năm không có Adam là công ty chúng tội bị thiệt hại bao nhiêu không? Danh tiếng là sụt giảm dường nào không?"
Trung niên cảnh sát yên lặng lắng nghe, nhưng trong mắt lại là xẹt qua một tia khinh thường, tức giận. Hắn So Ji Won thân là đội trưởng cục cảnh sát Seoul, nếu là bình thường cái tên nam nhân trước mặt này chỉ là một cái người đại diện cho ca sĩ, trước mặt hắn là làm sao dám hùng hổ quát tháo cái bộ dạng này. Chẳng qua là trước khi đến đây, hắn là nhận được điện thoại của cái giám đốc công ty JPN entertaiment, công ty quản lý của cái tay ca sĩ gọi là Adam gì gì đó, yêu cầu giúp đỡ đôi chút nên bây giờ hắn mới là cố nhẫn nhịn một chút, nhìn cái tên nam nhân này cáo mượn oai hùm.
Cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, trung niên cảnh sát hướng đến cái tên nam nhân đeo kính từ từ nói:
"Ha Dong Hon tiên sinh, việc này giám đốc đã có lời trước với tôi, ông là cứ yên tâm đi. Hung thủ ra tay ác độc như vậy, nếu mà còn không nghiêm trị thì thật là không hợp với lẽ thường, không phải với nhân dân a. Nhất định là phải trừng phạt thật nặng đấy."
Nam nhân gọi là Ha Dong Hon kia nghe vậy mới là vẻ mặt hơi hơi dịu lại, hắn đang mở miệng muốn nói gì đó thì bất chợt cửa phòng vang lên mấy tiếng "cộc, cộc", theo sau một giọng nói vọng vào:
"Đội trưởng, đã là bắt được cái này hung thủ."
Trung niên cảnh sát nghe vậy, trên mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười, đáp ra:
"Tốt lắm, đưa hắn vào đây."
Mà nam nhân đeo kính thì ánh mắt là toát lên vẻ oán độc, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Cửa phòng khẽ mở ra, trung niên cảnh sát đi vào trước, sau lưng hắn là Vũ Phong vẻ mặt bình thản đi theo.
Vũ Phong dưới chân đi tới, cũng là không quản đến ánh mắt mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt tên đội trưởng dầu hói, nhìn qua hắn một cái, theo sau thản nhiên nói:
"Ông là đội trưởng cảnh sát, là người chủ trì ở đây?"
Đội trưởng hói hơi ngẩn ra, mà tất cả mọi người trong phòng cũng là một mảnh ngạc nhiên.
Bọn hắn là không sao hiểu nổi vì cái gì thanh niên này bị áp giải về đây, trên mặt không có một chút lo lắng sợ hãi thường tình mà còn là đi đến trước mặt đội trưởng cảnh sát hỏi ra một câu như vậy.
"Tôi là So Ji Won, đội trưởng của sở cảnh sát Seoul, anh..."
Đội trưởng hói nhìn Vũ Phong, lạnh lùng đáp, trong giọng nói đã có một chút tức giận. Hắn là cái gì thân phận, không ngờ lại bị cái tên thanh niên này ngay mặt hỏi trắng trợn như vậy. Nhưng là chưa kịp đợi hắn nói hết câu thì VŨ Phong đã là cắt ngang, hắn thò tay vào ngực áo rút ra một tấm thẻ màu xanh, theo sau ném lên mặt bàn trước mặt đội trưởng hói, bình tĩnh nói:
"Ông nhìn cái này đi."
""Cái quỷ gì mà... a, đây là..."
Đội trưởng hói đang định mắng to một tiếng, nhưng mà khi hắn nhìn rõ hình dáng của tấm thẻ thì là chợt im bặt, theo sau đồng tử kịch liệt co rút,sắc mặt tái nhợt, thất thanh hô lên.
"Anh... anh là... là..."
Vũ Phong không nói gì, chỉ thâm ý nhìn hắn. Chứng kiến này hai cái ánh mắt thản nhiên mà lãnh đạm của Vũ Phong, đội trưởng hói vội vàng đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, dường như do quá gấp gáp mà khiến hắn ho lên sặc sụa một hồi, nhưng mà trong lòng thì là kịch liệt gào thét:
"Ông trời ơi! Đây là cái gì, chính là thẻ thành viên của SKP( Sourt Korean Posible). Hơn nữa còn là thành viên cấp cao nữa a. Cái này bình thường thanh niên, vậy mà lại là người của SKP. Vậy mà ta lại dám cho người đi bắt hắn. Lần này là muốn xong đời, triệt để xong đời rồi a."
Đội trưởng hói là đã vô cùng sợ hãi rồi. SKP là tổ chức gì chứ? Chính là nơi tập hợp của những nhân tài có khả năng đặc biệt nhất, mạnh mẽ nhất trên cả cái Đại Hàn Dân Quốc này, chuyên là tiến hành những cái vụ việc bí mất mà không thể lấy danh nghĩ của quốc gia mà thực hiện.
Nói dễ nghe là một lực lượng quân sự đặc biệt, nhưng mà thực sự chính là một cái đám sát thủ giết người, đặc chúng đa năng được quốc gia nuôi dưỡng a.
Tất cả những biểu hiện của đội trưởng hói đầu đều là rơi vào trong mắt Vũ Phong, nhưng mà hắn cũng không nói gì.
Tấm thẻ thành viên này, là vào ba năm trước kho hắn giúp Hàn Quốc giải quyết một nhà máy hạt nhân ở Triều Tiên, lãnh đạo cấp cao của SKP đã đích thân đưa tận tay hắn, ý nghĩ là mong muốn Vũ Phong là có thể làm một cái danh dự thành viên, qua đó mà tăng thêm chút danh tiếng cho tổ chức a.
Vũ Phong lúc đó cũng là không tiện từ chối liền đơn giản nhận lấy.
Vụ việc hôm nay nếu là theo tính cách trước kia của hắn thì cũng là chẳng quản đến mấy cái tiểu nhân vật như thế này, muốn làm gì thì là làm đấy.
Chẳng qua hôm nay một khi đã là chấp nhận hòa mình vào cái xã hội này, hắn cũng là không muốn có cái gì phá hỏng quy tắc, vì vậy liền mang cái tấm thẻ của SKP ra dùng, để đối phương biết điều mà giải quyết êm thấm đi.
Vũ Phong nguyên bản muốn như vậy, nhưng mà có người lại không nghĩ như vậy.
Nam nhân đeo kính kia thấy đội trưởng hói sau khi tiếp nhận tấm thẻ xanh xanh đỏ đỏ gì đó của đối phương mà cứ ngồi im như thóc, thân hình lại hơi run rẩy, vì vậy không nhịn được mà cao giọng nói:
"Đội trưởng So, ông lam gì vây? Không mau chóng cho người bắt cái tên lưu manh này lại, mau mau giải về đồn đi."
hắn nói xong, tay là chỉ thằng mặt Vũ Phong, tức giận tiếp:
"Còn mày, tao nói mày nhất đinh chết chắc rồi. Dám đánh trọng thương Adam của công ty tao, là ai cho mày là gan này? Mày nhất định sẽ rất thảm đấy."
Đội trưởng hói nguyên bản đang sợ Vũ Phong làm khó dễ mình, lại nghe cái tên nam nhân đeo kính này nói vậy, tim không khỏi đánh thót một cái. Trong lòng không tiếc đem cả mười tám đời tỏ tông cả nhà hắn ra mà chửi. Hắn vội vã ngoắc ngoắc tay, gọi lên cái kia viên trung niên cảnh sát, chỉ vào nam nhân đeo kính gằn giọng nói:
"Mang người này ra ngoài. Đây là chỗ cảnh sát làm việc, người ngoài là không có phận sự miễn vào."
"So đội trưởng, ông... ông làm vậy là có ý gì?"
Ý cái dcm nhà ngươi. Đội trưởng hói chửi thầm một tiếng, nhìn tên nam nhân đeo kính âm trầm nói:
"Anh là mau chóng ra ngoài đi. Nếu không, tôi sẽ coi anh là cản trở người thi hành công vụ."
"Ông... ông..."
Nam nhân đeo kính ngây ngẩn cả người. Hắn vẫn là chưa hiểu nổi, một phút trước vẫn còn đang tốt đẹp, vậy mà nhoắng cái lại thành ra như vậy a.
"Giải đi!!!"
Đội trưởng hối không kiên nhẫn phất tay, chờ cho tên nam nhân đeo kính được dẫn ra khỏi phòng, hắn mới cầm lại tấm thẻ trên bàn, hướng Vũ Phong cung kính đưa tới:
"Tiên sinh, cái này..."
Vũ Phong đưa tay nhận lấy, thản nhiên nhìn hắn:
"Việc hôm nay, hy vọng ông là tự giải quyết cho tốt. Tôi là không muốn chuyện này lộ ra ngoài."
Hắn nói xong, dưới chân bước thẳng ra ngoài, cũng là không thèm nhìn đến tên đội trưởng này nữa.
Hắn, là một trong những người mạnh nhất thế giới này, có tự tôn và uy nghiêm không thể khinh nhơn được.
Vì vậy mà đối với những chuyện như thế này, hôm nay lại phải dùng cái này thân phận để giải quyết, trong lòng cũng là buồn bực một bụng a.
Chờ tới khi Vũ Phong đi khuất, đội trưởng hói mới là thởi phảo, hai chân như thoát lực mà té phịch xuống đất.
Đối với việc vừa rồi suýt nữa đã bắt giam cái người thanh niên này, hắn nghĩ lại mà vẫn còn sợ hãi vô cùng.
Đắc tội với cấp trên, cùng lắm chỉ là bị cách chức là cùng.
Nhưng mà đắc tội với cái này thành viên của SKP, chỉ sợ là ngay sáng hôm sau tên hắn sẽ là được đưa lên bản tin tìm người mất tích đấy.
Lấy ra điện thoại bấm một cái tên, đội trưởng hói là gương mặt khó coi chờ đợi.
Một lúc sau đầu dây bên kia, một cái giọng nói đàn ông trầm thấp vang lên:
"So đội trưởng. anh gọi cho tôi, chắc là viên bên đó đã xử lí xong rồi a?"
"Xong cái ..."
Đội trưởng hói giận dữ quát:
"Lần này, suýt chút nữa vì anh mà tôi đây là muốn mất đi cái mạng này đấy. Là bằng hữu, tôi là muốn khuyên anh một câu chân tình. Người này, anh là không thể dây vào được đâu."
"Sao? Là cái gì thần thánh phương nào mà tôi còn không dây được chứ?"
Đầu dây bên kia khẽ lặng một lúc, theo sau ngạc nhiên nói.
"Hừ! Đừng nói là anh. DÙ là đích thân chủ tịch công ty anh đến đây thì cũng thế mà thôi."
Đội trưởng hói gằn từng chữ, theo sau dường như nhớ ra cái gì, hắn lại lạnh lùng tiếp:
"Còn nữa, cái gì người đại diên cho cái tay ca sĩ Adam của công ty anh, nên là đổi người khác làm đi."
Cụp!!!
Đội trưởng hói theo sau giận dữ cúp điện thoại, để lại cái người bên kia đường dây là một bụng vừa khiếp sợ vừa nghi vấn.