Vũ Phong giải quyết xong cái này sự tình phiền phức, cũng là không còn tâm trí dạo chơi đi thẳng về phòng chờ. Đến lúc hắn về đến nơi, Lee Ji Eun là đã thay đồ xong, chuẩn bị ra về.
Nàng mặc một cái áo T- shirt màu trắng in hình hoạt họa, bên ngoài khoác áo lông cũng đồng dạng màu trắng, dười thân là một chiếc quần jean xanh lam.
Trông thấy Lee Ji Eun, Vũ Phong trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hướng phía nàng đi tới. Chỉ là chờ khi hắn đến gần Lee Ji Eun, nụ cười trên mặt đã là đình trệ, bước chân cũng chậm lại.
Cách hắn không xa lúc này, Lee Ji Eun là đang đunwgs đó nói chuyện với một cái thanh niên trẻ tuổi, gương mặt tuấn lãng.
Thanh niên trên người mặc một bô âu phục màu đen, tóc trên đầu cắt ngắn dựng ngược lên phía trên thành một kiểu model rất đang thịnh hành.
Người này Vũ Phong không biết tên, nhưng cũng có cảm giác quen mặt. Chính là một cái nam ca sĩ vừa lên biểu diễn khi nãy.
Đang lúc Vũ Phong ngây người, chợt một cái thanh niên đi qua khiến mắt hắn nhìn sang, theo sau vội vàng bước qua, bàn tay nhẹ vỗ vào vai đối phương, gọi khẽ.
"Anh Lee Jun Sik."
Thanh niên thấy có người vỗ vai mình, hơi giật mình một chút, theo sau quay đầu lại. Đến khi chứng kiến là Vũ Phong thì cũng mỉm cười, ôn hòa đáp:
"Là quản lý Vũ sao? Có chuyện gì à?"
Vũ Phong hướng thanh niên gật gật đầu. Người này là một cái nhân viên thuộc L.E.N entertaiment, lúc chiều cũng là đi cùng hắn đến Busan.
"Không có gì! Anh cứ gọi tôi là Vũ Phong là được. Chỉ là tôi mới làm quản lý nên nhiều việc cũng không biết rõ ràng, muốn thỉnh giáo anh một chút."
Vũ Phong đáp, tay chỉ về hướng hai người Lee Ji Eun đang đứng thấp giọng hỏi:
"Ji Eun và cái nam ca sĩ kia rất thân sao?"
"À! Là chuyện này."
Lee Jun Sik khẽ a một tiếng:
"Anh hỏi chuyện này, thật ra cũng không phải là bí mật gì. Người thanh niên kia gọi là Teayang, cũng là ca sĩ trực thuộc công ty chúng ta. Hai người họ đúng là rất thân thiết đó. Từng cùng được đào tạo ở chung một công ty, hiện giờ lại trực thuộc cùng L.E.N mà. Có tin đồn là họ lén lút hẹn hò, chẳng qua cái này tôi cũng không biết rõ."
"Vậy sao."
Vũ Phong khẽ gật đầu, ánh mắt hơi chút ảm đạm xuống.
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, tí nữa chúng ta gặp lại a."
Lee Jun Sik khẽ vỗ vỗ vai Vũ Phong, cười nói. Đối với cái thanh niên quản lý được đích thân giám đốc tự mình dẫn đến này, hắn là cũng rất muốn tạo được mối quan hệ tốt.
"Vậy được. Cảm ơn anh."
Vũ Phong cũng gật gật đầu, nhàn nhạt cười.
Đợi khi than hình Lee Jun Sik đã đi xa, hắn vẫn là đứng yên tại chỗ, ngây ngốc nhìn thân ảnh Lee Ji Eun.
Chứng kiến dáng vẻ tươi cười hồn nhiên của nàng, trái tim hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác mơ hồ nhói đau.
"Sao lại vậy, sao tim ta lại khó chịu vậy chứ?"
Hoảng hốt, hắn khẽ đưa tay đặt lên ngực, tất cả vẫn bình thường, không phải do bệnh tình phát tác, cơ thể không làm sao cả. Nhưng cảm giác đau đớn mơ hồ nơi trái tim thì vẫn là chân thật tồn tại.
Nó không mãnh liệt, nhưng lại dai dẳng không dứt, giống như dằm đâm sau trong tim, không thể dứt bỏ.
"Ta rốt cuộc là sao đây? Cảm giác này... là cái mà những người bình thường gọi là... ghen sao? Là ta ghen tị với thanh niên kia?"
Vũ Phong mê man tự hỏi, đối với những chuyện như này, hắn là hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Ngay lúc hắn đang trầm tư, một cái giọng nói thanh thúy vang lên bên tai khiến hắn sực tỉnh:
"Vũ Phong ca, anh vừa đi đâu vậy?"
Lee Ji Eun mang theo tâm trạng vui vẻ đến cạnh hắn cười cười hỏi, thanh niên vừa nói chuyện với nàng cũng là không biết đã đi từ bao giờ.
Nhìn thấy Lee Ji Eun, Vũ Phong khóe miệng nở một nụ cười miễn cưỡng, nhếch miệng đáp:
"Không có gì, chỉ là chạy ra đây một chút thôi."
"Nga!"
Lee Ji Eun cũng không hỏi nhiều, nàng nhìn nhìn Vũ Phong, ánh mắt bông chốc sáng ngời, hưng phấn nói:
"Vũ Phong ca, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, hay tối nay chúng ta tổ chức một cái party nho nhỏ chúc mừng đi."
"Sao?"
Vũ Phong hơi ngạc nhiên hỏi.
"Em nói là tối nay chúng ta tìm một quán kraoke, tổ chức một cái party nho nhỏ chúc mừng anh buổi đầu đi làm a."
Lee Ji Eun nói lại.
"Vậy... vậy cũng đươc."
Vũ Phong hơi trầm ngâm, nhưng cũng không từ chối, gật gật đầu đáp ứng.
10h tối, một chiếc Chevrdet Orlando màu đen chạy ra khỏi sân vận động Gudeok, đoàn người Vũ Phong gồm sáu người( ngoài hắn và Lee Ji Eun còn có thêm một nam hai nữ nhân viên đi cùng) nghe theo chủ ý của Lee Ji Eun, chạy vào trung tâm thành phố Busan, đến một cái quán kraoke gọi là cái gì Drem Music.
Diện tích nơi này cũng là không nhỏ, nằm trên một con đường chính tại trung tâm thành phố.
Sau khi gửi xe, mấy người đi theo nhân viên phục vụ vào một phòng hát.
Chờ khi mọi việc xong xuôi, Lee Ji Eun dẫn đầu mở nắp một chai bia đưa cho Vũ Phong, còn bản thân nàng thì lại cầm một lon nước ngọt, đứng dậy nhìn Vũ Phong cười nói:
"Vũ Phong ca, chúc mừng anh ngày đầu tiên đi làm thuận lợi. Sau này còn mong anh giúp đỡ em nhiều."
Nàng vừa nói ra, một nam hai nữ còn lại, trong đó có cả cái thanh niên tên là Lee Jun Sik cũng đứng dậy, cầm một chai bia của mình, hướng Vũ Phong nói mấy lời chúc mừng.
"Đúng vậy tiểu Phong, sau này hy vọng hợp tác thật tốt."
"Chúc mừng ngày đầu đi làm, Vũ quản lý."
Đối với hành động của mọi người, Vũ Phong cũng là mỉm cười gật đầu, sau khi chạm ly, liền cầm chai bia lên ngửa đầu một hơi uống cạn.
Mọi người sau đó liền là thân cận lại không ít, vui vẻ nói chuyện. Một lúc sau Lee Ji Eun cùng với một cái nữ nhân viên, hai người đứng dậy cầm micro hát một bài.
Tiếp theo đó mọi người cũng là lần lượt lên hát, mấy cô giá đùa nghịch, nhảy nhót, diễn cảm hưng phấn. Lee Ji Eun cũng là cười thật vui vẻ, dường như muốn qua đó mà xóa đi những cái mệt mỏi trong ngày.
Về sau ngay cả Lee Suk Jin cũng lên góp vui một bài hát. Hắn hát xong, tay cầm micro đưa cho Vũ Phong, cười nói:
"Tiểu Phong, cậu cũng là lên hát một bài đi chứ, chúng tôi là rất mong chờ nghe cậu hát a."
Vũ Phong cười cười, nguyên bản đang định từ chối bất chợt chân mày khẽ nhíu lại, hai mắt là nhìn qua cửa phòng ra vào.
Ngay lúc này cửa phòng bất chợt mở ra, theo sau một đám năm sáu người ngật ngưỡng bước vào, mang theo trong không khí là một cái mùi rượu nồng nặc.
Những kẻ này bộ dáng ngạo nghễ, trên đầu tóc nhuộm xanh đỏ đủ màu. Nhất là tên dầu đầu, một cái đầu trọc lốc, bên trên xăm lên một cái hình mỹ nữ lõa thể, hai tai đeo đầy khuyên lủng lẳng, kẻ cả cánh mũi cũng là được xỏ xuyên qua một cái.
Đầu trọc dường như đã quá say, bước đi hơi chuệnh choạng, hắn nhìn cũng không nhìn mọi người trong phòng, tay vung lên, cao giọng quát:
"Tất cả bọn mày, cút!. Lão tử hôm nay tâm tình đang vui, cho bọn mày ba phút để cút ra ngoài."
Đầu trọc đang nói, bất chợt phát hiện bả vai có người vỗ nhẹ, hắn quay đầu lại bất mãn chửi rống lên:
"Con mẹ mày, vỗ cái *** gì. Không thấy tao đang dọn phòng à?"
Phía sau một trọc là một cái thanh niên gương mặt non choẹt tầm mười bảy, mười tám tuổi, tóc trên đầu nhuộm xanh khói một màu trông hết sức dị hợm. Hắn bị đầu trọc quát cũng là khẽ giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn cố nở nụ cười nịnh nọt, chỉ chỉ vào bên trong phòng nói:
"Lão đại anh xem, con bé kia không phải rất giống cái gì em gái quốc dan, tên là cái gì Lee... Lee cá gì đó sao?"
Đầu trọc nghe được lời này cũng khẽ ngẩn ra, theo sau nhìn qua hướng tay tên tóc xanh chỉ, trông thấy Lee Ji Eun đang là ngồi đó, hai mắt nhất thời phát sáng:
"Con bà nó đúng rồi, đúng là nó. Ha ha, hôm nay lão tử là được thần phật phù hộ, vận may đã đến, thật là... hắc hắc."
Hắn dứt lời dưới chân là xiêu vẹo bước về phía Lee Ji Eun.
Lúc này nguyên bản cái thanh niên Lee Jun Sik đang ngồi một bên liền đứng dậy, dưới chân bước qua cản gã đầu trọc lại:
"Vị đại ca này, tôi khuyên anh tốt nhất nên bình tĩnh lại. Anh có biết cô ấy là ai không? Anh mà còn càn quấy nữa là tôi sẽ gọi cảnh..."
Bốp!!!
Lee Jun Sik chưa nói hết câu chợt thấy là trời đất tối sầm, theo sau gương mặt bỗng nhiên cảm thấy đau rát, cả người hướng về một bên ngã xuống.
"Cảnh sát cái con mẹ màu, lại dám đe dọa lão tử. Mày biết tao là ai không? Khốn kiếp."
Đầu trọc một tát đem Lee Jun Sik đánh ngã, thần tình hung hăng tợn nói. Theo sau hắn là cũng chẳng muốn nhiều lời, tay phải đưa ra hướng về phía khuôn mặt Lee Ji Eun sờ tới, miệng cười nhăn nhở:
"Mỹ nữ, tối nay là hầu hạ đại gia một đêm nha, hắc hắc."
Lee Ji Eun gương mặt bỗng chốc tái nhợt, mà hai nữ nhân viên bên cạnh nàng sắc mặt cũng là không còn chút máu.
Bình thường bọn họ là cáo thân phận gì, đi ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo bảo vê. Nhưng hôm nay mấy người là không đợi vệ sĩ mà trốn ra ngoài chơi, nên hiện giờ cũng là chẳng có ai đi theo.
Ngay lúc bàn tay tên đầu trọc sắp chạm vào mặt Lee Ji Eun, nàng do quá sợ hãi mà hét lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt lại. Nhưng đợi qua một lúc mà vẫn không thấy gì xảy ra, ánh mắt hơi hé ra, liền chứng kiến được một cảnh khiến nàng kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy cách đó không xa, bàn tay to lớn đen dày của tên đầu trọc đã bị một cái bàn tay khác trắng nõn thuôn dài gắt gao giữ lại.
Mà chủ nhân của cái bàn tay đó, chính là cái này vị ttaanq uản lý trầm mặc ít nói, là... Vũ Phong.
Mắt thấy sắp chạm được đến gương mặt xinh xắn của Lee Ji Eun, bất chợt từ đâu lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim phá đám, biểu cảm trên khuôn mặt đầu trọc đã là khó coi đến cực điểm, mà bọn đàn em sau lưng hắn cũng là ngẩn ra, theo sau muốn hùng hổ xông lên đập cho cái thằng ngu ngốc dám cản trở lão đại của mình một trận.
"Con mẹ mày, mày lại thích ăn..."
Đầu trọc nhìn Vũ Phong chửi rống lên, nhưng là chưa kịp đợi hắn nói hết câu, chỉ thấy cánh tay đang bị Vũ Phong nắm lấy chợt bị giật mạnh về phía đối phương, kéo theo cả người hắn cũng chúi về phía trước.
Một tay cầm tay tên đầu trọc kéo vè phía mình, Vũ Phong là tiếp theo dưới chân bước ra một bước, trong nháy mắt khi người tên đầu trọc lao đến liền áp sát hắn, theo sau bả vai hung hăng húc ra, lực đạo không khác gì một cái xe tải đâm đến bình thường.
Hự!
Rầm!!!
Đầu trọc chỉ thấy xương cốt trước ngực dường như vỡ nát, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây mà hướng đến cửa phòng lao mạnh đến.
Trong lúc hắn bay đi, xung lực quá mạnh trực tiếp đụng ngã mấy tên đàn em đang đứng đó, kéo theo một mảnh rầm rầm hỗn loạn cùng một loạt tiếng kêu thảm thiết.
Một huých húc bay tên đầu trọc, Vũ Phong khẽ quay đầu lại, nhìn thoáng qua ánh mắt ngây dại của mọi người trong phòng, hắn cũng không để ý, nhìn qua Lee Ji Eun cười nói:
"Tôi ra ngoài xử lí một chút, mọi người cứ ở trong đây đợi là được."
Dứt lời, hắn là cũng không chần chờ, dưới chân bước đi ra ngoài.
"Vũ... Vũ Phong ca, hay là chúng ta báo cảnh sát đi."
Lee Ji Eun hướng tới Vũ Phong chạy đến, lo lắng nói, tuy vừa rồi hắn biểu hiện kinh thiên một màn, nhưng là để hắn một mình ra ngoài đấu với một lũ lưu manh kia, nàng vẫn là không yên tâm a.
"Không cần thiết đâu, thân phận của em đặc thù, nếu cảnh sát đến bắt gặp lại có những cái tin đồn không hay a. Đừng lo, anh có tập luyện qua võ công, sẽ đem tụi nó đuổi đi."
Vũ Phong nhìn nàng, mỉm cười ôn nhu nói.
Dứt lời hắn cũng không đợi Lee Ji Eun nói thêm điều gì nữa, mở cửa bước ra ngoài.
Thuận tay đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn thoáng qua mấy tên lưu manh đang sợ hãi lồm cồm bò dậy, ánh mắt tập trung vào tên đầu trọc, nụ cười trên khóe miệng Vũ Phong vẫn còn đọng lại, nhưng ánh mắt đã trở nên vô cùng rét lạnh, thản nhiên nói:
"Bọn nó có thể lành lặn mà rời khỏi đây, nhưng mày... cánh tay nên vĩnh viễn để lại đây rồi."