Đọc truyện của Cà chua nhiều (bộ nào cũng đọc hết) thì thấy Thôn Phệ tinh Không về sau cũng ko nuốt nổi. Cảm giác cứ "hầm bà lằng" thế nào ý?
Số liệu thì cứng ngắc, khó chịu. Mới lạ thì cũng mới lạ nhưng bối cảnh của nó quá rộng lớn, lớn quá quá quá... đáng, tu luyện thì hàng ngàn, hàng vạn, hàng ngàn vạn năm, nghe cứ vớ vỉn, điêu thuyền thế nào ý?
Chưa kể cái phong cách viết truyện của Cà chua chuyên môn có cái kiểu tình tiết xảy ra, rồi giải thích 1 cách miễn cưỡng, lởm khởm, lòng vòng về tình tiết đấy để cố tạo cảm giác hợp lý. Ví dụ: NV chính đánh chết 1 thằng nào đó hơn cấp, ừ đánh chết xong rồi, ông cà chua giải thích vì thế này, thế lọ, thế chai, bảo vật này lúc trước đã thế, bây giờ phải thế, hơn thằng đối thủ là hợp lý, ko có gì phải xoắn (trong truyện nào cũng xuất hiện n lần tình huống như thế). Kiểu như đào hố lên, xong phải lấp nó lại đẹp gần bằng lúc đầu chứ, lấp linh tinh, lồi lõm, hay lấp quá đầy, quá non thì chả ra gì.
Truyện của Cà chua công nhận xây dựng cốt truyện hợp lý, thống nhất từ đầu đến cuối nhưng đọc lướt lướt còn được chứ đọc kỹ thì ... chịu.
Thích mỗi đoạn đầu của Bàn Long với Cửu Đỉnh Ký, nv chính tu luyện, sinh hoạt với "người thường" trong cuộc sống "đời thường" mới thấy cái đặc sắc, tình cảm. Chứ lên thần, lên thánh, lên tiên, lên tổ... đọc cứ ảo ảo với nhạt nhẽo vkl
|