Vũ Phong, hắn xét theo một cái khía cạnh nào đó vốn không phải là nhân loại chân chính.
Hai mươi lăm năm! Hai mươi lăm năm trải qua cuộc sống mà phần lớn thời gian là giết chóc khiến cho ở hắn, không có những cảm xúc từ tâm, hay yếu hèn ở một con người bình thường.
Không riêng hắn, mà với tất cả dị năng giả trên thế giới này đều như vậy.
Hoàn cảnh, tạo nên con người!
Thế giới của dị năng giả, không phải thế giới mà những nhân loại có thể tồn tại được, cũng không phải phân rõ cái gì thiện ác trắng đen giống như trong những phim điện ảnh Mỹ.
Đó là một thế giới không có luật lệ, không tồn tại đạo đức.
Thế giới dị năng giả, chỉ có một chân lý duy nhất, một điều vẫn luôn vĩnh hằng bất biến.
Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực!
Vì thế mà đối với Vũ Phong, khi ra tay bẻ gãy tay cái thanh niên Adam kia ở trước của phòng chờ, người khác nhìn thấy hành động đó quá ư độc ác, nhưng đối với hắn, đó là đã nương tay rồi.
Trong suy nghĩ của những dị năng giả như hắn, không giết đối phương đã là nhân từ.
Đối với mấy tên tiểu lưu manh trước mắt, hắn vốn là không muốn ra tay, cũng khinh thường ra tay. Nhưng cái hành động của tên đầu trọc trước mắt này đã làm Vũ Phong hắn động lên sát khí.
"Con mẹ nó, súc sinh, mày dám dọa lão tử à?"
Đầu trọc lồm cồm bò dậy, nghe thấy lời Vũ Phong nói không khỏi mắng to, theo sau cánh tay vung ra, hướng đến mấy tên đàn em phí sau hung ác nói:
"Bọn mày lên đi, đánh chết nó cho lão tử. Xảy ra cái gì lão tử sẽ chịu hết."
Nghe thấy lời nói của đầu trọc, mấy tên đàn em cũng là một lũ hú lên, hướng tới Vũ Phong lao qua đánh tới.
Trong đó một tên tóc vàng đứng gần Vũ Phong nhất, bước chân đi ra, hướng tới mặt hắn một quyền đánh tới.
Vũ Phong vẫn là bình tĩnh như thường, đối với mấy cái tiểu lưu manh trước mặt, trong suy nghĩ của hắn cùng con kiến là không có cái gì khác nhau.
Hắn dưới chân bước ra một bước, tay trái vung ra bắt lấy quyền đầu của tên tóc vàng. Theo sau... bóp mạnh.
Rắc rắc...!
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, giống như âm thanh báo hiệu cho một hồi ác mộng của bọn đầu trọc.
Tên tóc vàng kêu lên thảm thiết không giống tiếng người, nhưng mà... vẫn còn chưa hết.
Bàn tay Vũ Phong đang nắm lấy quyền đầu nát bấy của đối phương, nhẹ nhàng xoay một vòng, trực tiếp làm cho cả cánh tay của tên tóc vàng cũng bị xoắn theo, cánh tay bị vặn vẹo đến biến dạng.
Cái này cũng giống như khi người ta giặt quần áo, muốn vắt cho nước chảy ra liền xoay mạnh một cái. Nhưng mà ở đây cũng không phải là cái gì quần áo các thứ, mà là một cánh tay người sống sờ sờ.
Rắc rắc...!
Máu bắn tung tóe, cùng với những mảnh xương vụn roi ra lả tả khiến cho hiện trường bỗng chốc yên lặng như tờ, ngoài tiếng kêu thê lương của tên tóc vàng, cũng chỉ còn lại những tiếng hít hà khí lạnh.
Phủi phủi bàn tay, Vũ Phong đem ánh mắt hờ hững quét qua toàn trường.
Nguyên bản mấy tên lưu manh đang muốn lao lên hành hung, chứng kiến cái này ánh mắt của Vũ Phong, dưới chân vội vã hướng phía sau lui lại, một lũ sắc mặt tái nhợt, mắt trọn lồi ra không thể tin tưởng.
Bọn chúng là không sao hiểu nổi, một cái thanh niên bình thường như vậy, sao bỗng chốc đã biến thành một kẻ so với bọn chúng còn hung ác hơn gắp ngàn lần a.
Cảnh tượng tên thanh niên trước mắt này xoa nhẹ bàn tay, đã là đem cánh tay một người trưởng thành vặn đến hoàn toàn nát bấy thật sự quá mức khủng bố, cái này là không phải người bình thường có thể làm được.
Chứng kiến cái này mấy tên lưu manh hoàn toàn lui lại, Vũ Phong là khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
"Bọn ngươi không lên, vậy để ta đến a."
Dưới chân nhẹ nhàng phát lực, cả người Vũ Phong như một cái u linh lướt đến trước mặt một người, trước ánh mắt hoảng sợ của đối phương, hắn chân phải khẽ nhấc lên, nhắm ngay đầu gối đối phương, sau đó... đạp mạnh xuống.
Rắccc...!
Á!!!
Tên lưu manh kêu lên thảm thiết. Dưới một đạp của Vũ Phong, chân của hắn đã hoàn toàn bị gâpk ngược về phía sau thành một cái tư thế quái dị, xương đầu gối bị đạp nát bét, xuyên qua ra mà đâm phá ra ngoài.
Vũ Phong cũng là không quản đến hắn nữa, dưới chân bước ra, lao đến mấy kẻ còn lại.
Rắc... rốp rốp... rắc... rắc!!!
Trong khoảng thời gian ngắn, không gian là vang lên một hồi tiếng xương cốt nứt gãy, hòa cùng với những cái tiếng kêu thê lương thảm thiết như heo chó bị chọc tiết, tạo thành một bản hòa ca rùng rợn.
Tiện tay vứt một kẻ đã hôn mê xuống đất, Vũ Phong liếc mắt nhìn qua tên đầu trọc, cả hiện trường lúc này, cũng chỉ còn duy nhất một mình hắn là đứng được. Những kẻ khác, đã là hoàn toàn bị phế đi.
"Hiện tại, là đến lượt ngươi."
"Mày... mày, mày không phải là người. Mày là ác ma, là ác ma..."
Đầu trọc cả người run lên bần bật, vừa gào lên hoảng sợ vừa vô thức lui lại phái sau.
Vũ Phong cười cười nhàn nhạt, cũng là không hề quan tâm, dưới chân bước qua đến sát bên người đầu trọc, bàn tay khẽ vươn ra nắm lấy bả vai hắn.
"Bọn chùng tay, chân là còn có thể cứu được. Nhưng mà cánh tay này của mày, liền vĩnh viễn bỏ lại đây đi. Khinh nhờn cô ấy, là phải trả giá a."
Vũ Phong hờ hững nói, theo sau bàn tay dùng sức dứt mạnh.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng nói bất chợt vang lên, mang theo một chút run rẩy không biết do sợ hãi hay phẫn nộ.
Nhưng mà Vũ Phong cũng là không hề để ý, bàn tay hắn nắm cánh tay tên đầu trọc vẫn hung hăng dứt xuống.
Xoẹt...!
Một cái cánh tay người sống sờ sờ bị hắn dứt ra, theo sau kéo theo một vòi máu phun ra tung tóe. Đau đớn kinh khủng làm tên đầu trọc gào lên thảm thiết, cả người kịch liệt co giật, theo sau ngã xuống đất trực tiếp hon mê bất tỉnh.
Tùy ý ném ra cái cánh tay đầy máu tươi, Vũ Phong lúc này mới là quay đầu nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nói.
Lúc này xông đến, là một đám đại hán khoảng hơn chục người, tất cả vẻ ngoài đều là vô cùng cường tráng, bộ dáng giống như bảo tiêu bình thường.
MÀ kẻ dẫn đầu đám đại hán này chính là một trung niên ăn mặc sang trọng, đầu chốt keo bóng loáng, nhìn qua gần năm mươi tuổi.
Hắn thân là ông chủ của quán kraoke này, lúc nãy nghe thủ hạ báo cáo cái này bọn đầu trọc đến đây, lại hướng tới phòng hát của nhóm Vũ Phong đi vào, liền là vội vàng dẫn người chạy đến. Trong phòng hát, thân phận của Lee Ji Eun là hắn cũng biết, danh tiếng không phải nhỏ, sợ bọn đầu trọc gây ra phiền toái nên vọi chạy đến ngăn cản.
Nhưng là hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến khi tới nơi, những kẻ mà hắn cho là quậy phá lại là một lũ năm rên rỉ dưới đất, mà tên đầu trọc lại bị cái thanh niên trước mặt này một phát đem cánh tay dứt xuống, cũng chẳng khác gì như khi người ta dứt cánh gà bình thường a.
Điều này làm hắn suýt chút nữa hôn mê, mà bọn bảo tiêu đi theo hắn tên nào cũng là sắc mặt tái nhợt.
"Huynh đê, ta không biết ngươi là vệ sĩ hay bảo tiêu của cái cô ca sĩ nhỏ trong kia. Nhưng làm người thì nên lưu lại một đường, ngươi ra tay... cũng quá ác độc rồi đó. Mấy tên đầu trọc này là người của Trường Xuân hội, ngươi làm bọn chúng thành như vậy hậu quả cũng sẽ không nhỏ đâu."
Trung niên nhân nhìn qua thảm trạng của bọn đầu trọc, cơ mặt giật giật, theo sau nhìn Vũ Phong âm trầm nói.
"Ác độc? Cái từ này không có trong từ điển của ta."
Vũ Phong phủi phủi hai bàn tay, thản nhiên đáp.
"Ngươi...! Huynh đệ đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Nơi này là Busan, cũng không phải tại Seoul, ngươi động đến người Trường Xuân hội, vậy dù là các ngươi là người của công chúng, muốn an toàn trở về thủ đô cũng là không dễ dàng đâu."
Trung niên nhân tức giận nói. Cái này Vũ Phong đem bọn đầu trọc làm thành như vậy ở chỗ hắn, bản thân hắn cũng sẽ gặp phiền toái không nhỏ.
Nếu là người bình thường, hắn hoàn toàn có thế sai người đem bắt lại, mang đến giao cho lão đại Trường Xuân hội. Nhưng mà cái thanh niên trước mắt này, là vệ sĩ của cái ca sĩ bên trong, là người của công chúng, thân phận cũng không phải dễ chọc. Hơn nữa quan trọng nhất là cái thanh niên này, gây ra cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
"Ta, không phải là huynh đệ của ngươi, nên đừng có nói cái gì một tiếng huynh đệ hai tiếng huynh đệ với ta."
Vũ Phong nhìn trung niên nhân, ánh mắt vô tình, không hề có lấy một tia cảm xúc dao động.
"Còn nữa, cái gì Trường Xuân hội, Bất Tử hội gì gì đó ta cũng là không biết, cũng không hề có hứng thú quan tâm, vì vậy đừng đem bọn hắn ra nói trước mặt ta. Ngoài ra, ngươi là cái lão bản ở đây, vậy mà lại để mấy kẻ này vào phòng chúng ta quấy rầy, ngươi là cũng nên phải chịu một phần trách nhiệm."
Vũ Phong thờ ơ nói, theo sau lấy tay chỉ qua mấy tên đầu trọc đang nằm dưới đất nói tiếp:
"Cho ngươi ba phút, ba phút để dọn dẹp chỗ này. Nếu một lúc nữa ta đi ra mà vẫn còn chứng kiến cái gì dấu vết lưu lại, vậy cái quán này của ngươi... cũng là không cần mở cửa nữa."
Vũ Phong từ từ nói, nhin thẳng trung niên nhân một cái thật sâu, theo sau thản nhiên mở cửa phong đi vào.
Lời hắn nói, ngông cuồng, ngông cuồng đến cực điểm!
Nhưng mà bất kì ai ở đây, cũng là không dám phản bác lại cái gì.
Một cái liếc mắt của Vũ Phong trước khi vào phòng nhìn bọn hắn, đã là khiến cho bọn hắn sợ tới mức cả người đơ ra, đứng yên tại chỗ.
Trong ánh mắt của thanh niên này nhìn bọn hắn, không có sát khí, không có tức giận, hăm dọa cái gì, vô cùng bình thản, nhưng lại mang đến cho bọn hắn một cái áp lực vô cùng khủng bố.
Giống như con kiến đối diện với con người.
Như con người đối diện với tinh không.
Không cùng một đẳng cấp!
Trong khoảnh khắc mà đối phương nhìn mình, bọn hắn cảm giác được, chỉ cần đối phương nguyện ý, tất cả bọn hắn đều là sẽ chết ngay tức khắc.
Cảm giác này, tuy hư ảo nhưng lại vô cùng chân thật.
"Lão... lão bản, chúng ta làm sao bây giờ?"
Một hán tử phía sau trung niên nhân lão bản lắp bắp hỏi.
"Con mẹ nó, còn làm cái gì nữa. Cho người đưa bọn đầu trọc đi bệnh viện đi, mang cả cánh tay bị đứt của hắn đi nữa."
Trung niên nhân thấp giọng mắng.
"Vậy... vậy còn hắn?"
Hán tử lại khẽ hỏi tiếp.
"Hắn, chúng ta... không trêu vào được. Đợi đến khi bọn hắn rời khỏi đây, tao sẽ gọi điện cho lão đại của Trường Xuân hội. Nhưng mà... phải đợi bọn hắn đi khỏi đây đã."
Trung niên nhân âm trầm nói, hắn nhìn về căn phòng nơi Vũ Phong vừa đi vào, trong mắt lộ ra một sự sợ hãi thật sâu...