Vũ Phong bước vào trong phòng, liền thấy mọi người bên trong đang thần tình lo lắng đi đi lại lại.
Cho đến khi nhìn thấy hắn bình an vô sự đi vào, vẻ mặt tất cả là khẽ ngẩn ra, theo sau vui mừng bước đến. Nhất là Lee Ji Eun càng là trực tiếp cầm tay Vũ Phong, lo lắng khẩn trương hỏi:
"Vũ Phong ca, anh không sao chứ, không bị thương chứ? Thật xin lỗi hôm nay đã dẫn anh tới đây, là lại lâm vào rắc rối."
Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Lee Ji Eun, trong lòng Vũ Phong chợt nổi lên một dòng nước ấm. Hắn lắc lắc đầu cười nói:
"Không sao cả. Chuyện này sao lại trách em được. Tôi còn muốn cảm ơn em nữa a. Là do chúng ta vận khí không tốt, đụng phải mấy tên lưu manh say rượu mà thôi."
"Vậy Tiểu Phong à, cậu là làm gì bọn nó rồi?"
Lee Jun Sik tiến lên hỏi, hắn lúc nãy bị tên đầu trọc tát một cái rất mạnh, nửa bên mặt giờ đã sưng vù lên.
Đối với cái thanh niên này, Vũ Phong cũng là có một chút hảo cảm. Xã hội hiên giờ những người có tinh thần dũng cảm như hắn cũng là rất ít.
"Tôi chỉ là giáo huấn chúng một chút, rồi bảo tiêu của nơi này đã đến đuổi chúng đi rồi."
Vũ Phong ngắn gọn đáp, hắn không muốn để lộ ra về mình quá nhiều.
"Bây giờ cũng là gần một giờ sáng rồi, chúng ta thu dọn một chút rồi về thôi. Sáng mai còn phải bay về Seoul nữa a."
Đối với đề nghị của Vũ Phong, mọi người đều không phản đối, trải qua chuyện lúc nãy, cũng không còn ai có tâm trí vui chơi gì nữa.
Lee Ji Eun lúc này là đến gần Vũ Phong, thấp giọng nói:
"Vũ Phong ca, thật cảm ơn anh. Lúc nãy nếu không có anh, em... thật là không biết phải làm sao."
"Cảm ơn gì chứ! Tôi là quản lý của em, đay là trách nhiệm của tôi."
Vũ Phong xua xua tay, cười đáp.
"Nhưng mà Vũ Phong ca, anh thật là lợi hại a. Một mình mà đem mấy tên bọn chúng đánh đuổi đi, thật giống như trong mấy cái phim hành động."
Lee Ji Eun vung vung tiểu quyền, hưng phấn nói, dường như là tưởng tượng lại cái cảnh Vũ Phong giáo huấn mấy tên lưu manh kia uy phong ra sao.
"Cái đấy... trước đây tôi có học qua nội gia quyền của Trung Hoa, cộng thêm mấy cái cận chiên kĩ xảo linh tinh mà thôi."
Vũ Phong nửa đùa nửa thật đáp, hắn cũng là không muốn tiết lộ ra cái gì về mình, vì mấy điều về hắn, thật sự là quá khủng bố, người bình thường là không thể nào tiếp nhận được.
Một lúc sau, mọi người ra khỏi phòng, bên ngoài đại sảnh đúng là đã được thu dọn hoàn toàn sạch sẽ, không còn một chút dấu vết gì của vụ ẩu đả lúc trước.
Chẳng qua, mùi máu tanh vẫn là nhàn nhạt vấn vương trong không khí, nhưng nếu không tinh mũi thì cũng rất khó ngửi thấy.
Mọi người ra xe ra về, nhưng mà do khuôn mặt Lee Jun Sik thật sự quá sưng, cho nên hắn cùng với hai người nữ nhân viên là bắt tãi đi bệnh viện khám qua, mà bản thân Vũ Phong cũng là lái xe, cùng với Lee Ji Eun chạy về khách sạn do công ty đã đặt trước.
Trên xe một khoảng im lặng.
Một lúc sau, Vũ Phong khẽ ghé mắt nhìn sang, đã là chứng kiến Lee Ji Eun gục đầu vào cửa xe say ngủ từ bao giờ. Một ngày mệt mỏi, lại thêm buổi tối trải qua một phen sợ hãi, cũng thật là quá sức với một cô gái mười chín tuổi đầu.
Trong lúc ngủ, miệng nàng hơi hé ra, hai hàng lông mi dài run run, không biết nằm mơ thấy điều gì mà đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
Vũ Phong khẽ cho xe táp vào lề, lẳng lặng nhìn nàng. Cô gái nhỏ này, lúc ngủ không ngờ lại là đáng yếu như vậy, làm cho người ta có cảm giác, đây là đang chứng kiến một thiên thần dịu dàng say ngủ.
Hơi do dự, theo sau Vũ Phong liền cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng đắp lên người Lee Ji Eun.
Lee Ji Eun khẽ cựa quậy, lông mi từ từ giãn ra, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
"Em là một thiên thần! Là thiên thần mà anh sẽ dùng những năm tháng cuối cùng của mình để bảo vệ. Chỉ cần em được bình yên, dù có phải làm ác ma bị người đời oán hận thì anh cũng sẽ làm."
Vũ Phong nhìn nàng, ánh mắt hắn trở nên hết sức ôn hòa. Miệng hắn khẽ lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng lại vô cùng kiên định...
* * *
Tại một ngôi làng nhỏ phía nam nằm gần sát biên giới Hàn Quốc và Bắc Triều Tiên.
Tuyết rơi ngập trời, phủ lên trắng xóa một vùng, làmc ho ngôi làng càng thêm phần thê lương, tĩnh mịch.
Trước con đường nhỏ vào làng, ba bóng người đang chầm chậm cất bước.
Đi ở giữa là một cô gái, hai bên là hai người đàn ông. Cô gái ở giũa là một nữ tử Tây phương với mái tóc nâu dài, sống mũi cao, gương mặt thanh tú mĩ lệ. Nàng mặc một bộ quàn áo da bó toàn thân màu đen làm vóc người ma quỷ với những đường cong quyến rũ càng thêm thập phần khiêu khích.
Ở giữa mi tâm cô gai, một tinh thể hình ngôi sao màu bạc, làm cho vẻ đẹp hoàn mĩ của nàng có thêm một phần yêu dị.
Đi bên phải cô gái, là một gã cự hán da trắng cao đến hai mét. Hắn có cái đầu trọc lốc, với hai đường kẻ màu đen kéo từ đỉnh đầu chạy dọc qua hai mắt. Trên thân kẻ này cũng là mặc một bó quần áo da đen đồng dạng như cô gái, làm toàn thân hắn những khối cơ bắp nổi gồ lên thập phần khoa trương.
Người cuối cùng trong ba người, cũng là một người da trắng, hắn có mái tóc màu tro, gương mặt bình thường, ngoại hình cũng không lực lưỡng như tên đầu trọc. Nhưng là đôi mắt của hắn, lại là... cực kì đặc biệt.
Đúng vậy, đôi mắt hắn. Nó là một đôi mắt không có đồng tử, hoàn toàn trắng dã. Người bình thường nhìn vào đôi mắt này, sẽ có cảm giác như là linh hồn cũng muốn bị đông cứng, rét lạnh vô cùng.
Nếu ánh mắt của Vũ Phong bình thản như trời cao, không thể khinh nhờn, không thể với tới thì đôi mắt của thanh niên này lại âm u như ma quỷ dưới thâm uyên địa ngục.
Một đôi mắt tà dị vô song.
Ngoài ta, khác với hai kẻ đồng bọn hai tay trống trơn, ở thắt lưng của thanh niên tóc xám này là treo lấy hai khẩu desert eagle. Mà đây không phải desert eagle bình thường, mà là đã qua cải tạo, nòng súng so với desert eagle bình thường còn to hơn gấp đôi.
"Mộng nữ, phát hiện gì chưa?"
Bạch nhãn thanh niên đang đi, đột nhiên quay qua cô gái bên cạnh âm trầm hỏi.
"Có! Là máu, rất nhiều máu, rất nhiều xác chết. Nó chắc chắn đang ở trong ngôi làng này."
Cô hái gọi là Mộng Nữ khẽ nhắm hai mắt lại, ngân quang trên trán lóe lên. Một lúc sau hai mắt lần nữa mở ra, thì thào đáp.
"Vậy giơ phải làm sao? Chúng ta ẩn nấp tại đây đợi nó ra hay trực tiếp tiến vào làng chém giết. Ngươi nói xem Bạch Nhãn?"
Đại hán đầu trọc liếc nhìn thanh niên bạch nhãn, ồm ồm nói.
"Không ẩn nấp được. Khứu giác vật thí nghiệm số 3 phi thường linh mẫn, đánh lén là không có khả năng. Trực tiếp tiến vào chém giết là được. Tứ Thử, Mộng Nữ, theo ta đi vào."
Bạch Nhãn trầm ngâm một lúc, lắc lắc đầu, theo sau phất tay dẫn đầu ba người vào làng.
Dọc đường đi vào làng, mặt đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ, xung quanh la liệt xác chết.
Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, đàn ông, đến cả chó gà cũng không ngoại lệ, toàn bộ đã chết.
Hơn nữa thảm trạng còn phi thường kinh khủng, tay đứt chân cụt, thi thể bị xé tung thành từng mảnh nhỏ.
Ngôi làng này ngập tràn tử khí, mang theo một cỗ khí tức thê lương rùng rợn, dường như đã biến thành nhân gian địa ngục.
Rắc rắc...!
Ba người vào sâu bên trong, bỗng nhiên nghe được một loạt âm thanh lạo xạo, giống như tiếng xương thịt bị nhai sống vang lên tại một ngôi nhà gần đó.
"Là nó."
Mộng Nữ ngân điểm lóe sáng, cao giọng hộ, tay chỉ vào căn nhà.
"Để ta!"
Bạch Nhãn dưới chân bước ra, gằn giọng nói, hai khẩu desert eagle nư có ma thuật xuất hiện trên tay, theo sau hai mắt hắn bạc quang chợt lóe, mạch máu xung quanh mắt như vô số những con giun nhỏ màu xanh kịch liệt phập phồng, họng súng hướng tới căn nhà, khai hỏa...
Pằng pằng!
Tiếng súng vang lên chói tai trong màn đêm yên ắng, hai khẩu derest eagle uy lực cực mạnh, bắn nả cả căn nhà, bụi bay mù mịt...
"Cẩn thận!" Bỗng nhiên Bạch Nhãn quát lanh, theo sau trong đống đỏ nát, một bóng đen khổng lồ với tốc độ cực nhanh lao đến ba người, trong lúc lao đi còn mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
"Hừ! Súc sinh."
Đại hán đầu trọc Thủ đứng một bên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, theo sau dưới chân bước ra thăng đến phía bóng đen lao đến.
Trong lúc bước đi, cả người hắn kịch liệt bành trướng, làn da hóa xanh, nháy mắt đã biến thành một người khổng lồ màu xanh cao đến ba mét, ở vị trí dưới nách cơ thịt nhúc nhích, theo sau mọc ra thêm hai cánh tay.
Bóng đen to lớn và người khổng lồ màu xanh như hai tòa núi lớn nặng nề va mạnh vào nhau.
Phanh!!!
Hự!
Tứ Thủ kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như một đạo lưu tinh cấp tốc bay ngược trở về, trên đường đi cày nát mặt đất thành một rãnh dài, phá hủy hàng loạt nhà cửa xung quanh.
Bóng đên to lớn cũng không khá hơn, hú lên một tiếng thê lương, cả người bị hất ngược về sau, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi đen đúa.
Đến khi bóng đen ầm một tiếng rơi xuống đất, ọi người mới là nhìn thấy rõ được hình dáng của nó.
Là một quái vật thân người đầu sói, hai mắt huyết hồng, cả người hắc mao rậm rạp. Nó toàn thân cao đến hơn ba mét, móng tay móng chân dài ngoằng, ánh lên ngân quang lấp lánh, so với dao cạo còn phải sắc bén hơn.
Đây rõ ràng là một người sói, hơn nữa còn là một người sói vô cùng khủng bố.
Nó lồm cồm bò dậy, hai mắt huyết quang lập lòe, hung tợn nhìn va kẻ đối diện, từng giọt máu tươi theo kẽ răng rơi xuống đất, phát ra âm thanh lách tách.
Người sói ngửa mặt lên trời, ngắm nhìn trăng sáng tròn vành vạnh treo cao giữa tinh không, há mồm thê lương hú dài một tiếng.
Hắc vân vần vũ.
Cô lang khiếu nguyệt...