Cuối tháng sáu, là thời gian từ mùa hè chuyển tiếp sang thu, không khí không còn oi bức như lúc trước. Từng cơn gió nhẹ mang theo hương vị u buồn của mùa thu đã loáng thoáng thổi qua, mang theo một vài chiếc lá vàng đầu tiên rơi rụng.
10h sáng, đoàn người công ty L.E.N trở về Seoul, trong đó có cả Vũ Phong. Vừa xuống sân bay, điện thoại trong túi hắn bất chợt đổ chuông.
Hơi trầm ngâm, Vũ Phong rút di động ra. Trên màn hình là số máy của giám đốc Chung Ji Wook gọi tới.
"Có việc gì sao, giám đốc Chung?"
Vũ Phong nghe điện, nhàn nhạt hỏi.
"Vũ tiên sinh! Việc Lee Ji Eun tiểu thư chuyển nhà tôi đã sắp xếp xong, một số đồ đạc cũng đã được nhân viên chuyển tới căn biệt thự ở Apgujeong-dong. Nhưng mà còn một số đồ vật riêng tư tôi không tiện đụng đến, hiện giờ cần anh và Ji Eun qua đó thu dọn nốt. sau đó chạy xe đến Apgujeng-dong là được."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói cảu Chung Ji Wook, cười cười trả lời.
"Vậy sao? Được, cảm ơn ông, tôi sẽ nói lại với cô ấy."
Vũ Phong bình thản đáp, theo sau cúp điện thoại, nhìn qua Lee Ji Eun bên cạnh khẽ nói:
"Giám đốc Chung vùa gọi điện nói việc chuyển đến Apgujeong-dong đã sắp xếp xong. Hiên giờ cần chúng ta về nhà cũ của em thu dọn một số đồ đạc."
"Thật vậy? Nhanh đến thế ư? Thật là tốt quá, hi hi. Vũ Phong ca, vậy bây giờ chúng mình về luôn thôi.
Lee Ji Eun hai mắt tỏa sáng, hưng phấn đáp. Được chuyển đến sống tại khu Apgujeong-dong với một ca sĩ trẻ như nàng không phải là dễ dàng gì, hơn nữa lại là ở trong một biệt thự, tâm lý vui mừng ra sao cũng hiểu.
Vũ Phong mỉm cười gật đầu. Hai người theo sau nói với đoàn người phía sau một tiếng, bèn tách ra khỏi đoàn chạy xe đến thẳng tòa cao ốc nơi có căn hộ của Lee Ji Eun, cũng là nơi Vũ Phong đã gặp nàng lần đầu.
CĂn hộ cảu Lee Ji Eun nằm trên tầng tám, lúc hai người đi thang máy lên đến nơi thì căn hộ đã trở nên rỗng tuếch, hầu hết mọi đồ đạc bên trong đã được chuyển đi, còn lưu lại chỉ là một số vật dụng riêng tư như quần áo, sách ảnh..v.v..
Ngắm nhìn phòng khách giờ đã trống không, Lee Ji Eun thở dài cảm khái, quay sang nói với Vũ Phong.
"Nơi này từ khi em debut đã là dọn đến đây ở, cũng phải được gần ba năm rồi. Hôm nay phải chuyển đi, tâm lý không tránh khỏi mất mát một chút."
Vũ Phong gật đầu, cũng không nói gì. Căn hộ này tuy rằng khá nhỏ, nhưng đối với một người mới bước vào đời, có được một căn hộ riêng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Đối với Lee Ji Eun, nó càng là nơi chất chứa những kỷ niệm vui buồn, hạnh phúc hoặc đắng cay lúc nàng mới chập chững bước vào làng giải trí.
"Mình lấy nốt một số đồ vật của em thôi."
Vũ Phong khẽ chạm nhẹ vào vai Lee Ji Eun, dịu dàng nói.
"Ừhm!"
Lee Ji Eun khẽ gật gật đầu, theo sau hai người bắt tay vào thu dọn một số đồ vật linh tinh còn sót lại vào trong vali.
Phụ nữ luôn rất thích mua sắm, Lee Ji Eun cũng không phải ngoại lệ, quần áo của nàng phải chứa đến hai vali đầy.
Nàng ngại ngùng nhìn Vũ Phong, nhỏ giọng nói:
"Vũ Phong ca, mấy cái vali này cũng nặng lắm a. Hay là chúng ta gọi người đến chuyển giúp?"
"Không cần đâu, anh xách được."
Vũ Phong cười cười, lắc đầu.
Một lúc sau, hai người thu dọn xong, Lee Ji Eun lấy từ chiếc tủ lạnh cũ không bị mang đi ra hai lon soda, nàng đưa Vũ Phong một lon, chính mình cũng cầm lấy một lon, mở ra tu một ngụm mỉm cười:
"Cuối cùng cũng xong. Thật không ngờ lại lắm đồ linh tinh như vậy. Anh vất vả rồi Vũ Phong ca."
Vũ Phong cầm lon soda mân mê trong tay, chợt quay qua Lee Ji Eun vô tình hỏi:
"Cha mẹ em có ở Seoul này không? hay là ở tỉnh khác?"
Lee Ji Eun nghe nhắc đến cha mẹ nàng, mí mắt hơi cụp xuống, nhè nhè đáp:
"Họ cũng ở Seoul này thôi. Nhưng mà lịch trình làm việc của em dạo này dày đặc quá, một tháng cũng chỉ có thể gặp cha mẹ một vài lần."
Nàng nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì đó, hai mắt phút chốc hơi hơi phiếm hồng, tiếp:
"Chỉ là dù sao còn được gặp mặt cha mẹ thường xuyên. Còn bà ngoại em, cũng đã hai tháng nay chưa được gặp bà rồi a. Bà sống ở ngoại thành Seoul, cũng không thể muốn gặp là gặp như cha mẹ."
Nói về bà ngoại mình, Lee Ji Eun trong mắt xẹt qua một tia hồi tưởng, thấp giọng kể tiếp. Bình thường những chuyện này nàng sẽ không tùy ý nói ra, nhưng không hiểu sao khi ở gần Vũ Phong, trong lòng lại nổi lên một cảm giác tin tưởng không sao hiểu được.
"Hồi nhỏ, ba mẹ em mở một cửa hàng nhỏ, phải làm việc suốt ngày. Chính là bà ngoại đã ở bên em, chăm sóc, chiếu cố em thay cha mẹ."
Một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt Lee Ji Eun chảy ra, như một viên ngọc nhẹ nhàng lăn dài trên gò má trắng mịn của nàng.
Nhìn thấy Lee Ji Eun đột nhiên chảy nước mắt, Vũ Phong cũng là trong lòn rối bời, có một loại xúc động muốn đưa tay ra khẽ gạt đi giọt lệ trên má nàng, sau đó hung hăng ôm chặt cô gái nhỏ này vào lòng. Nhưng mà hắn cuối cùng cũng không làm vậy, hít sâu một hơi theo sau rút trong ngực ra một tờ giấy thấm đưa cho Lee Ji Eun, ôn nhu nói:
"Cuộc đời mỗi con người, muốn có được thành tựu lớn bao nhiêu thì cũng phải hy sinh thứ quan trọng tương ứng để bù vao... không thể khác được. Trừ khi... em là một người bình thường, sống cuộc sống của một người bình thường cả cuộc đời mà thôi."
"Em biết chứ." Lee Ji Eun khẽ gật đầu, lau đi vệt nước mắt trên má
"Nhưng nếu có cơ hội khác, thì em cũng sẽ không do dự chọn con đường ca sĩ này."
"Vì sao?"
Vũ Phong hơi ngạc nhiên.
"Vì sao ư?" Lee Ji Eun khẽ trầm ngâm. Một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Vũ Phong, nói một cách vô cùng kiên định.
"Có những người bước vào cái thế giới giải trí này vì tiền, vì muốn nổi tiếng, cũng có thể là vì đam mê ca hát. Còn em, thứ em muốn... là được chia sẻ."
"Chia sẻ?"
Vũ Phong khẽ ngây ra.
"Ừhm, là chia sẻ. Chia sẻ những cảm xúc của mình cho mọi người, cho cả thế giới này. Con người ta từ lúc bắt đầu biết ca hát, mục đích chính là vì muốn chia sẻ hạnh phúc, niềm tin, hy vọng sống cho những người xung quanh.
Em cũng muốn như vậy, muốn chia sẻ những suy nghĩ về tình yêu, về cuộc đời này của bản thân với mọi người. Chỉ vậy mà thôi"
Lee Ji Eun thổn thức nói, như nói với Vũ Phong, lại như nói với chính bản thân nàng.
"Anh hiểu!"
Vũ Phong gật gật đầu, nhìn nàng mỉm cười nhè nhẹ.
Trên thế giới này, người có suy nghĩ như Lee Ji Eun thật ra không phải là ít.
Một nhà văn viết tiểu thuyết, mục đích là để chia sẻ những khát vọng, suy nghĩ, ước mơ của bản thân với cuộc đời.
Một nhạc sĩ viết ca khúc, là mong muốn những cảm xúc hạnh phúc, hoặc bi thương, tin tưởng hay thất vọng của bản thân có thể được những người nghe biết đến, qua đó mà gợi nên sự đồng cảm của họ.
Một họa sĩ vẽ tranh, là muốn sẻ chia thế giới quan, sẻ chia tư tưởng của mình cho người xem.
Chia sẻ và đồng cảm, là mục đích nguyên thủy nhất của nghệ thuật.
Nhưng với xã hội dần dần phát triển, lối sống vật chất càng ngày càng được đề cao như hiện nay, máy ai còn có thể giữ được một tấm lòng như vậy.
Rất ít, vô cùng ít.
Nhưng vẫn tồn tại!
Lee Ji Eun, là một trong những người như thế.
Vũ Phong nhìn nàng cười, cười một cách ôn nhu vô cùng, chân thành nói:
"Suy nghĩ của em, nó rất đẹp, rất trong sáng. Anh chỉ hy vọng những năm tháng sau này, nó sẽ vĩnh viễn vẫn trong sáng như vậy."
Bắt gặp ánh mắt của Vũ Phong, khuôn mặt Lee Ji Eun hơi đỏ lên. Nhưng nàng cũng không quay mặt đi mà nhìn thật sau vào đôi mắt hắn, kiên định gật đầu.
"Em sẽ cố gắng, nhất định!"
"Vậy Ji Eun a, hay tối nay mình lái xe về nhà bà em một chuyến đi. Dù sao theo anh biết hôm nay em cũng không có lịch trình gì."
Vũ Phong đột nhiên cười cười nói.
"Thật vậy sao Vũ Phong ca?"
Lee Ji Eun khẽ ngẩn ra, theo sau khuôn mặt xinh xắn mơ hồ hơi đỏ lên vì kích động.
"Ừh!"
Vũ Phong cười cười, gật đầu.
"Thật tốt quá, thật tốt quá. Vũ Phong ca, cảm ơn anh."
Lee Ji Eun nhảy bật lên khỏi ghế, nắm lấy cánh tay Vũ Phong lắc lắc liên hồi.
"Ách, cũng đâu cần phấn khích vậy chứ?"
Vũ Phong cười khổ một tiếng, không biết nói gì...