[Tiên Hiệp] Tiên Ấn - TG: TỠMộc Vạn Quân - Q2 - C 77
Tiên Ấn
Tác Giả: TỠMộc Vạn Quân
Tự chương: Tiên Luyện Hồng Trần.
Dịch giả: traitimbanggo
Nguồn: Bạch Ngá»c Sách
Giới Thiệu:
Ná»a cuốn đạo phù khuyết tà n dẫn động thiên địa biến. Tiên hà nh không lối vá», mạc tiếu quá»· thần ngôn.
Trong lòng chứa chÃnh khÃ, vạn cổ tụ kim Ä‘an. Ai có thể quên hồng trần? ChÃch hướng thiên ngoại thiên!
Kẻ tu tiên tên Bạch Má»™c Trần vì báo thù cho thầy, không sợ đồng quy vu táºn mà cùng cừu nhân độ thiên kiếp vô cùng khá»§ng bố, cuối cùng trở thà nh Tán tiên. Nhưng mà , váºn mệnh Tán tiên nhất định bi ai, ngà n năm đại kiếp nạn, bị tiên giá»›i nô dịch, không có tương lai......
Không lấy cưá»ng đại mà kiêu ngạo, không vì nhá» yếu mà tá»± ti, sinh mệnh hèn má»n thế nà o Ä‘i nữa Ä‘á»u có quyá»n lợi theo Ä‘uổi lý tưởng. Vì thế Bạch Má»™c Trần lấy phù đạo là m căn cÆ¡, sáng tạo ra phương pháp tu luyện độc đáo "Tiên Ấn" cho Tán tiên, do đó khai sáng má»™t cái ká»· nguyên Tán tiên hoà n toà n má»›i.
Tiên Ấn là bá»™ tiểu thuyết thứ hai cá»§a Tá» Má»™c, cách hà nh văn cùng tình tiết Ä‘á»u có tiến bá»™ rất lá»›n, hy vá»ng má»i ngưá»i có thể thÃch truyện như từng yêu thÃch "Thương Thiên".
Nếu ai từng yêu thÃch "Thương Thiên" thì không thể bá» qua tác phẩm nà y.
Thần Châu rá»™ng lá»›n có lịch sá» từ lâu, thuyết vá» tu tiên có nguồn gốc từ xa xưa, chuyện vá» quá»· thần tháºt hay giả cÅ©ng đừng cưá»i. Không nên bà n luáºn, trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u có tÃn ngưỡng, không biết là đúng hay sai, chuyện xưa có tiên ma quá»· thần truyá»n lưu háºu thế.
Nhưng mà , tháng năm đằng đẵng, gió nổi mây phun, khung hoang chà kiếp, vạn váºt chịu khổ, truyá»n thừa văn hóa mưá»i thì mất đến bảy tám phần, duy chỉ còn hai ba đạo truyá»n cho háºu nhân.
Sinh lão bệnh tá», là chuyện thưá»ng tình cá»§a con ngưá»i, không thể cầu mong.
Trá»i đất váºn chuyển, cà n khôn có thứ tá»±, nghịch chi kỳ lao.
Nhân quả tuần hoà n, luân hồi không thôi, phục chi cũng khổ.
......
------------
Äông nam có núi, tiên cảnh vô danh.
Núi non như sen, mây mù lượn lá», các con chim đủ sắc mà u cùng kêu hót, ánh sáng đầy trá»i.
Rừng đá nghìn kì trăm quái, cá» cây mênh mông xanh ngắt, khóm hoa muôn mà u muôn vẻ, chiếu rá»i sinh cÆ¡ vô hạn.
Trong khe núi, thác nước chảy thẳng xuống dưới giống ngân hà từ chÃn tầng trá»i trút xuống bên trong đầm nước mà u ngá»c bÃch, dáºy lên tầng tầng gợn sóng.
“Phốc xuy --â€
Sóng biếc cuồn cuá»™n, má»™t thân ảnh mà u trắng lao ra khá»i mặt nước, bay lên quay chung quanh thác nước.... Linh hoạt phiêu dáºt, giống như tiên múa, cuối cùng lÆ¡ lá»ng phÃa trên thác nước. Cẩn tháºn nhìn lại thì thấy đó là má»™t gã nam tá» trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi .
Ngưá»i nà y thân mặc quần áo má»m nhẹ mà u trắng, búi tóc kết Ä‘en bóng hình xoắn ốc thả xuống bên hông, khoanh tay mà đứng, vẻ mặt Ä‘iá»m tÄ©nh thản nhiên, đôi mắt thâm thúy chuyên chú mà thuần khiết là m cho ngưá»i ta có má»™t cảm giác bình tÄ©nh thanh nhã xuất trần.
......
HÆ¡i hÆ¡i bay lên má»™t chút, nam tá» giÆ¡ lên hai tay ấn nhẹ má»™t cái, chỉ trong nháy mắt biến ảo thà nh mưá»i hai cái ấn quyết, hoặc trá»ng hoặc Ä‘iệp, lúc dang ra lúc ôm và o, chuyển hóa không ngừng...... Chỉ thấy từng đạo quang váºn vá»n quanh toà n thân nam tá» giống như mưá»i hai đóa hoa tranh nhau nở rá»™.
Láºp tức, từng đợt từng đợt linh khà nhá» bé theo bốn phương tám hướng tụ táºp mà đến......
Má»™t chuyển...... Mưá»i chuyển...... Trăm chuyển......
Linh khà cà ng tụ cà ng nhiá»u, quang váºn cà ng ngà y cà ng sáng, đầu ngón tay nam tá» lấp lánh lóe ra, dần dần hình thà nh má»™t vòng sáng nhá» như nắm tay, bên trong ánh sáng bạc lóng lánh, phát ra những tiếng vang “ken kétâ€, không khó tưởng tượng rằng trong đó ẩn chứa năng lượng tháºt lá»›n.
“Hà n Tinh Quyết!â€
Má»™t tiếng quát nhẹ vang lên, thá»§ quyết cá»§a nam tá» lại biến đổi, linh khà ngưng tụ thà nh hình kiếm tại đầu ngóng tay, bắn mạnh vá» phÃa đầm nước biếc rồi chui và o trong nước......
“Xuy tư --â€
Hà n ý thổi quét, trong nháy mắt Ä‘em cả đầm nước hóa thà nh mặt băng rồi lan trà n tá»›i đỉnh thác nước ngưng tụ thà nh má»™t bức tượng băng tháºt lá»›n, mặc dù không thấy sá»± hoa mỹ trong đó nhưng là vô cùng oai phong đặc sắc!
“Xem ra trạng thái hôm nay thá»±c là tốt, ná»a bá»™ Hà n Tinh Quyết nà y... rốt cục thà nh công !â€
Vẻ mặt nam tá» vui sướng, hai gò má mà u trắng dưới ánh sáng má» chiếu rá»i lá»™ ra mà u hồng nhạt, cà ng lá»™ ra vẻ đẹp trai.
......
“Äại sư huynh, đại sư huynh......â€
Xa xa truyá»n đến má»™t tiếng gá»i to rõ rà ng, “băng Ä‘iêu†tháºt lá»›n nhất thá»i vỡ ra, là m bá»t nước bắn lên tung tóe... Bất ngá» không kịp phòng bị, nam tá» lại bị xối ướt cả ngưá»i.
Bóng ngưá»i đến gần, má»™t tiểu đồng tá» máºp mạp lưng Ä‘eo cái giá» thuốc chạy tá»›i. Nhìn hắn thở hồng há»™c, mồ hôi tuôn không ngá»›t, chắc hẳn bình thưá»ng là má»™t tên béo chây lưá»i.
Thấy có ngưá»i đến, nam tá» lau Ä‘i những giá»t nước trên tóc, cưá»i sang sảng nói:“Tiểu Nguyên Tá», ta không phải đã nói cùng ngươi ư, bình thưá»ng gá»i ta là Má»™c Trần sư huynh là được rồi, Ä‘á»u là đệ tá» phái Huyá»n Ất, chúng ta đâu có phân biệt lá»›n nhá».†Nói xong, ngưá»i đã dừng ở bên bỠđầm nước.
“Không cho ta gá»i là ngươi là đại sư huynh, váºy mà ngươi còn gá»i ta Tiểu Nguyên Tá»?†Dược đồng nói thầm trong bụng, tròng mắt vừa chuyển, nói tránh Ä‘i:“Má»™c Trần sư huynh, ta vừa chăm sóc dược Ä‘iá»n xong, muốn trở vá» cùng hay không?â€
“Cùng trở vá»?†Má»™c Trần ý cưá»i cà ng sâu:“tiểu gia há»a nhà ngươi nà y, có phải lại muốn nhà n hạ để ta mang ngươi má»™t Ä‘oạn đưá»ng hay không?â€
“Nà o...... Nà o có đâu!â€
Bị ngưá»i ta nói trúng tim Ä‘en, dược đồng xấu hổ gãi gãi đầu, cãi chà y cãi cối nói:“Ta thấy sư huynh đã lâu cÅ©ng chưa trở vá» cho nên má»›i há»i, ta nà o có lưá»i nhác như sư huynh nói đâu.â€
Má»™c Trần giáºt mình, vươn tay trái lên tÃnh toán rồi thầm nghÄ©:“Äúng váºy! ChÃnh mình ở phÃa sau núi đã hÆ¡n ná»a năm, mấy ngà y nữa là điển lá»… tế tổ cá»§a Huyá»n Ất Môn ta... Nên trở vỠân cần thăm há»i sư tôn lão nhân gia.â€
“Äi thôi! Chúng ta cùng trở vá»......â€
á»ng tay áo Má»™c Trần phất lên, Ä‘em dược đồng đưa đến bên cạnh, lúc hai ngưá»i Ä‘ang định rá»i Ä‘i thì má»™t đạo lưu quang xẹt qua phÃa chân trá»i, rÆ¡i thẳng xuống trước mặt Má»™c Trần, đó là má»™t lão giả tóc bạc vẻ mặt già nua mặc quần áo mà u xanh.
Lão giả tay cầm phất trần, cá» chỉ phiêu dáºt, quanh thân có linh khà vá»n quanh, thần tiên chi tư cÅ©ng chỉ như thế mà thôi, hắn đúng là má»™t thế hệ chưởng giáo tôn sư cá»§a Huyá»n Ất Môn, đạo hiệu là Bạch Diệu Tá».
Vừa thấy ngưá»i tá»›i, dược đồng vá»™i và ng tiến lên hà nh lá»…:“Nhất Nguyên bái kiến chưởng môn sư tôn.â€
Má»™c Trần vui mừng mà quỳ xuống đất, dáºp đầu đối vá»›i lão giả nói:“Má»™c Trần bái kiến sư tôn......â€
“Hảo hảo hảo, các ngươi Ä‘á»u đứng lên Ä‘i.â€
Mỉm cưá»i, Bạch Diệu Tá» phất tay nâng hai ngưá»i lên, sau đó hướng vá» dược đồng nói:“Ngươi Ä‘i vá» trước, ta có chuyện muốn nói vá»›i sư huynh cá»§a ngươi.â€
“Äệ tá» tuân mệnh.â€
Dược đồng thè lưỡi, lưng Ä‘eo giá» thuốc Ä‘i thẳng vá» phÃa sÆ¡n đạo.
......
“Ngồi xuống rồi nói chuyện.â€
Bạch Diệu Tá» ngồi ngay tại chá»—, vẻ mặt ôn hòa nói:“Má»™c Trần, ngươi có nhá»› rõ mình ở Huyá»n Ất Môn có bao nhiêu năm không?â€
Má»™c Trần khoanh chân ngồi đối diện, cung kÃnh nói:“Hồi bẩm sư tôn, đệ tá» nhá»› rõ cây tiên trà trong sÆ¡n môn kia má»—i mưá»i năm lại khô héo má»™t lần, nay đã có mưá»i lần luân hồi, như thế tÃnh ra, Má»™c Trần được sư tôn thu dưỡng đến nay đã qua thá»i gian trăm năm.â€
“Trăm năm thá»i gian......â€
Bạch Diệu Tá» nhẹ nhà ng gáºt gáºt đầu, trên mặt trà n đầy vẻ nhá»› lại nói:“Äúng váºy! Tu tiên không năm tháng, hồng trần chỉ trong nháy mắt, ở trong mắt những ngưá»i như chúng ta, thá»i gian trăm năm chẳng qua chỉ là mưá»i lần cây trà khô héo mà thôi.â€
Má»™c Trần nghe giá»ng nói sư tôn ngữ có chút là lạ, vẻ tươi cưá»i theo đó mà tan Ä‘i:“Sư tôn có tâm sá»± ư?â€
Nhìn xa xa xa, Bạch Diệu Tá» không đáp lá»i, chuyển đỠtà i nói:“Má»™c Trần, trong trăm năm ngươi liá»n bước và o Thiên Nhân Chi Cảnh, sóng vai cùng vi sư, tư chất như thế phóng nhãn toà n bá»™ Tu Chân Giá»›i cÅ©ng coi như là thượng đẳng, chỉ tiếc......â€
Dừng má»™t chút, Bạch Diệu Tá» thở dà i nói:“Tư chất ngươi mặc dù tốt thế nhưng Huyá»n Ất Môn ta lại không có pháp quyết thượng thừa cho ngươi tu luyện, là m há»ng tiên đồ cá»§a ngươi, vi sư tháºt hổ thẹn a!â€
Thá»i kì thượng cổ, tiên ma yêu pháºt tranh đấu lẫn nhau, chiến loạn lan đến toà n bá»™ trá»i đất là m cho vô số tiên môn bị há»§y hoại chỉ trong chốc lát... Äây cÅ©ng là nguyên nhân vì sao pháp quyết không được đầy đủ nên có rất nhiá»u tiên môn xuống dốc, mà Huyá»n Ất Môn đúng là má»™t trong số đó, không có linh địa lá»›n, lại không có má»™t bá»™ pháp quyết tu luyện đầy đủ, đến nay chỉ có không đến trăm tên đệ tá», có thể nói là khó mà tiếp tục truyá»n thừa.
Nghe sư phụ nói như váºy, trong ánh mắt Má»™c Trần hiện lên má»™t chút vẻ ảm đạm:“Sư tôn nói như váºy có phải muốn ta rá»i Ä‘i Huyá»n Ất Môn, sau đó đầu nháºp và o nÆ¡i khác, giống như kẻ vong ân phụ nghÄ©a hay không?â€
“Nà y...... CÅ©ng không thể nói như váºy.â€
Bạch Diệu Tá» cưá»i khổ không thôi, nói chuyện cùng má»™t ngưá»i thông minh quả tháºt rất đơn giản, nhưng là áp lá»±c cÅ©ng đồng dạng không nhá».
Thân mình Má»™c Trần khẽ run lên, không khá»i dáºp đầu xuống đất:“Sư tôn, Má»™c Trần vốn là má»™t cô nhi, ở bên trong chiến loạn được ngà i ôm vá» Huyá»n Ất Môn, hiện tại đã qua thá»i gian trăm năm, Má»™c Trần sá»›m Ä‘em nÆ¡i nà y coi như là nhà cá»§a chÃnh mình, ngà i bảo là m sao ta rá»i Ä‘i đây? Tiên đạo há lại là vô tình? Nếu là vô tình, là m sao thà nh đạo? Äệ tá» Ä‘á»i nà y kiếp nà y chỉ nháºn thức Huyá»n Ất, chỉ kÃnh sư tôn, nếu phải lá»±a chá»n, Má»™c Trần tình nguyện không tu tiên đồ cÅ©ng muốn ở lại bên ngưá»i sư tôn!â€
Lá»i ấy từng chữ vang vá»ng, dứt lá»i ngưá»i đã quỳ rạp trên đất, trong mắt nói không rõ là quáºt cưá»ng hay là kiên trì.
Bạch Diệu Tá» cảm thấy mÅ©i mình chua xót, tá»± tay nâng Má»™c Trần lên:“Äứa nhá», ta biết ngươi là đứa nhá» tốt, trăm năm ở chung, vi sư sao có thể dá»… dà ng Ä‘uổi ngươi Ä‘i, nếu ngươi muốn lưu lại, nÆ¡i nà y vÄ©nh viá»…n là nhà cá»§a ngươi.â€
“Äệ tá» hiểu được! Không biết sư tôn có tÃnh toán gì không?â€
Má»™c Trần hÃt sâu má»™t hÆ¡i, ná»—i lòng dần dần bình phục xuống.
“Äứa nhá», vi sư nhìn ngươi lá»›n lên, tá»± nhiên biết tÃnh tình cá»§a ngươi...â€
Bạch Diệu Tá» ngữ khà nhu hòa nói:“Thôi bá» Ä‘i, bá» Ä‘i, ngươi đã không muốn rá»i Ä‘i thì phải cõng hy vá»ng truyá»n thừa Huyá»n Ất Môn trên lưng, cho nên vi sư quyết định cho ngươi Ä‘i hồng trần ma luyện má»™t phen, vừa lúc cá»§ng cố tâm tÃnh tu vi cá»§a ngươi, đánh hạ căn cÆ¡ đối vá»›i đỠthăng vá» sau cá»§a ngươi.â€
“Sư tôn muốn ta Ä‘i bao lâu?â€
Má»™c Trần không phải là không có kinh nghiệm rá»i núi, nhưng hồng trần lịch lãm không thể so vá»›i thám hiểm tìm bảo thông thưá»ng, cần tá»± phong tu vi tẩy luyện tâm thần, hÆ¡i có chút vô ý sẽ gặp ná»—i khổ vÄ©nh Ä‘á»a luân hồi. HÆ¡n nữa, Má»™c Trần chưa bao giá» nhìn thấy sư tôn trầm trá»ng như thế, trong mắt tháºm chà che dấu ưu thương nhà n nhạt cùng sá»± bất đắc dÄ©. Chẳng qua, Bạch Diệu Tá» không nói, Má»™c Trần cÅ©ng không có há»i nhiá»u, có lẽ đây là cái gá»i là tôn trá»ng!
“Cây tiên trà trong sÆ¡n môn nếu mưá»i năm có má»™t vòng luân hồi, váºy ngươi liá»n mưá»i năm sau phản hồi sư môn Ä‘i!â€
“Mưá»i năm? Mưá»i năm...... ChÃnh là mưá»i năm mà thôi, chẳng qua chỉ như dưỡng Ä‘an mà thôi. Lần lịch lãm nà y coi như là dưỡng tâm.â€
Thầm nghÄ© như váºy, Má»™c Trần yên tâm không Ãt, thá»i gian mưá»i năm đối vá»›i ngưá»i tu tiên mà nói quả tháºt không coi là cái gì.
Thấy Má»™c Trần đồng ý, khuôn mặt Bạch Diệu Tá» giãn ra không Ãt. Tiếp theo, hắn tháo ngá»c hoà n mà u xanh trên tay trái ra, đặt ở trên tay đối phương nói:“Äứa nhá», Huyá»n Ất Môn ta từ khi xuống dốc đến nay đã mất Ä‘i pháp bảo tốt nhất, "Cá»u Hoà n" nà y chÃnh là tÃn váºt cá»§a lịch đại chưởng giáo Huyá»n Ất Môn ta, lúc công phòng biến hóa ra cá»u luân, so vá»›i thượng phẩm linh khà còn tốt hÆ¡n nhiá»u lắm. Ngươi ở hồng trần lịch lãm, tá»± phong tu vi, há»a phúc khó liệu, váºt ấy vừa lúc cho ngươi để phòng thân...â€
Suy nghÄ© má»™t lúc, Má»™c Trần cÅ©ng không trì hoãn, cung kÃnh cầm và o trong tay, dáºp đầu chấp lá»…. Hắn biết, mình cầm lấy không phải là má»™t kiện pháp bảo, mà là má»™t phần trách nhiệm. Từ nay vá» sau, chÃnh mình liá»n gánh vác hưng suy vinh nhục cá»§a Huyá»n Ất Môn.
Nhìn vẻ mặt cá»§a đệ tá», Bạch Diệu Tá» tháºt sá»± vui mừng, trở tay lấy ra má»™t váºt nói:“Äứa nhá», váºt nà y chÃnh là má»™t kiện tà n phiến từ xưa, vi sư ngẫu nhiên có được, cÅ©ng truyá»n luôn cho ngươi Ä‘i.â€
“Cám Æ¡n sư tôn.â€
Má»™c Trần tiếp nháºn váºt ấy, đó là má»™t miếng ngá»c phiến má»ng manh, rá»™ng bằng hai ngón tay rưỡi, dà i ba tấc, ảm đạm không ánh sáng, nhìn không ra có chá»— nà o đặc biệt. Bất quá đây là váºt mà Bạch Diệu Tá» tặng cho, Má»™c Trần tất nhiên là phải giữ cẩn tháºn.
Là m xong nà y hết thảy, Bạch Diệu Tá» khẽ gáºt đầu:“Hảo hà i tá», nói lá»i tạm biệt cùng và i vị sư thúc cá»§a ngươi Ä‘i!â€
Nói lá»i từ biệt....
Nhân đáo biệt ly tâm tự lưu, ly biệt tà i đạo sầu thượng sầu.
Má»™c Trần thương cảm cưá»i cưá»i, bá»—ng nhiên nói:“Sư tôn, ngưá»i hồng trần Ä‘á»u có há», Má»™c Trần do sư tôn thu dưỡng, lần nà y lịch lãm hồng trần muốn theo há» cá»§a sư tôn, mong sư tôn ân chuẩn.â€
“Theo há» cá»§a ta? Bạch, Má»™c Trần......â€
Tâm thần Bạch Diệu Tá» chấn động, láºp tức cưá»i to nói:“Hảo hảo hảo, vá» sau ngươi liá»n kêu Bạch Má»™c Trần! Bạch Má»™c Trần......â€
“Bạch Má»™c Trần tạ Æ¡n sư tôn!â€
Má»™c Trần quỳ trên mặt đất, kÃch động không kiá»m chế được.
Bạch Diệu Tá» cháºm rãi cưá»i nói:“ngưá»i có lòng nhân từ thì không có Ä‘iá»u lo lắng, ngưá»i có trà tuệ thì không bị mê hoặc, ngưá»i dÅ©ng cảm thì không sợ. Äứa nhá», hồng trần chÃnh là vá»±c sâu vạn trượng, hÆ¡i có chút vô ý đó là vạn kiếp bất phục, vi sư cho ngươi ba câu nà y, hy vá»ng ngươi luôn luôn khắc ghi trong lòng.â€
Äôi khi, quan tâm chỉ là má»™t động tác, má»™t ánh mắt, má»™t câu nhắc nhở...... Bạch Diệu Tá» hiểu rõ, Má»™c Trần cÅ©ng hiểu rõ.
“Äệ tá» ghi khắc, sư tôn...... Ngà i bảo trá»ng!â€
Dáºp đầu ba cái tháºt vang, Má»™c Trần thét dà i má»™t tiếng bay lên không trung, hai chân đạp gió mà đi.
Nhìn xa xa phÃa trước là phÃa chân trá»i rá»™ng lá»›n vô hạn.
......
Bạch vân du du thiên tái quá, sÆ¡n gian thanh tuyá»n thạch thượng lưu.
Tiếu vong hồng trần ánh vô hạn, thừa phong trực hướng thiên ngoại thiên.
(Mây trắng thong thả trôi đi ngà n năm qua, giữa núi suối trong chảy từ trên xuống.
Cưá»i quên hồng trần chiếu vô hạn, thuáºn gió thẳng hướng thiên ngoại thiên.)
......
|