Apgujeong-dong là khu vực ở Seoul đại diện cho nền kinh tế sung túc ở phía nam sông Hàn. Nó là nơi ở của những gia đình giàu có bậc nhất tại Hàn Quốc, đặc biệt là những tỷ phú thời hiện đại.
Khi Vũ Phong và Lee Ji Eun lái xe đến khu Apgujeong-dong đã là hơn hai giờ chiều.
Dừng xe trước căn biệt thự, hai người mở cửa xe bước xuống, đưa mắt nhìn qua nơi họ sẽ sống sắp tới.
Căn biệt thự trước mặt này cũng không lớn, diện thích tầm hai trăm mét vuông, có hai tầng lầu. Bên ngoài biệt thự được sơn với hai màu chủ đạo là trắng và xanh dương, tạo cho ngôi nhà một cảm giác trẻ trung nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Khuôn viên biệt thự, được trồng một loại cỏ tinh mịn xanh mướt, ở giữa sân, còn có một bể bơi nho nhỏ. Căn biệt thự không lớn, nhưng lại đem đến cho người ta một cảm giác rất thỏa mái, dễ chịu, là một nơi rất tốt để sinh hoạt.
Lúc này trước cửa biệt thự, ngoài xe của Vũ Phong ra còn có thêm một số xe chở hàng, hơn nữa bên trong nhà dường như còn có không ít người, là nhân viên đến để sắp xếp đồ đạc.
"Vào thôi!"
Vũ Phong nhìn qua một lượt, theo sau thu hồi ánh mắt hướng tới Lee Ji Eun bên cạnh cười cười nói.
"Ừhm, ừhm..."
Lee Ji Eun rối rít gật đầu, bộ dáng vô cùng hưng phấn.
Dù sao không phải một nghệ sĩ nào cũng có thể ở tại khu Apgujeong-dong. Nhất là lại là một ca sĩ trẻ như nàng, hơn nữa đay không phải là một căn nhà bình thường, mà là một căn biệt thự chân chân thật thật.
Thử nghĩ một chút, cũng có thể hiểu giờ đây nội tâm nàng kích động như thế nào.
Hai người dưới chân cất bước, đi vào bên trong , đập vào mắt là rất nhiều nhân viên đang vận chuyển các đồ đạc.
Mà đang chỉ đạo những người này là một trung niên nhân, người này Vũ Phong cũng mới biết qua, tên là Song Sam Dong, cũng là một nhân viên của L.E.N entertainment .
"Chào anh, vất vả rồi."
Vũ Phong bước tới trước, chào hắn.
"À, là Vũ quản lý, Ji Eun. Hai người đến rồi à?"
Song Sam Dong cười cười gật đầu:
"Mọi việc ở đây gần như đã sắp hoàn thiện. Tầm một tiếng đồng hồ nữa là xong. Hiện giờ hai người nên lên trên lầu chọn phòng cho bản thân đi là vừa."
Vũ Phong và Lee Ji Eun gật gật đầu, theo sau Vũ Phong xách theo va li quần áo của Lee Ji Eun, hai người bước lên trên tầng hai.
"Oh, Vũ Phong ca, giờ mới để ý, anh không mang theo hành lý à?"
Lee Ji Eun đang đi, bỗng chốc nhớ ra điều gì, quay sang Vũ Phong ngạc nhiên hỏi.
"Không! Anh có thói quen không mang theo đồ đạc. Khi đi đến đâu thì đến đó mua thôi!"
Vũ Phong lắc lắc đầu, điềm nhiên đáp.
"Vậy sao được, thế rất là tốn tiền a."
Lee Ji Eun lầu bầu nói, theo sau nàng dường như nghĩ ra chủ ý gì, cười lên vui vẻ hướng hắn nói:
"Vậy tí nữa xong việc em và anh cùng vào trung tâm thành phố đi, ngoài mua đồ cho Vũ Phong ca còn tiện thể mua sắm một ít đồ vật tối nay đi thăm bà em."
"Vậy sao? Cũng được."
Vũ Phong hơi ngẩn ra, theo sau hắn cũng không từ chối, gật đầu đáp ứng.
Hai người mang hành lý lên lầu, biệt thự có khá nhiều phòng ngủ, Lee Ji Eun chọn một căn phòng ở cuối hành lang, Vũ Phong giúp nàng chuyển hành lí vào liền đi ra ngoài. Hắn chọn một căn phòng ở tít đầu hành lang, gần với cầu thang xuống tầng một.
Dù sao hai người đã ở cùng một nhà, nếu còn ở gần phòng nhau sẽ khiến Lee Ji Eun khó xử.
Quan hẹ giữa bọn họ, hiện giờ cũng chỉ giống bạn bè bình thường mà thôi.
Bước chân vào phòng, Vũ Phong trầm ngâm một lúc, theo sau hắn từ ngực rút ra một bao thuốc là, cầm lấy một điếu ngậm lên mồm.
Khi trước, hắn vốn không bao giờ hút thuốc vì nicotine trong thuốc sẽ làm cho cảm xúc bị tê dại, gây ảnh hưởng đến phản ứng của bản thân. Mà đối với những kẻ luôn sống trong sinh tử như hắn, đó là một điều chí mạng.
Nhưng từ sau khi thoát ly tổ chức, bắt đầu sống thử cuộc sống của một người bình thương, Vũ Phong cũng là cho phép mình được thả lỏng đi.
Cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ngón út khẽ đưa qua đầu điếu thuốc, một tia lử xích hồng xẹt lên châm cháy điếu thuốc.
Cầm thuốc, Vũ Phong rít mạnh một hơi.
Hắn rít một hơi này, trực tiếp hút sạch cả điếu thuốc đến tận đầu lọc mới dừng lại.
Thở ra một luồng khói dài đến cả mét, như một mũi tên bắn đi trong gian phòng, cuối cùng chạm vào bức tường từ từ tiêu tan, Vũ Phong hai mắt hơi khép lại, lâm vào trầm tư.
Trong đầu hắn, từng tràng cảnh xẹt qua như một thước phim quay chậm.
Máu, lửa!
Chém giết, ân tình!
Có rất nhiều khuôn mặt lần lượt hiện ra trong đầu hắn.
Kẻ thù, chiến hữu, huynh đệ!
Những khuôn mặt đó cứ phập phù trôi qua, cuối cùng cũng dần tan biên đi. Thứ duy nhất còn lại, là hình ảnh của một thiếu nữ.
Một thiếu nữ với đôi mắt to trong, làn da trắng sáng như ngọc, hướng về hắn nở một nụ cười hiền hậu...
Cốc cốc...!
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm Vũ Phong bừng tỉnh. Hắn ngạc nhiên phát hiện mình vừa rồi đã thiếp đi một lúc.
Đây, vốn là chuyện trước kia chưa từng xảy ra.
Đối với những kẻ phi nhân loại như hắn, dù có không ăn không ngủ cả mấy tháng trời thì vẫn không có vấn đề gì lớn a.
"Chẳng lẽ bệnh tình đã bắt đầu phát triển, cơ thể của ta cũng là mất đi bản năng rồi a?"
Trầm mặc một chút, nhưng hắn cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, theo sau đứng dậy mở cửa phòng.
Bên ngoài, là Lee Ji Eun đang đứng đợi sẵn. Nhìn thấy hắn mở cửa, nàng nở một nụ cười vui mừng.
"Vũ Phong ca, em đã thu dọn xong rồi, anh xong chưa? Nếu xong thì bọn mình đi thôi."
"Ừ, anh cũng không có gì cần sắp xếp, mình đi luôn cũng được."
Vũ Phong nhìn nàng, gật đầu cười nói.
Năm phút sau, hai người lãi xe ra khỏi biệt thự, chạy đến Myeong-dong, một trong các khu vực mua sắm nổi tiếng tại Seoul.
Gửi xe tại bãi, hai người thảnh thơi đi dạo trên đường.
Lúc này Lee Ji Eun trên mặt đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám, đeo kính đen che đi gương mặt của nàng. Dù sao nếu để mọi người xung quanh biết được thân phận, hai người cũng là đừng mong được yên ổn mua sắm a.
Hai người đi dạo một lúc bèn bước vào một cửa hàng quần áo thu đông gần đó. Lee Ji Eun một bộ hứng chí bừng bừng, ngó quanh khắp nơi, nàng mua cho mình một số quần jean và áo khoác mỏng các loại.
Vũ Phong vẻ mặt cười thản nhiên, đi theo sau lưng Lee Ji Eun.
Hắn vốn muốn trả tiền cho nàng, nhưng sau khi Lee Ji Eun từ chối một lần cũng là không miễn cưỡng nữa, dù sao quan hệ giữa hai người không phải đã quá thân thiết.
Vì vậy sau khi suy từ một lúc, Vũ Phong cũng là yên lặng đi sau Lee Ji Eun.
Một tiếng sau, hai người mới bước ra khỏi cửa hàng này, Vũ Phong vẻ mặt cười khổ, trên tay xách đầy các túi.
Hắn cười khổ không phải vì cảm thấy nặng, mà là trong số túi này, chiếm hơn nửa là quần áo Lee Ji Eun mua cho hắn.
Theo như lời nàng nói, hai người sau này không những làm việc với nhau lâu dài, mà lại còn ở chung nha, đây là quà gặp mặt, hắn không được từ chối.
"Ji Eun, là em phải không?"
Ngay lúc Vũ Phong và Lee Ji Eun định bước chân vào một cửa hàng khác, một tiếng nói vang lên khiến cả hai hơi giật mình, theo sau quay đầu lại.
Trước mặt họ lúc này là một nam nhân tầm ba mươi tuổi, đầu chuốt keo bóng loáng, mặt một bộ vét arnani sành điệu. Bên cạnh hắn, là một cô nàng ăn mặc gợi cảm bám theo.
"Giám đốc Chang... chào anh."
Lee Ji Eun hơi ngạc nhiên quay lại, sau khi chứng kiến khuôn mặt người tới, hai mắt không khỏi xẹt qua một tia chán ghét, nhưng vẫn miễn cường cười cười thấp giọng nói.
Mà Vũ Phong chứng kiến vẻ mặt nàng, hai mắt không tự chủ hơi hơi nheo lại, nhìn về người đàn ông vừa tới, khóe miệng cũng là mơ hồ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.