Trung niên nhân gọi là giám đốc Chang kia tiến lên một bước tới gần Lee Ji Eun, hưng phấn cười nói:
"Ha ha, thật không ngờ lại là em. Thật sự rất ;à trùng hợp a. Bài hắt mới của em tôi cũng đã có nghe qua rồi, thực sự rất hay. Vốn muốn tìm một dịp gặp mặt Ji Eun, không ngờ hôm nay lại may mắn gặp nhau ở đây."
"Vâng, thật là trùng hợp."
Lee ji Eun trong mắt lóe lên một tia chán ghét, nhưng vẫn miễn cường cười đáp lại.
"Ừ! Vậy còn vị này là?"
Giám đốc Chang gật đầu cười cười, theo sau ánh mắt liếc sang Vũ Phong đang đứng bên cạnh, thản nhiên hỏi.
"Tôi là Vũ Phong, là quản lý mới của Lee Ji Eun."
Vũ Phong vẫn không biểu hiện gì, thờ ơ đáp.
"Vậy sao? Người Việt Nam? Cũng thật thú vị a."
Giám đốc Chang khẽ "a" lên một tiếng ngạc nhiên, dù sao người Việt Nam có thể làm quản lý tại Hàn Quốc cũng rất ít ỏi a. Nhưng mà hắn cũng chỉ nói đến đây, theo sau cũng trực tiếp bỏ qua Vũ Phong hướng tới Lee Ji Eun nói tiếp, trong mắt hắn, một tên quản lý cũng là không đáng đặt trong lòng.
"Ji Eun à, hiếm khi mình gặp nhau như vậy, không bằng tối nay tôi mời em ăn cơm thì thế nào? Tiện thể bàn về đề nghị lần trước tôi đã đề cập với em?"
"Vậy... thật xin lỗi giám đốc Chang. Tối nay tôi đã có việc bận rồi, đành để hôm khác vậy."
Lee Ji Eun khẽ nhíu mày, theo sau nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
"Sao? Việc bận a? Vậy thôi cũng được. Nhưng mà Ji Eun à, đề nghị lần trước tôi nói với em, em nên cân nhắc cẩn thận. Dù sao một ca sĩ trẻ như em đây, nương tựa vào đúng công ty sẽ rất tốt cho sự phát triển sau này a."
Giám đốc Chang nghe thấy Lee ji Eun từ chối, trên mặt chợt lóe lên một tia tức giận, nhưng mà hắn vẫn không biểu hiện ra, thản nhiên cười nói, một bộ rất có phong độ thân sĩ.
Theo sau hắn cũng không dây dưa thêm nữa, choàng tay ôm eo cô nàng gợi cảm bên cạnh từ từ rời đi.
Đợi đến khi hai người đã đi xa, Lee Ji Eun mới bực bội "hừ" một tiếng, tâm trạng vui vẻ lúc trước nháy mắt đã bay biến sạch.
"Hắn là ai vậy?"
Vũ Phong đến gần nàng, thấp giọng hỏi.
"Hắn là Chang Tea Woo, CEO của Open World Entertaiment, là một kẻ rất đáng ghét."
Lee Ji Eun tiểu quyền nắm chặt, tức giận nói. Xem ra nàng đối với cái gã trung niên nhân họ Chang kia cũng là cực độ chán ghét.
"Sao, hắn làm chuyện gì xấu à?"
Trông thấy bộ dáng đáng yêu của Lee Ji Eun khi bực bội, Vũ Phong không khỏi khẽ cười, hỏi tiếp.
"Hắn trước đây từng lợi dụng quyền lực hãm hại rất nhiều nữ thực tập sinh trong công ty mình, đã từng bị ra tòa vì tội quấy rối, nhưng cuối cùng lại không bị sao cả. Hơn nữa hắn đối với những nữ nghệ sĩ trẻ muốn nhờ vào hắn để thành công cũng bày ra rất nhiều trò bỉ ổi. Là một kẻ đáng khinh đến cực điểm."
Lee Ji Eun từ từ kể cho Vũ Phong nghe về tên Chang Tea Woo này, nàng đối với những hành vi của tên kia thật là vô cùng ghê tởm.
"Lúc trước hắn đề nghị em chuyển sang ký hợp đồng với công ty của hắn, sẽ nhận được mọi ưu đãi gấp đôi khi ở L.E.N, hơn nữa còn có thể tác động để em có thể được đề cử ở lễ trao giải âm nhạc SBS Gayo Daejun cuối năm. Nhưng mà em sao có thể đồng ý được. Chưa cần nói con người hắn đáng khinh ra sao, dù muốn đoạt giải, vẫn nên dựa vào chính mình là hơn. Nhưng mà cũng không thể ngay mặt từ chối hắn. Dù sao tên Chang Tea Woo đó cũng có ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí."
Lee Ji Eun nói đến đây, cũng là thập phần bất đắc dĩ. Nàng là một ca sĩ trẻ, dù rất chán ghét Chang Tea Woo cũng không thể quá đắc tội với hắn. Dù sao tên kia cũng là có ảnh hưởng không nhỏ a.
"Ừ, dù sao trong ngành giải trí của đất nước nào cũng tồn tại rất nhiều tiềm quy tắc."
Vũ Phong gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn qua xa xa, Chang Tea Woo vẫn đang dẫn cô nàng kia mua sắm cái gì đó.
Đột nhiên, Chang Tea Woo thấp giọng nói gì đó với cô gái bên cạnh hắn, cô gái gật đầu tiếp tục chọn đồ mà bản thân hắn thì lại hướng tới nhà vệ sinh đi tới.
Thấy vậy, ánh mắt Vũ Phong chợt lóe hàn quang, hắn quay sang Lee Ji Eun cười nói:
"Ji Eun, em cứ tiếp tục đi. Anh vào nhà vệ sinh một chút."
"Ừm, vậy anh đi đi, em sẽ đứng đây chờ."
Lee Ji Eun cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu.
Vũ Phong bước chân vào phòng vệ sinh, bên trong đang có một trung niên nhân đứng cạnh bồn rửa tay. Chính là Chang Tea Woo.
"Giám đốc Chang."
Vũ Phong nhìn hắn, bình tĩnh cất tiếng gọi.
"Sao... anh là? Là anh, quản lý của Lee Ji Eun. Sao, tìm tôi có việc gì, cô ta thay đổi ý định rồi ư?"
CHang Tea Woo khẽ sửng sốt quay người lại, bắt gặp là Vũ Phong thì không khỏi ngẩn ra. Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, hắn hưng phấn cười cười nói.
"Không phải." Vũ Phong chầm chậm lắc đầu.
"Cái gì, không phải? Vậy anh có chuyện gì?"
Chang Tea Woo nét mặt phút chốc sa sầm, nhìn Vũ Phong âm trầm hỏi.
"Chỉ là có một câu muốn nói với ông thôi."
Vũ Phong nhìn Chang Tea Woo thản nhiên đáp, sâu trong mắt hắn, hai ngọn xích hồng hỏa diễm cũng yêu dị lập lòe bùng lên.
"Tôi không cần biết ông là cái loại người gì, tốt cũng được, xấu cũng thế đều không quan trọng. Nhưng có một điều mà ông cần biết, tốt nhất không nên có chủ ý gì với Ji Eun."
"Hả? Mày nói cái gì? Ha ha ha."
Chung Tea Woo ngẩn ra, theo sau cười phá lên:
"Thằng ranh, mày nghĩ mày là ai mà dám nói với tao như vậy? Mày có biết tao là ai không? Tao muốn xxx nó đấy, rồi sao? Mày quản được sao? Một thằng quản lý rẻ rách như mày tao thích di chết lúc nào cũng được."
Chang Tea Woo nhìn Vũ Phong hung ác nói. Trong mắt hắn, xem ra cái tên thanh niên trước mắt này bị điên rồi, không ngờ lại dám đứng trước mặt hắn nói ra những lời như vậy.
"Vậy sao?" Vũ Phong ánh mắt hàn quang chợt lóe, hắn cũng không nói gì mà nhẹ nhàng quay người lại, vươn tay ra đóng chặt cửa phòng vệ sinh. Lúc này, Vũ Phong mới bình thản nhìn lại Chang Tea Woo, thốt ra một câu, giọng nói thản nhiên nhưng lời lẽ trong đó lại khiến cho người bình thường phải rùng mình ớn lạnh:
"Nếu mục đích của mày là như vậy thì mày sẽ chết rất thảm đấy."
"Mày..."
Chang Tea Woo tức giận quát, nhưng chưa đợi hắn nói hết câu thì thân ảnh thanh niên trước mặt hắn chợt quỷ dị biến mất.
Vù...!
Theo sau chang Tea Woo chọt cảm thấy sau gáy mát lạnh, cả người hắn bỗng chốc như bị ai đó túm lấy cổ nhấc bổng lên khỏi mặt đất, hai chân lơ lửng đạp đạp trong không trung.
Cố sức ngoái đầu lại, nhìn rõ khuôn mặt kẻ đứng sau mình khiến Chang Tea Woo không khỏi cả kinh, trên trán mồ hôi lạnh nhất thời tuôn ra như tắm.
Chỉ thấy phía sau Vũ Phong một tay túm cổ Chang Tea Woo, động tác nhẹ nhàng như người bình thường nhấc một con gà. Mà nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, kẻ đăng bị nắm trong tay so với gà chó cũng chẳng khác bao nhiêu.
Mà bị Vũ Phong nhấc lên dễ dàng như vậy cũng làm Chang Tea Woo sợ tới mức suýt nữa hôn me.
Nên biết dáng người Vũ Phong chỉ cao tầm một mét bảy lăm, trong khi bản thân hắn cao đến gần mét chín, cơ thể cũng phải nặng tới tám mươi cân. Vậy mà hiện giờ bản thân lại bị tên thanh niên trông vẻ ngoài vô cùng bình thường này túm cổ nhắc lên dễ dàng như vậy.
Đây là cái loại sức mạnh gì?
Con mẹ nó thế này mà vẫn còn gọi là người sao?
Vũ Phong túm cổ Chang Tea Woo, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, theo sau giống như người ta đóng cọc gỗ bình thường, hung hăng đem cả người Chang Tea Woo thẳng tắp ấn mạnh xuống sàn.
Rắc...!
Á á...
Tiếng xương gãy nhất loạt vang lên thanh thúy, xung lực ấn xuống quá mạnh làm xương hai bàn chân Chang Tea Woo trực tiếp dập nát, đau đớn quá mức làm hắn hét lên thảm thiết không còn giống tiếng người, toàn thân co giật liên tục.
Cũng may phòng vệ sinh này được cách âm rất tốt, nếu không chỉ với tiếng kêu kinh dị này của Chang Tea Woo, cũng là có thể làm cho không ít người sợ đến đứng tim a.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn tiếp tục gào rống, Vũ phong ngón tay nhẹ nhàng vươn ra, điểm nhẹ một chỉ vào gáy Chang Tea Woo làm hắn vốn đang la hét trực tiếp như bị người ta cầm cả tảng đá nhét vào miệng, ặc ặc mấy tiếng rồi câm bặt. Đau đớn dữ dội mà lại không thể gào lên để phát tiết, làm hai mắt Chang Tea Woo trợn lên, trên trán mồ hôi lạnh to như hạt đỗ lũ lượt tuôn ra. Nhưng một chỉ của Vũ Phong vô cùng xảo diệu, không những làm hắn không thể tiếp tục kêu gào mà còn khiến cho đầu óc Chang Tea Woo lúc này vô cùng tỉnh táo, không thể hôn mê được.
Vũ Phong nhìn Chang Tea Woo đau đến cả người run rẩy, hai mắt cũng đã trợn lên đến sắp xuất huyết, hắn mới là tiến lên một bước bình thản đáp:
"Cái mồm của mày dơ bẩn quá, đẻ tao giúp mày rửa sạch nó."
Vừa dứt lời, trước ánh mắt cực độ sợ hãi của đối phương, Vũ Phong một tay túm cổ Chang Tea Woo kéo tới trước cửa một buồng vệ sinh, mở cửa ra, thản nhiên đem Chang Tea Woo vào. Sau đó hắn khẽ dùng lực, trực tiếp đem đầu Chang Tea Woo... ấn mạnh vào bồn cầu bên trong.
Ặc khặc khặc...!
Cả đầu Chang Tea Woo bị ấn sâu vào trong bồn cầu. Mà rất là đen đủi cho hắn, cái bồn cầu này một người đi vệ sinh xong quên không xả nước, bên trong vẫn còn nước tiểu vàng khè đọng lại a.
Mùi khai nhất thời xộc lên làm Chang Tea Woo nôn ọe, mà càng như vậy, nước tiểu lại càng chảy vào trong mũi, miệng hắn.
Cho đến khi hắn tưởng mình sắp tắt thở đến nơi, bất chợt cổ áo được người kéo lên, Vũ Phong đem hắn nhấc ra khỏi bồn cầu, quăng mạnh vào một góc nhà.
Rầm...!
Chang Tea Woo vừa thoát được, cả người bỗng chốc cong lên như tôm, theo sau từ miệng hắn nôn ra hàng loạt nước vàng.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Vũ Phong đã không còn như đang quan sát nhân loại bình thường, mà dường như kẻ đứng trước mắt hắn lúc này là ác ma kinh khủng nhất từ địa ngục ngoi lên. Chang Tea Woo chật vật bò dậy, lắp bắp nói:
"Tha... tha.. cho tôi, tha cho... tôi."
Vũ Phong nhìn hắn, mày hơi nhíu lại. Hắn dưới chân bước đến bồn rửa mặt bình tĩnh rửa tay, theo sau hướng tới ngoài cửa đi thẳng. Chỉ là âm thanh cảu hắn, lại thản nhiên vang vọng trong phòng vệ sinh:
"Hy vọng mày nên bỏ đi mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu với Lee Ji Eun. Nếu không dù mày là ai đi nữa, lần sau gặp lại mày nhất định sẽ là cầu mong được chết đấy..."