Thư kiêÌm giang hồ TG: NhâÌt giang
Nhất Giang
Thư kiếm giang hồ
Chương 1
BỠVăn Theo Võ Gặp Kỳ Duyên
TÄ©nh viện Ä‘ang tÄ©nh mịch vì không phải là giá» táºp luyện võ hằng ngà y. Sau bữa cÆ¡m trưa đạm bạc, lão võ sư Xung Thiên Pháo Ngô Năng tản bá»™ ra sân sau cho tiêu cÆ¡m nước trước lúc nghỉ trưa. Khi bước ra qua dãy non bá»™ bằng đá tảng chồng chất bá»—ng nghe những tiếng thình thịch rung rinh mặt đất, lão võ sư ghé mắt qua phÃa tả nhìn thấy má»™t thiếu niên tuấn nhã ước độ mưá»i tám Ä‘ang cố sức luyện Bảo Thạch Công quên cả nắng gay gắt trên đầu. Lão chắc lưỡi:
- Tiểu Lăng nhi, con không nghỉ sao?
Mặt thiếu niên được gá»i là Tiểu Lăng nhi ướt đẫm mồ hôi, vá»™i ngá»ng đầu kÃnh cẩn thưa:
- Bạch sư phụ, con đã lớn đâu dám bỠphà quang âm?
Chà ng má»›i mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi mà tá»± nháºn mình đã lá»›n có lẽ hÆ¡i quá lá»i, nhưng nhìn nét mặt thanh thản cá»§a chà ng không ai dám nghÄ© chà ng khoa đại, nhất là đang đứng trước mặt sư phụ cá»§a chà ng. Lão võ sư Ngô Năng hÆ¡i lắc đầu áºm ừ má»™t tiếng vô nghÄ©a Ä‘ang định quay và o, bá»—ng ngang hông cổng sau trang viện có tiếng nói lá»›n:
- Tiểu tá» có há»c cả Ä‘á»i cái nghá» nà y cÅ©ng không khá được đâu, uổng sức là m chi cho phÃ?
Không biết từ bao giá» thân ảnh má»™t lão đạo sÄ© áo xanh gầy ốm đã lướt tá»›i. Linh cảm có Ä‘iá»u gì bất thưá»ng, Ngô Năng thi lá»…:
- Dám há»i các hạ đưá»ng đột đến có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Äạo nhân gầy ốm ấy hừ má»™t tiếng ngạo mạn:
- Chỉ giáo thì không dám, nhưng thấy tiểu tá» nà y uổng quang âm tháng ngà y và o cái công phu tiểu xảo nà y ta lấy là m tiếc nên có lá»i cảnh tỉnh váºy thôi.
Xung Thiên Pháo Ngô Năng gần như bị chá»i xéo, vì Bảo Thạch Công là công phu đã là m lão nổi tiếng giang hồ, tá»± nhiên lại bị gá»i là "tiểu xảo" má»™t cách vô cá»›, lão gầm lên:
- Nếu các hạ không nói rõ ý định đừng trách lão phu thất lễ.
Lão đạo nhân gầy ốm quả là tay ngang ngược hÆ¡n ngưá»i, hắn cưá»i mÅ©i:
- á»i! Các hạ hãy nói lại ta nghe, cái gì là thất lá»…? Loại trâu dê mà có lá»… đâu để thất? Hôm nay như quả không cho ta thấy rõ chân tướng bản lãnh, ta đây chẳng có ý định gì cÅ©ng xin thá» chÆ¡i.
Ngô Năng nộ hoả đã bốc, nhất là trước mặt đồ đệ Tiểu Lăng nhi, lão chỉ và o mặt đối phương:
- Äồ trâu ngốc! Ngươi nói lá»i do ai dạy thế? Hôm nay nếu không nói rõ cho, Xung Thiên Pháo Ngô Năng ta không lấy hết hà m răng ngưá»i không thể được.
Thiếu niên tuấn tú ná» thấy chuyện đôi co lạ kỳ, vá»™i bá» tảng đá chà ng Ä‘ang dùng luyện công xuống, mở to hai con mắt Ä‘en trắng rất phân minh ra nhìn rồi chuyển thân đến gần quan sát. Gương mặt thanh tú cá»§a chà ng hÆ¡i hiện lên vẻ bất bình như lấy là m lạ, sao lại có ngưá»i đến quấy nhiá»…u lúc chà ng Ä‘ang luyện công?
Nhưng lão đạo nhân kia bình thản như chẳng thèm để ý gì đến chà ng, hắn hÆ¡i liếc nhìn Ngô Năng, diện sắc trầm xuống, giá»ng nói khinh miệt:
- Cái gì là nói rõ với không nói rõ? Lão ngươi như con trâu già , đứa bé ba tuổi cũng có thể xỠmũi dẫn đi, huống gì là ta đây?
Vừa nói hắn vừa vượt thân lên bức tưá»ng thấp, thân ảnh lắc lư và i cái đã đến gần Ngô Năng, lại thốt lá»i mắng:
- Äồ ngốc! Thá» xem cái gì là Xung Thiên Pháo, hôm nay có đánh nổi lão nhân gia ta không?
Xưa nay Xung Thiên Pháo Ngô Năng rất Ãt muốn gây sá»± vá»›i ai, chỉ lo yên thân kiếm ăn chẳng là m mất lòng nam phụ lão ấu, nhưng tình thế bây giỠđã ép lão tá»›i chá»— không thể không nổi giáºn, nhưng lão vẫn cẩn trá»ng suy tÃnh thầm:
"Rằng và o bản lãnh của ta, xưa nay ai có nghe tiếng mà không xa chạy?"
Lão đứng yên tại chỗ bất động chứng minh mình không hỠcó ý định xuất thủ.
Nhưng lão đạo nhân ná» như cố ý kiếm cá»› gây sá»±, mặt hắn lá»™ vẻ khinh thưá»ng khiến lão bất giác nổi lá»a giáºn. Lão tức thì gầm lên:
- Äồ trâu chết, và o nhà khinh ngưá»i, đại gia sẽ dạy cho ngươi má»™t bà i há»c.
Láºp tức tay áo lão phấp phá»›i, hai mắt mở lá»›n, cước bá»™ đạp tá»›i trung cung, tả thá»§ lướt ngoặt qua, hữu quyá»n láºp tức xuất chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm đâm tá»›i. Chiêu nà y cá»§a lão trong giang hồ kể vá» lá»±c cÅ©ng có chút tên tuổi, không ngỠđạo nhân gầy yếu ná» vẫn không hỠđộng dung, phong cách nhà n nhã nhìn thiếu niên Ä‘ang đứng bà ng quan gần đó mỉm cưá»i nói:
- Tiểu tá» kia, ngươi hãy nhìn ta sá» dụng loại võ thuáºt "xảo" cho phải, xem nhé?
Láºp tức thân hình hắn theo hướng tả hoà nh qua, trá»ng tâm quyá»n cá»§a Ngô Năng nghiêng đà , cước bá»™ không vững, quyá»n đấm và o khoảng không, chưa kịp biến chiêu ngưá»i nỠđã thuáºn tay Ä‘áºp ngược lại má»™t quyá»n. Thân hình cao lá»›n cá»§a Ngô Năng láºp tức không tá»± chá»§ được nữa, bay thẳng ra xa hÆ¡n mưá»i trượng đưa bốn vó lên trá»i.
Äạo nhân già ha hả cưá»i lá»›n:
- Võ thuáºt không linh xảo là m sao buá»™c con trâu nước ấy ngã ngá»a thế được? Tháºt không nghe lá»i lão gia ta ắt ăn đòn trước mắt liá»n! Ngu tháºt! Ngốc tháºt!
Kết quả ấy tháºt ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a thiếu niên. Xem thần sắc chà ng hình như lòng tin đối vá»›i sư phụ đã có dao động. Bất quá Xung Thiên Pháo Ngô Năng là ngưá»i xương cốt thân thể to lá»›n, ngã má»™t cái tuy không há» tổn thương gì nhưng cÅ©ng vá»™i cấp tốc xuất thế Äảo Phản Dương Liá»…u phiên thân đứng lên. Hai mắt lão như phát ra lá»a giáºn rống lên má»™t tiếng:
- Äạo sÄ© cẩu tặc! Hãy tiếp đại gia và i chiêu đây!
Äồng thá»i tay tả chấn động, hai thiết đảm trong tay vung ra, má»™t trên má»™t dưới lấp lánh biến thà nh hai vòng khà lạnh Ä‘áºp tá»›i chá»›p nhoáng tấn công hai yếu huyệt đạo nhân vừa chuẩn xác vừa hung mãnh tháºp phần lợi hại, có lẽ là chiêu sát thá»§ tối háºu cá»§a lão.
Nà o ngỠđạo nhân vẫn như không cần để ý, mắt nhìn thiết đảm rÃt gió Ä‘áºp tá»›i, chỉ hÆ¡i xoay thân má»™t cái nhẹ tay áo rá»™ng bung ra nhẹ nhà ng chẳng khác nà o ngư ông tung lưới áºp trúng vòng thiết đảm. Hắn chẳng thèm chú ý và o tráºn đấu, liếc mắt nhìn thiếu niên tên Tiểu Lăng nhi, quá»· quyệt nói:
- Lão nhân gia ta dùng xảo chiêu Bố Äại Tróc Ngốc Lao xem có được không?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hai tay cá»§a đạo nhân khinh linh nhẹ nhà ng dị thưá»ng không chỉ là "xảo" (khéo léo) mà còn mưá»i phần thần diệu. Thiếu niên đã lá»™ vẻ khâm phục tim Ä‘áºp thình thịch, chà ng để ý đến nét mặt ngượng ngùng cá»§a Ngô Năng nên không tiện buá»™t miệng khen đạo nhân há»i ý kiến chà ng phải chăng là có ý gì? Chà ng lo lắng không biết trả lá»i sao cho tiện.
Äá»™t nhiên ngoà i tưá»ng lại có tiếng quát ngân lên như chuông reo:
- Khéo thì khéo đấy nhưng xem ra chưa phải là chân công phu. Có thể khéo quá thà nh vụng đấy! Không bõ khiến thiên hạ cưá»i cho!
Tiếng gió khẽ động, trong sân đột nhiên xuất hiện thêm má»™t lão nhân áo và ng máºp tròn râu tóc bạc phÆ¡. Nghe khẩu khà dưá»ng như lão nhân không phục đạo nhân.
Lúc ấy Ngô Năng lá»a giáºn đã bốc lên tá»›i cá»±c Ä‘iểm nhưng trong bụng tá»± biết hôm nay đã gặp hai cao thá»§, nếu tiếp tục gây sá»± động thá»§ thì cà ng mang thêm nhục nên cứ im lặng chỠđợi diá»…n biến.
Nà o ngỠlão nhân áo và ng rất là cổ quái, lão chẳng cần để ý tới ai đi thẳng tới mấy tảng đá chỗ thiếu niên vừa luyện công lúc nãy, một chân lão giơ lên vừa đá vừa ngoặt tới, tảng đá nặng có tới hơn trăm cân bị đá văng lên cao hơn ba trượng.
Lão nhân liên tiếp xuất vừa thá»§ vừa cước như ngưá»i chÆ¡i cầu, không cho tảng đá rÆ¡i xuống đất. Thầy trò Ngô Năng mặt cứ ngẩn ra không biết nói gì. Má»™t lúc sau lão quái nhân áo và ng mặt không há» Ä‘á», hÆ¡i thở vẫn bình thưá»ng đá má»™t cước cho tảng đá bắn ra hÆ¡n mưá»i trượng rồi chuyển thân quay vá» thiếu niên, cưá»i đắc ý.
- Tiểu tá», ngươi thấy bản lãnh cá»§a lão phu so vá»›i xảo chiêu kia thì sao?
Tháºt là chuyện dị kỳ, há» má»—i ngưá»i biểu lá»™ bản lãnh Ä‘á»u cho thiếu niên Tiểu Lăng nhi thưởng ngoạn. Vừa lúc đó, mặt trá»i ngả vá» hướng tây, gió mát hiu hiu, đạo nhân đứng yên lặng đã lâu liá»n hướng vá» lão nhân áo và ng, quát lá»›n:
- Vạn lão nhi! Chúng ta đã má»—i năm gặp nhau má»™t lần mà chưa phân được thấp cao. Canh hai đêm nay xin hẹn lên Äồ SÆ¡n cho thấy bản lãnh thá»±c. Bây giá» phà lá»i có Ãch gì?
Chỉ thấy quái nhân áo và ng tiếp lá»i cưá»i ha hả:
- Cũng được! Lão nhân ta muốn gặp con trâu ngươi trước xem một năm nay có tiến bộ chút nà o không?
Liá»n đó lão nghiêng thân quay lại thiếu niên vẫn đứng gần đó, gáºt gáºt đầu nói tiếp:
- Tiểu tá»! Nếu có hứng khởi chá»› ngại, đêm nay cứ lên núi xem náo nhiệt chÆ¡i!
Äồng thá»i lão đạo nhân gầy ốm cÅ©ng quay vá» phÃa thiếu niên nhìn má»™t cái, rồi cả hai lão quái má»™t đông má»™t tây vá»t thân Ä‘i. Bấy giá» Xung Thiên Pháo Ngô Năng rất khó chịu, mắt nhìn ngưá»i bá» Ä‘i không biết sao hÆ¡n, nhất thá»i vừa ngượng vừa háºn quay đầu nhìn thiếu niên má»™t cái Ä‘i luôn thẳng và o trong trang viện.
Thá»i gian gần đây lão há» Ngô đến đây dạy võ nghệ cho thiếu niên, giữa ban ngà y bị hai lão quái váºt má»™t đạo má»™t tục là m cho bẽ mặt vá»›i đồ đệ không còn mặt mÅ©i gì nữa không đáng giáºn sao được?
Nhưng thiếu niên lại khác hẳn, chà ng chẳng có gì háºm há»±c cả, chẳng những thế còn mừng thầm. Việc kỳ ngá»™ hôm nay má»›i tỉnh ngá»™ ra xưa nay chà ng bị Xung Thiên Pháo Ngô Năng dùng lá»i ngon ngá»t lừa bịp, chà ng Ä‘ang thầm tÃnh đêm nay tìm cách là m sao sẽ đến chá»— hẹn cầu xin hai vị cao nhân thu mình là m đồ đệ.
Nguyên thiếu niên nà y há» Yến tá»± là Lăng Vân quê ở huyện Hoà i Viá»…n tỉnh An Huy vốn là dòng dõi thư hương, đèn sách đã trải qua mưá»i năm há»c há»i chữ nghÄ©a thánh hiá»n, gian khổ rất nhiá»u. Chỉ vì cha mẹ Ä‘á»u chết, bÆ¡ vÆ¡ má»™t thân, thêm lá»u chõng mấy lần Ä‘i thi Ä‘á»u rá»›t, có má»™t thân từ thá»i để chá»m, năm trước má»›i bị cưá»ng đạo cướp mất, do đó chà ng láºp chà bá» há»c văn sang há»c võ, hy vá»ng tương lai hà nh hiệp giang hồ có thể trá»±c tiếp trừ bất bình cho nhân gian lưu lại chút chÃnh khà cá»§a trá»i đất.
Nhưng văn và võ khác đưá»ng nhau, không tìm được cao nhân thụ giáo, vả chăng chà ng còn trẻ tuổi Ä‘á»i, thế đạo nhân tình chẳng có chút kinh nghiệm nà o. Nhân đó lão Xung Thiên Pháo Ngô Năng chỉ là má»™t lão là m nghá» mãi võ kiếm ăn, ngà y ná» tình cá» gặp chà ng bèn ba hoa vá» bản lãnh xin đến táºn nhà chà ng dạy võ, chỉ cho chà ng khổ luyện Bảo Thạch Công mà lão gá»i là tuyệt nghệ.
Cho đến hôm nay má»›i được song quái lão nhân là m cho tỉnh ngá»™, chà ng má»›i nháºn ra đạo võ thuáºt mênh mông, quyết chẳng giống như lá»i Xung Thiên Pháo Ngô Năng ba hoa chút nà o, nếu không há»c cho cùng lý cứ nhắm mắt táºp là m sao đạt được vô địch trên Ä‘á»i?
Tâm ý chà ng đã quyết liá»n Ä‘iá»m nhiên như vô sá»±, đình chỉ việc luyện công quay và o trang đợi đến đêm không báo cho Ngô Năng, má»™t mình chà ng lẳng lặng lên Äồ SÆ¡n. Nhắc đến ngá»n núi nà y tuy không có to lá»›n gì nhưng trong lịch sá» lại rất có tiếng. Thá»i cổ xưa vua VÅ© đã há»™i há»p chư hầu ở phÃa tay nhìn xuống sông Hoà i, bên kia bá» sông là ngá»n Kinh SÆ¡n, cảnh sắc thanh u giữa bình nguyên sông Hoà ng và sông Hoà i tháºp phần hiếm có và cÅ©ng rất gần vá»›i huyện thà nh Hoà i Viá»…n chỉ cách nÆ¡i tổ cư cá»§a nhà há» Yến có năm dặm.
Nhân đó chỉ trong chốc lát chà ng đã lên tá»›i đỉnh núi, ngồi tÄ©nh toạ trên má»™t tảng đá chỠđợi. Bấy giá» trăng sáng sao thưa gió mát hiu hiu, thêm tiếng lá tùng xao động hoà cùng tiếng suối chảy hợp thà nh má»™t bức tranh tuyệt đẹp. ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngưá»i thư sinh Ä‘á»c sách nà o đại Ä‘a số Ä‘á»u thÃch ngâm phong vịnh nguyệt và rất nhiá»u cảm khái, vị tiểu thư sinh Yến Lăng Vân nà y cÅ©ng thế, trong lòng cảm xúc, chà ng nhìn xuống dòng nước sông Hoà i chảy xa xa, ngâm vang bốn câu tuyệt cú Ä‘á»i ÄÆ°á»ng:
Äá»™c toạ giang lâu tư tiểu nhiêu,
Nguyệt quang như thuỷ, thuỷ như thiên.
Äồng lai ngoạn nguyệt nhân hà tại?
Phong cảnh y hy tự khứ niên?
(Một mình buồn bã trên cao,
Sáng trăng như nước, nước à o tới mây.
Bạn thân ngắm nguyệt đâu nà y?
Cảnh y như cÅ© ngưá»i rà y thấy đâu?)
NgỠđâu tiếng ngâm cá»§a chà ng chưa dứt ngẫu nhiên chà ng chuyển thân, đột nhiên chà ng nháºn ra bên cạnh đã có thêm má»™t ngưá»i, nhìn kỹ má»›i nháºn ra chÃnh là lão nhân áo và ng không biết đã đến từ lúc nà o? Yến Lăng Vân kinh ngạc định đứng dáºy là m lá»… bái kiến. Nà o ngá» thân hình chưa kịp động, lại đột nhiên cảm giác hai bên cổ tay tả hữu nhất tá» Ä‘á»u bị ngưá»i bấu và o, bên tai có tiếng cưá»i âm trầm, lão đạo sÄ© gầy ốm không biết từ lúc nà o cÅ©ng hiện ra trước mắt. Hai tay chà ng chÃnh bị hai lão ấy nắm má»—i ngưá»i má»™t tay, giống như hai gá»ng ká»m siết chặt muốn động Ä‘áºy má»™t tà cÅ©ng không được.
Äồng thá»i, trước mặt chà ng, má»™t đạo nhân má»™t tục nhân diện sắc Ä‘á»u không lương thiện, nhất là dưới ánh trăng cà ng đáng sợ đặc biệt. Thế rồi Yến Lăng Vân trong nhất thá»i bình dị không biết nên là m gì cho phải, đến đưa mắt nhìn kỹ chà ng cÅ©ng không dám.
Một lúc, bỗng thấy lão đạo nhân gầy ốm đảo mắt bắn ra hai đạo sáng hướng vỠquái nhân áo và ng, quát to:
- Tiá»n Luân, ta xưa nay chỉ biết có mình chứ không cần biết ngưá»i, hôm nay ta nhất định thu nạp tiểu tá» nà y, nếu lão ngươi xen và o thì chá»› hòng!
Lão nhân áo và ng báºt ra tiếng cưá»i lạnh lẽo:
- Không dám, không dám! Ngươi muốn ngá»c đá Ä‘á»u tan ư? Nếu như tương nhượng, tráºn đấu năm nay không cần phải giao thá»§, ta cho ngươi thắng đó, được không?
Theo như lá»i hai lão mà đoán hình như cả hai cùng má»™t lúc nháºn ra tiểu tá» nà y là ngưá»i có căn cÆ¡ cá»±c tốt nên muốn tranh Ä‘oạt là m truyá»n môn nhân, chẳng ai chịu nhưá»ng cho ai. Tiểu thư sinh Yến Lăng Vân Ä‘ang ngồi bị khống chế trên tảng đá liá»n tỉnh ngá»™ ra mình chÃnh là mục tiêu cho ngưá»i ta tranh Ä‘oạt, bất giác cảm thấy trù trừ nghÄ© bụng:
"Trước mắt mình là hai lão quái nhân Ä‘á»u cứng cá»i quyết tâm, chẳng có chút gì thông hiểu đạo lý. Hà huống bá»n táºp võ nà y xem ra gian ác quá, dù có võ công cao cưá»ng đến mấy cÅ©ng không thể là m bạn vá»›i ta đã là ngưá»i Ä‘á»c sách thánh hiá»n."
Vì đó trong lúc hai lão tranh già nh, chà ng vẫn ngồi im bất động chẳng buồn lên tiếng. Chà ng đã có chá»§ ý thoát thân, nhưng thân đã lá»t và o tay ngưá»i, nà o phải dá»… thoát thân? Äừng nói chà ng chỉ là má»™t tiểu thư sinh má»›i há»c qua chút Ãt võ há»c, ở trong hoà n cảnh nà y dù là hảo hán đệ nhất võ lâm bây giá» cÅ©ng đà nh thuáºn theo mạng trá»i mà thôi.
Trên giang hồ có câu truyá»n ngôn "Bắc Âm Nam Dương thần quá»· khó lưá»ng", lão đạo nhân gầy ốm chÃnh là ngưá»i được gá»i là Bắc Âm Tam Âm VÅ© SÄ© Tiá»n Luân, còn lão nhân áo và ng có hiệu xưng Lục Dương, hai lão nà y hợp lại xưng là Âm Dương Nhị Lão, hoặc giả có ngưá»i gá»i là Nam Bắc Nhị Quái. Hai ngưá»i nà y, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có độc môn võ công hÆ¡n ngưá»i nhưng tÃnh tình lại khác biệt nhau. Nam Dương chá»§ vá» cương sở trưá»ng pháp môn Lục Dương Ly Hoả huyá»n công tÃnh nóng như lá»a, uy lá»±c cá»±c lá»›n. Còn Bắc Âm lại chuyên vá» nhu, luyện Tam Âm Quý Thuá»· chân khÃ, khà lạnh thấu xương, tâm động liá»n phát, đả thương ngưá»i má»™t cách vô hình. Khắp trong thiên hạ chỉ có hai ngưá»i há» là có khả năng tương sinh tương khắc xứng là địch thá»§ cá»§a nhau.
Nhưng Nhị Quái ấy, trá»i sinh ra tÃnh tình như má»™t, tỳ khà giống nhau cứ là m theo ý thÃch cá»§a riêng mình, thuáºn mình là sống, nghịch vá»›i hỠắt chết. Vô luáºn hắc đạo hay bạch đạo trên giang hồ, ai cÅ©ng kÃnh cẩn há» và tránh xa chưa há» có ai dám gây hiá»m khÃch vá»›i há». CÅ©ng vì táºp tÃnh há» quen như thế nên không ai chịu thua ai, năm nà o cÅ©ng phải quyết đấu vá»›i nhau má»™t lần ở núi Äồ SÆ¡n nà y để quyết phân hÆ¡n thua. Sở há»c cá»§a hai ngưá»i bất đồng, công phu ắt có sở Ä‘oản, sở trưá»ng lẽ ra phải phân được cao thấp. NgỠđâu việc Ä‘á»i việc Ä‘á»i vừa bất công vừa khéo léo, hai ngưá»i tương tranh vá»›i nhau đã qua ba, bốn chục năm, hai ngưá»i Ä‘á»u đã tá»›i tuổi cổ lai hy (bảy mươi tuổi) mà vẫn chưa phân ai cao ai thấp.
Äồng thá»i cÅ©ng vì năm nà o cÅ©ng phải chuẩn bị cho tráºn quyết đấu nên há» rất Ãt Ä‘i lại giang hồ, Ãt giao thiệp vá»›i ai nên chẳng ai tìm được ngưá»i truyá»n môn nhân. Vì đó trưa hôm nay cả hai phát hiện ra Yến Lăng Vân có cốt cách thanh kỳ xưa nay hiếm có, há» Ä‘á»u có ý quyết tâm thu phục chà ng là m đồ đệ.
Äang lúc Lục Dương Lão Nhân Vạn Phương mở lá»i xin chịu thế thua để trao đổi Ä‘iá»u kiện, bá»—ng nghe Tam Âm VÅ© SÄ© Tiá»n Luân cưá»i nhạt má»™t tiếng:
- Thế thì còn gì là công bình? Cứ như lá»i ngươi, lão đạo ta lấy gì là m sướng?
Hai ngưá»i cùng quyết đạt được mục Ä‘Ãch, không ai nhưá»ng ai, nhất là lão đạo nhân gầy ốm Tiá»n Luân không chịu thương lượng chút nà o. Lục Dương Lão Nhân Vạn Phương không đủ mồm miệng để đốp chát, thẹn quá hoá giáºn gầm rú lên:
- Äã đến như thế, chúng ta không ngại mượn thân tiểu tá» nà y thi thố chân lá»±c cách thể xem ai hÆ¡n thua, nếu chưa phân cao thấp quyết chưa ngưng nghỉ được không?
Không đợi câu trả lá»i, lão ngồi liá»n xuống. Tam Âm VÅ© SÄ© Tiá»n Luân buá»™t miệng "được" tức thì ngồi theo xuống luôn bắt đầu váºn hà nh công lá»±c.Bấy giá» tiểu thư sinh Yến Lăng Vân hai tay đã bị giữ chặt không hiểu há» có ý định là m gì, đột nhiên có cảm giác hai luồng khà má»™t lạnh má»™t nóng đã theo cánh tay chà ng trà n và o ná»™i tạng. Láºp tức toà n thân bị hai khà nóng lạnh tương giao gân cốt run bắn lên, tâm thần chấn động. Hai khà ấy má»™t lạnh như băng, má»™t nóng như lá»a giống như xông thẳng và o ná»™i tạng chà ng khiến trăm đốt xương như muốn tan ra, tức thì chà ng không hiểu gì hôn mê bất tỉnh liá»n.
Không biết qua đã bao lâu chà ng má»›i từ từ tỉnh dáºy. Tuy hai khà nóng lạnh không còn mãnh liệt như lúc đầu nhưng kinh mạch huyệt đạo toà n thân chà ng lúc lạnh lúc nóng như bị hà ng vạn con kiến bò cắn bên trong từ trong huyệt DÅ©ng Tuyá»n dưới chân lên đến huyệt Bách Há»™i trên đầu, không có chá»— nà o chịu đựng nổi, thêm khà nặng bốn phương tám hướng như Ä‘á»u ép lên ngưá»i chà ng, tá»± nhiên chà ng không thể động Ä‘áºy được chút nà o.
Tiểu thư sinh Yến Lăng Vân nghÄ© rằng mình ắt chết không biết là m sao, chỉ nghiến hai hà m răng thà nh ý chÃnh tâm thá»±c hà nh Äịnh TÄ©nh công phu tâm pháp cá»§a Nho gia để may ra giảm thiểu được Ä‘au đớn trong ngưá»i. Nà o ngá» tháºt là kỳ quái, chà ng vừa chÃnh định tinh thần tức thì hai luồng khà nóng lạnh láºp tức há»—n hợp lại thà nh má»™t luồng khà ấm tùy theo hô hấp cá»§a chà ng mà thăng giáng lưu chuyển khắp tứ chi, bách cốt dịu dà ng như được vuốt ve, chẳng những bao nhiêu Ä‘au đớn Ä‘á»u tan biến mà lòng chà ng còn thấy rá»—ng không cá»±c là thư sướng.
Chà ng thá» mở mắt nhìn hai lão quái váºt bên cạnh: má»™t ngưá»i toà n thân tÃm bầm nóng rá»±c, má»™t ngưá»i từ đỉnh đầu bốc lên má»™t luồng hắc khÃ, hai cánh tay chà ng như hai con rồng hút nước, hút cuồn cuá»™n hai luồng khà má»™t tÃm má»™t Ä‘en ấy. Chà ng chỉ là má»™t thư sinh văn nhược mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi có bao giá» thấy chuyện kỳ quái như thế, liá»n đó toà n thân lại thấy hai luồng khà nóng lạnh tương tranh.
Kinh hoảng, chà ng vá»™i nhắm mắt lại, thu nhiếp tâm thần định tÄ©nh theo công phu Nho gia giống như má»™t lão tăng ngồi thiá»n định. Cứ như thế qua không biết bao lâu bá»—ng thấy máu huyết trong ngưá»i bồng bá»™t tinh lá»±c sung mãn khác thưá»ng, thân thể nhẹ nhà ng, tay chân cÅ©ng tá»± do cỠđộng.
Chà ng lại mở mắt, trá»i cÅ©ng vừa rạng sáng, nhìn lại má»™t đạo nhân má»™t tục nhân không hiểu tại sao Ä‘á»u nằm co dưới đất không nghe tiếng hÆ¡i thở nà o. ÄÆ°Æ¡ng nhiên đó là cÆ¡ há»™i tốt cho chà ng thoát thân. Láºp tức chà ng không cần suy nghÄ©, lặng lẽ đứng dáºy chỉ sợ là m động tá»›i Nhị Quái nên nhẹ nhà ng bước Ä‘i xa hÆ¡n mưá»i trượng má»›i dám cất bước chạy cuồng.
Không dè chà ng má»›i dùng sức, láºp tức chÃnh chà ng cÅ©ng kinh hoảng ngẩn ngưá»i. Vì trước đây má»™t bước chân cá»§a chà ng dà i lắm cÅ©ng chỉ được ba thước nhưng bây giá» cước bá»™ vừa nhấc lên chẳng khác gì chim bay vá»t lên không xa đến bảy tám trượng. Äó thá»±c là má»™t Ä‘iá»u không thể tưởng tượng được khiến chà ng ngá» mình Ä‘ang nằm má»™ng. Nhất thá»i chà ng kinh ngạc đến mắt trừng miệng há đến quên cả đưá»ng hạ sÆ¡n.
Kỳ thá»±c, Ä‘iá»u ấy chẳng có gì lạ, chỉ vì chà ng chưa hiểu gì vỠđạo võ há»c, được phúc mà không tá»± biết, chà ng chÃnh là đã gặp kỳ ngá»™ mà xưa nay chưa há» ai gặp. Nguyên vì hai công lá»±c cá»§a Bắc Âm Nam Dương vốn là tương khắc tương thà nh, hôm nay tuôn hết chân khà quyết đấu, lấy thân thể chà ng là m váºt ngăn cách, may thay thân thể chà ng thuá»· hoả chưa đủ, long hổ Ä‘iá»u hợp chẳng những giải khai toà n bá»™ kỳ kinh bát mạch trong ngưá»i chà ng, khiến má»™t văn nhân yếu Ä‘uối chỉ trong má»™t đêm đã đạt tá»›i cảnh giá»›i mà ngưá»i há»c võ luyện má»™t trăm năm chưa được. Nhân vì chà ng có phúc pháºn gặp kỳ duyên, thêm và o đó thÃch hợp vá»›i tâm pháp Äịnh TÄ©nh công phu cá»§a Nho gia cho nên bao nhiêu huyá»n công khổ luyện sáu chục năm cá»§a Nhị Quái biến thà nh khà trung hoà hút và o thể ná»™i chà ng, vô hình chà ng coi như đã được thay da đổi thịt, tổng hợp được sở trưá»ng cá»§a hai lão Bắc Âm Nam Dương sản sinh ra má»™t kỳ tÃch diệu cá»±c trong trá»i đất và cÅ©ng có thể nói đó là quả báo cá»§a hai lão quái nhân cả Ä‘á»i chỉ Ä‘em võ công ra thi hà nh những Ä‘iá»u quái ác bạo nghiệt.
Không lâu, thần trà Yến Lăng Vân dần dần tỉnh táo, chà ng thỠđi thỠlại thân pháp nhẹ tựa chim én của chà ng. Rõ rà ng không phải là giả, cũng chẳng phải là mộng, chà ng vui như cuồng tự nghĩ:
"Việc nà y tuyệt không phải là không có nguyên nhân, phải chăng hai lão quái nhân ám trợ mình? Nếu thế, hai ngưá»i cÅ©ng chỉ là loại ngưá»i mặt ác tâm thiện, kỳ nhân du hý phong trần! Ta không nên thất lá»… vá»›i há»!"
Tâm ý chà ng liá»n chuyển tức thì quay vá» chốn cÅ©. Äâu ngá» khi đã đến gần thấy hai vị lão nhân vẫn nằm co chẳng có gì khác trước, hoà n toà n bất động. Chà ng cẩn tháºn kiểm tra má»›i phát giác há» Ä‘á»u đã tắt thở tá»±a hồ chết đã lâu. Chà ng kinh hoảng không sao tả xiết, lông tóc dá»±ng ngược đưa mắt nhìn quanh vì sợ lại có cao nhân ẩn thân đâu đây đã giết chết há».
Rất lâu, chỉ thấy núi non tịch mịch, ánh nắng rá»i xa xa, trừ mấy thân cổ tùng không còn gì khác, tất nhiên không kể hai xác chết cá»§a nhị lão vẫn nằm yên dưới đất hoà n toà n không má»™t vết thương, chẳng hiểu nguyên nhân vì đâu lại chết?
Nhất là chà ng gặp sá»± cố nà y là lần đầu không biết nên là m sao cho phải, nhân đó chỉ còn cách gấp rút trở vá» trang viện há»i ý kiến Ngô Năng. Có ngỠđâu chỉ cách đó có mấy canh trưá»ng trong nhà lại cÅ©ng xảy ra má»™t chuyện phi thưá»ng. Cứ theo lá»i vợ chồng lão bá»™c Yến Trang kể lại, lúc giữa canh ba, võ sư Xung Thiên Pháo Ngô Năng đột nhiên cất tiếng rên rồi ói ra máu Ä‘en chết tức thì.
Äó là việc khó tưởng tượng nổi khiến Yến Lăng Vân cà ng thêm hoang mang mÆ¡ hồ kinh dị khôn xiết như rÆ¡i và o giữa đám mây mù. Ba ngưá»i cùng chết trong má»™t đêm và cùng là kẻ tha hương đất khách, thêm Äồ SÆ¡n chẳng có gia cư nà o trú ngụ rất bất lợi cho nhà há» Yến, do đó chà ng cho lão bá»™c Yến Trang chá»§ trì lo việc chôn cất mai táng.
Tục ngữ có câu "không trải việc Ä‘á»i không dá»… trưởng thà nh", Yến Lăng Vân nhá» phúc căn thâm háºu là ngưá»i Ä‘á»c sách thánh hiá»n, trong má»™t đêm tai nghe mắt thấy như được bao lá»i dạy dá»—. Tức thì tỉnh ngá»™ ra đạo võ há»c cÅ©ng như văn chương "ngá»c bất trác bất thà nh khÃ" (ngá»c mà không mà i giÅ©a không thể thà nh khà cụ) nếu không được minh sư chỉ giáo huấn đà o là không thể thà nh tá»±u.
Nhưng minh sư ở nÆ¡i nà o? Chà ng nghe báºc chân nhân thưá»ng không để lá»™ chân tướng, là m sao mà tìm biết? Huống gì trước đây vì Ngô Năng kém tà i khiến chà ng khổ luyện như ngưá»i mù, uổng phà không Ãt tháng ngà y tháºt là cái gương nên tránh. Chà ng cứ khổ não má»™t thá»i gian dà i không là m sao tìm được câu trả lá»i.
Cho đến má»™t hôm hốt nhiên nhá»› lại lá»i Xung Thiên Pháo Ngô Năng đã từng nói qua, ngưá»i trong võ lâm thưá»ng hay mặc áo bà o và ng là m dấu hiệu. Chuyện ra Ä‘i tìm thầy kết bạn, sao chà ng không thá» má»™t phen? Huống hồ ngưá»i xưa có nói "Ä‘á»c hà ng vạn quyển sách không bằng Ä‘i má»™t dặm đưá»ng", nên du sÆ¡n du thuá»· cho rá»™ng mở kiến văn cho bõ kiếp nhân sinh.
Tâm ý đã quyết, hôm sau chà ng liá»n giao vưá»n ruá»™ng nhà cá»a cho lão bá»™c chăm sóc Ä‘em theo và i lạng bạc, bái lạy má»™ phần cha mẹ, thân mặc hoà ng bà o nghÄ© bụng:
"Ta phải tìm cho ra các báºc hà o kiệt ẩn cư", rồi đó đơn thương độc mã Ä‘i lên hướng bắc.
Lúc ấy Ä‘ang và o cuối mùa hạ, nắng vẫn như đổ lá»a nên chỉ ngưá»i nà o có việc cần lắm má»›i lặn lá»™i trên đưá»ng, hầu hết Ä‘á»u ở trong nhà tránh nắng. Chà ng Ä‘i rồi lại Ä‘i, đã lâu ngà y má»›i đến địa vá»±c tỉnh Từ Châu.
Chà ng đã lấy là m thất vá»ng vì má»—i lần há»i thăm ngưá»i trên đưá»ng vá» tung tÃch các anh hùng hà o kiệt, bất kể nam phụ lão ấu Ä‘á»u ngẩn mặt ra cưá»i chẳng ai biết gì. Chà ng đâu biết rằng bản thân chà ng chỉ là má»™t đại hà i tá» thêm áo trong là áo nho sinh, chỉ khoác hoà ng bà o bên ngoà i chả ra sao cả. Vả lại các ngưá»i chà ng há»i thăm Ä‘á»u là bá»n thương nhân an pháºn thá»§ thưá»ng, đâu ai muốn mua phiá»n chuốc luỵ và o ngưá»i?
Ngà y ná» chà ng từ Từ Châu tiến và o Lá»— Cảnh liá»n gặp má»™t chuyện. Nguyên vì chà ng được cùng đưá»ng vá»›i má»™t bá»n bảo tiêu khuân vác hà ng hoá rất nhiá»u. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Ä‘oà n ngưá»i ấy Ä‘á»u là các võ sư thà nh danh lấy Ä‘ao kiếm độ nháºt, quen thuá»™c giang hồ đối vá»›i các anh hùng hà o sÄ© trong thiên hạ rất quen thuá»™c. Nhân đó Yến Lăng Vân vừa thấy liá»n giục ngá»±a Ä‘uổi theo Ä‘oà n bảo tiêu, sau đó má»›i buông cương từ từ Ä‘i theo chuẩn bị mượn cá»› để kết bạn cùng đưá»ng. Nhưng có đâu ngá» hà nh động cá»§a chà ng lại quá giống bá»n lục lâm thảo khấu hay cháºn cướp các Ä‘oà n bảo tiêu, chà ng liá»n bị các tiêu khách Ä‘i trước sinh lòng nghi kỵ. Lúc ấy chỉ còn cách Vi SÆ¡n hồ không xa mấy, địa thế rất hoang tịch bốn bá» vắng lặng không má»™t khói nhà ở.
Do đó không đợi chà ng mở lá»i, tức thì có má»™t vị tướng mạo khôi ngô kỳ vÄ© đầu báo mắt ưng ghì cương ngá»±a quay đầu đứng lại bên đưá»ng, ôm quyá»n cất tiếng sang sảng:
- Äệ là Lục Chà ở Tứ Hải tiêu cục Tế Nam, hiệu xưng Thiết Chưởng Ngân Tiêu. Hôm nay đưá»ng vượt qua quý địa đây nhưng vì hạn kỳ quá gấp không thể lên bái sÆ¡n được, kÃnh xin Trại chá»§ dung tha, tương lai nhất định nếu có dịp sẽ báo lá»… đáp tình.
Có lẽ ngưá»i ta tưởng chà ng là bá»n cướp đưá»ng cướp tà i sản hà ng hoá? Thư sinh chưa há» từng trải giang hồ như chà ng chỉ biết buồn bã ú á»› chẳng biết trả lá»i ra sao. CÅ©ng ngay và o lúc đó, bên hữu khu rừng cạnh đưá»ng đột nhiên phi ra hÆ¡n mưá»i ngưá»i ngá»±a bà y thà nh hình chữ nhất ngang đưá»ng. Vị Thiết Ngân Tiêu Lục tiêu đầu kia cho rằng ngưá»i chá»§ chốt đã đến, láºp tức không đợi chà ng trả lá»i vá»™i và ng chuyển ngá»±a nghênh đón.
Bấy giá», Yến Lăng Vân nhìn thấy khá nhiá»u cưá»ng nhân xuất hiện cÅ©ng lấy là m hoảng. Nhưng rồi chà ng lại thấy trong thân chà ng chẳng có váºt gì đáng là quý, thêm chà ng có khinh công cá»±c mau, đâu có ngại gì? Rồi đó chà ng nổi hùng tâm, an nhà n thung dung dừng ngá»±a bên đưá»ng bà ng quan.
Bá»n ngưá»i ngá»±a má»›i đến, trừ khá nhiá»u tên bao đầu bằng khăn xanh Ä‘eo binh khà ra, còn có hai nam má»™t nữ đứng ở hà ng đầu khà độ kiêu ngạo có vẻ như ngưá»i thá»§ não. Nữ nhân ấy ngồi trên con ngá»±a đốm hoa, lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm thế thái phong lưu, diện mục tuyệt đẹp, tuổi không quá hai mươi mốt, hai mươi hai mặc má»™t áo đỠtuyá»n, dưới ánh mặt trá»i xa nhìn như suốt ngưá»i là lá»a. Hai nam nhân phi ra hai bên tả hữu, thân thể cao lá»›n như hai chiếc tháp Ä‘en, mắt lá»›n mà y ráºm tướng mạo hung dữ, có lẽ là hai anh em song sinh tuổi cÅ©ng còn tráng niên.
Bấy giá» Thiết Chưởng Ngân Tiêu đã vẫy tay ra hiệu cho Ä‘oà n tiêu xa dừng lại, rồi phiên thân xuống ngá»±a ôm quyá»n thi lá»…:
- Tại hạ Lục Chà ở Tế Nam chưa kịp bái sơn quả là thất lễ, thỉnh các vị rộng lượng được chăng?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên bất cứ Ä‘oà n bảo tiêu nà o cÅ©ng chỉ có bảy phần tình ngưá»i, còn ba phần là phải nhẫn nại, bất luáºn có lý hay vô lý cÅ©ng nên dùng lá»… trước. Nhưng thưá»ng bá»n hắc đạo phần nhiá»u cÅ©ng nắm được tin tức, chỉ cần báo hiệu cho nhau là có thể cho qua đưá»ng hay không. Nhất là Tứ Hải tiêu cục ở Tế Nam có Tổng Tiêu đầu là Hạo Thá»§ Thần Long Vu Lượng giao du rất rá»™ng, uy danh xa gần Ä‘á»u biết, chỉ cần má»™t lá Bạch Long kỳ là vượt hết má»i đưá»ng nam bắc, xưa nay cá»±c Ãt khi bị ai ngăn cản, huống gì như nay đã đến địa giá»›i SÆ¡n Äông?
Do đó vị tiêu đầu Thiết Chưởng Ngân Tiêu Lục Chà dù thấy bá»n đạo tặc, chẳng có gì kinh sợ, bình tÄ©nh nhã nhặn xin nhưá»ng đưá»ng tin chắc là sẽ được.
Ai ngỠsự việc khác hẳn như thế.
Chẳng những ngưá»i ta không trả lá»…, bên tai lại còn nghe tiếng cưá»i lạnh lùng cá»§a nữ đạo tặc áo Ä‘á»:
- Tên há» Lục khá»i cần phải phà lá»i, ngà y mai là ngà y vu quy cá»§a con gái Thiết lão Bảo chá»§ ở Vi SÆ¡n hồ, các ngươi có bao nhiêu tÆ¡ lụa ngá»c ngà để lại đây sá» dụng, rồi vá» báo lại cho Vu lão đầu biết, cứ nói ta Hồng Lăng Nữ thay các ngươi đưa lá»… váºt chúc mừng, miá»…n cho cô nương động thá»§!
Lá»i nà ng vừa thốt khiến Thiết Chưởng Ngân Tiêu cả kinh thất sắc, bụng nghÄ©:
"Ta cứ tưởng đây là thuá»™c hạ cá»§a nhà há» Tiết, đâu ngá» lại gặp nữ sát tinh nà y! Không cần nói cÅ©ng biết hai tên hán tá» Ä‘en kia là Äông Hải Ma thị như lá»i đồn rồi!"
Nhưng hắn chưa kịp đáp lá»i liá»n nghe hắc hán tỠđứng đầu quát lên má»™t tiếng lá»›n như sấm:
- Chá»§ nhân Äông Hải Song Long chúng ta nói lá»i như và ng đá, chỉ má»™t không hai, sao chưa chạy mau?
Nghe câu ấy Thiết Chưởng Ngân Tiêu Lục Tiêu đầu phừng phừng lá»a giáºn, nhưng tá»± biết vá»›i má»™t mình tuyệt chưa thể đối địch vá»›i há», nhất là vị Hồng Lăng Nữ Cát Phi Huỳnh kia xuất đạo chưa lâu mà đã tiêu diệt không Ãt anh hùng hai phái hắc bạch, thu phục được Äông Hải Nhị Ma như hổ thêm vây, võ công kỳ dị cao khó lưá»ng.
Nhưng thân là m Tiêu đầu chức trách trên vai, hà huống Tứ Hải tiêu cục có tiếng tăm lâu năm, thà chết chứ không để mất hà ng hoá và o tay ngưá»i khác. Hắn tiếp lá»i quát:
- Lục mỗ có trách nhiệm bảo vệ hà ng hoá khó tuân lệnh chư vị. Hôm nay hạnh ngộ cao nhân, nếu quả ba vị có ý chỉ giáo, ta xin xả mệnh bồi tiếp.
Hắn phát lá»i không cao không thấp, từng chữ gằn từng chữ đầy uy mãnh khiến tiểu thư sinh Yến Lăng Vân phải gáºt đầu khen thầm:
"Hai bên tất sắp xảy ra cuộc ác đấu."
à chà ng chưa chuyển hết, đột nhiên bên tai nghe tiếng chuông nhá» reo như tiếng cưá»i, hai mắt chà ng hoa lên má»™t cái như có má»™t đạo mây hồng lướt qua. Äịnh thần nhìn lại chẳng những các ngưá»i bảo tiêu mà tất cả Ä‘á»u ngây ngưá»i há miệng kinh ngạc nhìn vị cô nương áo đỠđã đứng trước mặt chà ng lúc nà o. Hai con mắt Ä‘en trắng phân minh như nước hồ thu nhìn chà ng thăm dò.
Tiểu thư sinh Yến Lăng Vân hÆ¡i hoảng, bị nà ng ta nhìn đến độ đỠbừng hai má, vá»™i và ng giục ngá»±a định bá» Ä‘i. Nà o ngá» chà ng vừa chuyển ngá»±a chưa kịp động thân, nhân ảnh đã bám theo như bóng theo hình cháºn ngay đầu ngá»±a chà ng lại, đồng thá»i chợt thấy hai ánh mắt như dao nhìn chà ng hÆ¡i cưá»i nói:
- Tiểu tướng công bất tất sợ hãi, chúng ta đâu phải là bá»n cướp dá»c đưá»ng đâu mà sợ?
Nhưng sá»± thá»±c ở ngay trước mắt ai dám tin lá»i nà ng? Yến Lăng Vân nổi máu anh hùng kéo ngá»±a dừng lại quát há»i:
- Chỉ nói hoang đưá»ng, chẳng lẽ cháºn đưá»ng cướp tiêu chưa phải là hà nh vi đạo tặc?
Theo lẽ thưá»ng vị cô nương áo đỠấy phải nổi giáºn giết hết Ä‘oà n bảo tiêu, và chà ng thư sinh dám đốp chát như thế tá»± nhiên là rước lấy hoạ và o thân. Nà o ngá» chuyện trên Ä‘á»i hầu hết Ä‘á»u ra ngoà i dá»± liệu cá»§a ngưá»i ta, chẳng những nà ng không có chút sắc giáºn mà lại còn báºt cưá»i:
- Hừ! Ta tưởng ngươi khoác áo hoà ng bà o thế kia ắt là ngưá»i trong võ lâm, thì ra chỉ là má»™t tên si ngốc chẳng biết quy cá»§ giang hồ gì cả phải không?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên đây lần đầu tiên Yến Lăng Vân xa nhà đâu có biết gì quy cá»§ giang hồ là cái gì. Nhân váºy lúc đầu hÆ¡i kinh ngạc, sau đó hiếu kỳ buá»™t miệng:
- Cái gì gá»i là quy cá»§?
Vị nữ tỠáo đỠCát Phi Quỳnh nghe chà ng buá»™t há»i, láºp tức không thể không báºt cưá»i, mở to mắt nhìn và o mặt Yến Lăng Vân há»i ngược lại:
- Tướng công chẳng lẽ không cùng bá»n bảo tiêu nà y ư? Khoác áo hoà ng bà o là cố ý hay vô ý váºy?
Lúc ấy tiểu thư sinh vì câu há»i mình chưa được trả lá»i, đối phương lại há»i ngược lại do đó không vui vẻ chỉ khẽ lắc đầu rồi lại gáºt đầu không có ý đáp. Nhưng biểu thị ấy vị cô nương kia lại tưởng chà ng mãn ý liá»n cưá»i rất mỹ lệ cất tiếng:
- Bảo cho ngươi biết quy cá»§ là không ai phạm và o địa giá»›i cá»§a ai. Thà dụ như hôm nay ta nổi giáºn vì cha con Hạo Thá»§ Thần Long trong cả năm Ä‘ui mù lá»›n lối, do đó ta cháºn Ä‘oà n tiêu lại dẫn chúng đến Vi SÆ¡n hồ phân tà i cao thấp, đâu có gì gá»i là đạo tặc?
Tiếp đó đảo mắt nói tiếp:
- Há»c võ cần nhất phải có đảm lượng, như nay Thiết Gia Bảo ở Vi SÆ¡n hồ các vị anh hùng muôn nÆ¡i Ä‘á»u kết táºp, chÃnh là cÆ¡ há»™i mà ngưá»i võ lâm thiết tha muốn chứng kiến, ngươi dám tá»›i không?
Cô nương Hồng Lăng Nữ nà y tuy có tiếng là ác độc nhẫn tâm nhưng ngữ khà nói vá»›i chà ng hết sức ôn nhu chẳng có chút gì lang độc, khiến huynh đệ Äông Hải Ma thị cÅ©ng lấy là m lạ và coi là má»™t chuyện rất kỳ dị. Lá»i thưá»ng có câu "dê non không sợ cá»p", đại phà m các ngưá»i còn trẻ, bất luáºn nam hay nữ huyết khà đang còn phương cương rất dá»… bị khÃch động. Như Yến Lăng Vân bây giá» là má»™t minh chứng. Chà ng vốn Ä‘ang ngầm bất mãn vá»›i cuá»™c đánh cướp tiêu cục nà y, háºn rằng võ công chưa cao không thể giúp yếu trừ cưá»ng bạo nhưng nghe má»™t cô nương xinh đẹp há»i câu ấy bất giác chà ng đưa tay gãi đầu. Lần ra Ä‘i nà y mục Ä‘Ãch lá»›n nhất cá»§a chà ng là tầm sư há»c đạo, nên chà ng cho rằng biết đâu đây là cÆ¡ duyên, sau nữa không lẽ chà ng lại tá» vẻ khiếp sợ trước mặt nữ nhân? Do đó chà ng tiếp lá»i đáp:
- Dù chư vị có dã tâm đến đâu, trong ngưá»i tiểu sinh cÅ©ng chẳng có gì quý giá, sao lại không dám? Chỉ vì nÆ¡i ấy đâu có ai quen biết, không lẽ lại đưá»ng đột?
Có lẽ lá»i đáp cá»§a chà ng quá đúng vá»›i tâm ý Cát Phi Quỳnh, nà ng cưá»i khanh khách:
- Trong giang hồ chuyện tìm nhau chỉ vì hâm má»™ tiếng tăm là lẽ thưá»ng, cần gì phải quen biết? Còn cái gì đưá»ng đột vá»›i không đưá»ng đột, tháºt là ná»—i sợ cá»§a kẻ há»§ nho! Nói rồi má hÆ¡i đỠhồng, tiếp lá»i:
- Ta dẫn ngươi đến thay ngưá»i giá»›i thiệu, được chăng?
Dứt lá»i nà ng chỉ hÆ¡i xoay thân, chẳng hiểu động tác ra sao đã thấy nà ng vá»t tá»›i hÆ¡n bốn năm trượng. Bấy giá» tiêu cục chúng nhân đã lấy lại bình tÄ©nh, thấy ngưá»i chá»§ chốt đã ra Ä‘i, Ä‘oà n bảo xa lại lục tục lên đưá»ng, không lý gì đến hai hắc đại hán ngÆ¡ ngẩn đứng trông theo.
Last edited by tieu_thusinh; 04-08-2008 at 12:16 AM.
|