Vũ Phong sau khi bước ra ngoài phòng vệ sinh liền đi tới chỗ Lee Ji Eun đang đợi. Trên mặt hắn lúc này đã khôi phục lại bộ dáng mỉm cười ôn hòa, nhìn không ra một chút biểu tình hỉ nộ.
"Em xong chưa? Nếu xong rồi tụi mình về thôi, đến nhà bà em một chuyến."
Vũ Phong cười cười nói.
"Ừm, em cũng xong rồi. Giờ mình ghé qua nhà cất đồ, sau đó mua một ít nhân sâm với tokbokki rồi về quê bà em. Bà rất là thích tokbokki à nha."
Lee Ji Eun vừa nghe Vũ Phong nói vậy biểu tình liền vui mừng đáp. Đã lâu không gặp, nàng hiện giờ là rất muốn nhanh nhanh được gặp lại bà ngoại.
Theo sau hai người đi xe về biệt thự cất đồ vừa mua, sau khi ghé qua chợ mua thêm một ít nhân sâm và tokbokki, Vũ Phong lãi xe chạy về hướng ngoại thành Seoul.
Nơi bà Lee Ji Eun ở là một ngôi làng nhỏ nhằm cách Seoul gần hai mươi cây số, hai người Vũ Phong lái xe hơn một tiếng đồng hồ, lúc tới nơi đã là năm giờ chiều.
Nhìn ngôi làng mộc mạc đơn sơ, khoác lên mình ánh sáng tím hồng của hoàng hôn cuối ngày trước mặt, thi thoảng còn thấy được khói bếp nhẹ nhàng nhàng lan tỏa, Vũ Phong trong lòng hơi cảm khái thở dài một tiếng. Mà Lee Ji Eun bên cạnh không biết vì quá kích động hay hưng phấn mà cả người hơi run, vành mắt cũng mơ hồ đỏ lên.
Khi nàng còn nhỏ, bố mẹ thương luôn bận bịu với công việc quản lý một cửa hàng nhỏ, chính bà ngoại đã chăm sóc nàng từ nhỏ đến tận năm mười tuổi.
Vì vậy trong lòng nàng, tình cảm với bà vô cùng thắm thiết, so với cha mẹ còn nhiều hơn một chút.
Sau khi tìm chỗ đỗ xe, hai người xuống xe, đi bộ vào làng. Khác với khung cảnh phồn hoa náo nhiệt tại Seoul, ngôi làng nhỏ trước mặt vẫn còn giũ nguyên được những nét mộc mạc, giản dị của những thập kỉ trước. Thi thoảng có một số dân làng đi qua, đều nhìn lại hai người với một chút tò mò.
"Ji Eun, về rồi đấy a. Ở nhà bà cháu đang mong lắm đấy."
"Ji Eun à sao lâu về chơi thế, bà cụ nhắc đến cháu suốt đấy."
"A con bé cháu ngoại bà Shang về rồi kìa."
Một số âm thanh xôn xao vang lên bàn luận về hai người. Những người nhận biết Lee Ji Eun thì hăm hở tiến lại chào nàng, tay bắt mặt mừng, giọng điệu vô cùng gần gũi. Dường như trước mặt họ lúc này không phải là cái gì "em gái quốc dân" nổi tiếng mà chỉ là một đứa trẻ xa quê lâu ngày trở lại mà thôi.
Lúc này một phụ nữ trung niên trên đầu quấn khăn bước lại gần nắm tay Lee Ji Eun cười cười mắng:
"Cái con nhóc con này, sao lâu như vậy mới trở về hả? Có biết bà cháu nhắc cháu nhiều thế nào không?"
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa ấn nhẹ đầu Lee Ji Eun, theo sau nhìn thấy Vũ Phong đang ngây ngốc đứng bên cạnh không khỏi trêu chọc:
"Ai đây? Bạn trai cháu đấy à? Trông cũng được ghê ha."
"Ách... Cái này, đây là Vũ Phong ca, là anh quản lý của cháu."
Lee Ji Eun xấu hổ cúi đầu, vội vã xua xua tay nói.
"Vậy sao? Ài cái mồm tôi thật là, ha ha..."
Người phụ nữ trung niên nghe vậy hơi bối rối, cười cười mấy tiếng. Theo sau bà rất tự nhiên nắm lấy cánh tay Vũ Phong và Lee Ji Eun kéo về phía trước.
"Đi, không nói chuyện nữa. Cô mang hai đứa đi gặp bà. Bà mà biết cháu về chắc vui lắm đấy."
Vũ Phong hai người đưa mắt nhìn nhau cười khổ. Đối với sự nhiệt tình của người phụ nữ trung niên này cũng là không biết làm sao, đành vội vàng rảo bước theo sau.
Ba người đi đến giữa làng, đến trước một căn nhà có cửa sắt màu xanh thì dừng lại.
Căn nhà không lớn, các bức tường bên ngoài đã ố vàng, mang đậm trên mình một cỗ hơi thở tang thương do năm tháng trôi qua.
Đây chính là nhà bà ngoại Lee Ji Eun.
Người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, gọi vọng vào trong.
"Bà Shang, bà Shang. Ji Eun cháu bà về rồi này. Cháu bà từ Seoul về thăm bà này."
Sau tiếng gọi, trong nhà chợt vang lên một hồi "loang choang" của tiếng đồ vật rơi vỡ, theo sau cánh cửa mở ra, một bà lão tầm gần bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, lưng hơi còng mang vẻ mặt kích động đi ra.
Bà lão nhìn thoáng qua mọi người bên ngoài, cuối cùng nhãn thần gắt gao tụ lại tại gương mặt Lee Ji Eun. Cả người bà lão hơi run lên một chút, theo sau hai giọt lão lệ nhẹ nhàng tuôn chảy, nhẹ nhàng lăn trên gò má. Bà lão bước lên phía trước khàn giọng hô:
"Cái con bé chết tiệt này, sao lâu như vậy mà mới về thăm ta hả?"
"Bà..."
Lee Ji Eun nức nở kêu lên một tiếng, theo sau vội vàng chạy đến trước người bà, hơi quỳ gối xuống, rúc đầu vào lòng bà òa khóc.
"Cháu về rồi, bà ơi. Cháu... xin lỗi không về thăm bà sớm hơn."
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Bà lão cũng không ngăn được hai hàng lệ cứ thế tuôn chảy, ôm đầu Lee Ji Eun vào lòng xoa nhẹ, một tay vỗ nhẹ lên vai nàng...
* * *
Sau khi mọi người vào trong nhà, Lee Ji Eun mới ngừng khóc, nhưng vẫn dính chặt vào người bà ngoại.
"Cái con bé này, lớn rồi mà cứ như con nít vậy."
Bà lão cười mắng, theo sau nhìn về Vũ Phong vẫn còn đang đứng một bên, ôn hòa nói:
"Cháu cũng ngồi đi, bà giờ vẫn chưa biết tên cháu. Cháy là...?"
Vũ Phong hơi quỳ gối xuống, khom người cúi chào thật sâu, cung kính đáp:
"Cháu là Vũ Phong, là quản lý của Ji Eun bà ơi."
"Vậy à, quản lý a. Vậy Ji Eun còn phải nhờ cháu chăm sóc nhiều rồi. Con bé này, vẫn còn trẻ con lắm."
Bà lão mỉm cười gật đầu, nhìn Lee Ji Eun trong lòng âu yếm nói.
"Không, không có gì đâu a. Đây là trách nhiệm của cháy, xin bà cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Vũ Phong thành khẩn nói.
"Ừ, vậy nhờ cả vào cháu. Mà hai đứa đã ăn gì chưa
? Có đói bụng không để bà đi làm cơm."
Bà lão hiền hòa nói, theo sau sực nhớ ra điều gì bèn hỏi.
"Không cần đâu bà ơi. Bà và Ji Eun cứ nói chuyện đi. Cháu biết làm mà, để cháu làm là được rồi."
Vũ Phong cuống quýt xua xua tay đáp.
"Vậy sao được! Hai đứa đi từ Seoul về đây, giờ cũng gần sáu giờ tối rồi, phải ăn cơm chứ. Ji Eun à, cháu theo bà xuống bếp phụ bà làm cơm nhé."
Bà lão đưa tay ấn Vũ Phong ngồi xuống, theo sau quay sang Lee Ji Eun thấp giọng nói.
"Vâng ạ." Lee Ji Eun khẽ nhu thuận gật đầu đứng dậy. Nàng quay qua Vũ Phong cười cười:
"Vũ Phong ca, anh cứ ngồi đây chờ em với bà một chút nhé."
"Ừ!"
Vũ Phong gật đầu. Hắn cũng không thể không đồng ý a.
Lúc bà lão dẫn theo Lee Ji Eun xuống bếp, Vũ Phong một mình ngồi tại chỗ, ánh mắt đảo qua quan sát mọi thứ trong phòng.
Phòng khách không lớn, dưới sàn lát bằng gỗ ép. Một bên phòng kê một chiếc kệ bằng gỗ đã hơi bạc màu, bên trên là một chiếc tivi mười bảy inch đen trắng.
Cả căn phòng toát lên vẻ cũ kĩ và mộc mạc, là một căn phòng điển hình ở nông thôn bình thường.
Điều duy nhất đặc biệt là những tấm poster với đủ mọi hình ảnh của Lee Ji Eun dán khắp phòng.
Những tấm poster với các màu sắc rực rỡ dán giũa những vách tường ố vàng cũ kĩ, tạo nên một sự tương phản kì lạ.
Nhìn quanh một lượt, Vũ Phong thờ dài một tiếng, trong lòng dường như đã thấu hiểu sâu hơn một chút với những tình cảm thiêng liêng, quý giá của nhân sinh.
Những tình cảm mà hai mươi lăm năm nay đối với hắn là vô cùng xa lạ.
Những kẻ như bọn hắn, đứng ở trên đỉnh của thế giới này.
Tiền bạc, quyền lực, sức mạnh, danh vọng đối với bọn hắn không hề có ý nghĩ gì. Bởi vì với những dị năng giả như Vũ Phong, những thứ đó chỉ cần muốn là có được, quá dễ dàng. Bọn hắn có rất nhiều thứ mà người bình thường cả đời cũng không dám mơ tới.
Nhưng đồng dạng, những thứ mà người bình thường ai ai cũng có, bọn hắn lại là không thể nào có được.
Những thứ đó là thân tình, là ái tình, là niềm vui nhân sinh chìm nổi.
Khi mà màn đêm buông xuống, nhà nhà ngập chìm trong đầm ấm và hạnh phúc thì là lúc bọn hắn lại đang trải qua gió tanh mưa máu, giết người đoạt mạng.
Đó, là cái bi ai cảu dị năng giả. Cái bi ai của những kẻ đã vượt lên trước đồng loại mình một bước trong còn đường tiến hóa.
"Vũ Phong ca, ăn cơm thôi."
Tiếng cười thánh thót như chuông ngân của Lee Ji Eun kéo Vũ Phong khỏi những suy nghĩ vu vơ về thực tại. Hắn mỉm cười gật đầu cười cười.
Ba người cùng ngồi quây quần ăn cơm. Thức ăn rất đơn giản, cũng không có gì đặc sắc nhưng không hiểu sao hôm nay Vũ Phong lại thấy ngon miệng lạ thường. Dường như thứ hắn đang ăn, không phải cơm canh thực vật mà là tình cảm chan chứa yêu thương.
Bà ngoại của Lee Ji Eun thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho hắn, ôn hòa cười nói:
"Ăn nhiều vào Tiểu Phong à. Nhìn cháu là hơi gầy đó."
"Vâng!"
Vũ Phong mỉm cười tiếp nhận.
"Bà à, sao bà chỉ gắp cho mỗi Vũ Phong ca vậy? bà không để ý đến cháu sao!"
"Cái con bé này, bà gắp cho cháu là được chứ gì. Thật là..."
"Hi hi, vậy mới phải a."
Vũ Phong vừa ăn cơm vừa thỏa mãn hưởng thụ bầu không khí đầm ấm hiện tại. Nó đem lại cho hắn một cảm giác mà hắn tưởng chừng sẽ không bao giờ có.
Cảm giác... về một gia đình!