Sau khi cơm nước xong, Vũ Phong phụ giúp Lee Ji Eun dọn dẹp rồi một mình ra khỏi nhà, để lại cho hai bà cháu nàng một không gian riêng tâm sự.
Bước trên con đường làng trải đầy sỏi trắng, hắn hơi trầm ngâm suy nghĩ.
Thời gian của hắn, tuy không biết chính xác là còn lại bao nhiêu, nhưng cũng không còn nhiều nữa. Đột phá gene lớp bảy, thứ mang đến cho hắn không phải là sức mạnh như trong tưởng tượng mà lại là cảm giác sức sống đang dần dần mất đi, cơ thể dường như đang từ từ phân hủy. Điểm này nếu đối với một người bình thường mà nói chính là ác mộng kinh khủng nhất.
Nhưng bản thân hắn lại không hề sợ hãi, trước kia khi biết mình sắp chết, hắn chỉ có một cảm giác mê mang, còn mơ hồ là mong muốn được giải thoát. Còn bây giờ, khi gặp gỡ Lee Ji Eun, cô gái này khiến hắn lần đầu tiên trong đời sinh ra một sự luyến tiếc thật sâu với cuộc sống, dù vậy hắn vẫn bình thản đón nhận cái chết đến gần, không mảy may sợ hãi.
Chỉ là trong thâm tâm Vũ Phong, rất muốn được tiếp tục sinh tồn, hắn không sợ chết, nhưng sợ vĩnh viễn không thể được chứng kiến nụ cười của nàng nữa. Vì cô gái này, hắn có thể vứt bỏ tất cả huynh đệ, tổ chức, đến Hàn Quốc để tìm nàng, vì vậy hắn không muốn dễ dàng bỏ cuộc trước số phận như vậy.
Hắn muốn được ở bên nàng, mãi mãi!
Nhưng, có thể sao?
Vũ Phong trong lòng cũng biết điều này rất khó khăn, căn bệnh của hắn trên thế giới này không một vị danh y nào có thể làm gì được. Vì đây đã liên quan đến vấn đề tạo hóa phát triển của toàn bộ nhân loại rồi.
Loài người bắt đầu tiến hóa từ vượn sớm nhất tại mười tám triệu năm trước. Cho đến cách đây hai mươi ngàn năm, tiến hóa dừng lại.
Nhưng, đây chỉ là khoa học của những người bình thường mà thôi, thực sự tiến hóa có thể dừng lại được sao?
Không thể!
Con người, động vật, thực vật... tất cả vẫn luôn luôn quá trình tiến hóa không một phút nào ngơi nghỉ, bởi vì một khi sự tiến hóa dừng lại, là đại biểu cho sự thoái hóa, hủy diệt đến gần.
Con người vẫn tiến hóa. Nếu như từ vượn sang người được gọi là gai đoạn một của quá trình, vậy như lời các nhà khoa học ở tổ chức GOD hay nói:
"Chúng ta, đang bước những bước đầu tiên để trở thành những vị thần."
Tiến hóa, rốt cuộc có bao nhiêu giai đoạn, không ai biết. Nhưng trước mắt lấy Vũ Phong làm ví dụ, ít nhất là có bảy lớp tiến hóa. Hắn, là kẻ đầu tiên trên thế giới này bước vào lớp thứ bảy, là dị năng giả lớp bảy duy nhất.
Nhưng cơ gene lớp bảy, lại không mang đến cho Vũ Phong sức mạnh như tưởng tượng, nó đang ăn mòn dần cơ thể hắn, phá hủy mọi tế bào một cách từ từ, giống như những con bọ đang chậm rãi gặm nhấm trong một cái thi thể, chờ một ngày đục rỗng thi thể rồi chui ra.
Đây là một điều kinh khủng như thế nào?
Nhưng trước mắt, Vũ Phong hắn vẫn chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi, không ai trên thế giới này có thể giúp hắn.
Khẽ thở dài, Vũ Phong xoay người lại, lắc lắc đâu xóa bỏ những suy nghĩ bi quan trong lòng, hắn đang muốn lấy bao thuốc từ túi áo ngực ra thì bất chợt điện thoại trong túi chợt rung lên.
Hơi nhíu mày, Vũ Phong vẫn rút điện thoại ra. Số máy của hắn là từ khi đến Hàn Quốc này mới có, người biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Vũ Phong chân mày càng nhíu sâu thêm. Bởi vì trên đó hiện lên một cái tên- Lee Suk Jin.
Sao lại là hắn? Vũ Phong trong lòng tuy nghi hoặc nhưng vẫn tiếp điện thoại, bình tĩnh nói:
"Alo, tổ trưởng Lee, không biết gọi cho tôi có việc gì vậy?"
"Chào anh Vũ tiên sinh. Hiện giờ anh đang ở một ngôi làng cách Seoul hơn mười km đúng không?"
Đầu dây bên kia, điện thoại im lặng một lúc, theo sau truyền ra tiếng nói có phần ngập ngừng của Lee Suk Jin.
"Sao, các anh đang theo dõi tôi?"
Giọng nói Vũ Phong thoáng chốc trầm xuống.
"Không phải, không phải. Vũ tiên sinh xin đừng hiểu nhầm. Chỉ là... anh cũng biết một nhân vật như anh đi vào đất nước chúng tôi, tổ chức không thể là không coi trọng được."
Lee Suk Jin bên kia toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói.
"Vậy sao?" Vũ Phong giọng điệu hơi dịu lại, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
"Vậy anh gọi cho tôi rốt cuộc có nguyên nhân gì? Chác không phải chỉ để hỏi một câu như vậy thôi chứ."
"Là như vậy Vũ tiên sinh. Tôi lần này gọi cho anh không phải với tư cách nhân viên SKP, mà là đại diện cho Thiên Á liên mình có một việc cần nhờ sự hỗ trợ của anh."
Lee Suk Jin ngưng trọng đáp.
"Thiên Á liên minh?"
Vũ Phong chân mày nhíu mại, đây không phải là một tổ chức tầm thường, mà là một con quái vật cực kì khủng bố. Là một trong năm liên minh dị năng giả lớn nhất thế giới, không phải cái loại tổ chức chỉ gói gọn trong phạm vi một quốc gia như SKP có thể so sánh được.
Thế giới hiện này, ngoài mặt thì cái gì mà liên minh EU, liên minh G7, G8, UNSC, trong tối thì nào là thanh bang, hồng bang, Yakuza, Albani, hội tam hoàng, Al qaeda... nhưng thực sự đó chỉ là tranh đấu của những người bình thường.
Thực sự ở đỉnh cao nhất, là tồn tại đứng trên đỉnh thế giới, coi thương lực lượng quân sự, coi thường quốc gia luật pháp chính là những dị năng giả, là liên minh tập hợp những dị năng giả trên toàn thế giới.
Đó chính là năm liên minh lớn bao gồm:
-Tự Do Liên Minh (Tất cả các dị năng giả khu vực bắc Mĩ)
-Thiên Á Liên Minh (Tất cả các các dị năng giả khu vực châu Á, trừ Trung Quốc)
-Thú Đằng Liên Minh (Bao gồm các dị năng giả khu vực châu Phi và Nam Mĩ)
-Thiên Đương Địa Ngục Liên Minh (Các quốc gia ở châu ÂU, đứng đầu hai hai tổ chức lớn là tòa thánh Vatican và Hắc Ám giáo hội)
_Trung Cổ Liên Minh (Bao gồm tất cả mọi thế lực người Hoa trên thế giới) (*)
(*): Có thể sẽ có người nghi vấn, vì sao một mình Trung Quốc lại mạnh vậy? Đây không phải là ta đặc biệt yêu thích Trung Quốc cái gì, mà chỉ là diễn biến theo logic của truyện. Nên biết rằng dị năng giả không phải cứ có tiền là có thể đào tạo, mà là trong ngàn vạn người mới có một. Trung Quốc dân số có hơn một tỷ, cứ theo tỷ lệ đó mà tính ra thì dị năng giả của họ sẽ rất nhiều rồi.
Nghe thấy cái tên Thiên Á liên minh, Vũ Phong không thể không nghiêm túc. Thế giới ngầm một trong ngũ đại liên minh, dù là hắn cũng phải vô cùng cẩn trọng.
"Thiên Á liên minh có yêu cầu gì với tôi?"
Vũ Phong lãnh đạm hỏi.
"Là thế này, các đây năm km theo hướng Đông Bắc, một sinh vật dạng người sói đang tiến thẳng đến đây với tốc độ rất nhanh, ước chừng còn năm phút nữa là nó sẽ đến nơi."
Lee Suk Jin âm trầm nói:
"Sinh vật dạng người sói? Nó là người của Thiên Đường Địa Ngục Hắc Ám giáo hội?"
Vũ Phong hỏi lại.
"Không phải. Nó là một sinh vật thể thí nghiệm do Tự Do liên minh vô ý thả ra, mà trải qua cải tạo thực lực của nó đã vô cùng đáng sợ, không phải người sói bình thường có thể so sánh được, ước chừng tương đương với dị năng giả lớp năm trung đẳng, có thể là cao đăng. Nó thoát ra từ một cứ điểm của Tự Do liên minh tại Qatar, không biết sao lại chạy đến Hàn Quốc. Một đường nó đi đã phá hủy hơn mười cứ điểm dân cư lớn nhỏ, sát hại gần hai trăm mạng người."
Lee Suk Jin tức giận nói. Cũng khó trách vì sao hắn không thể không tức giận, gần hai trăm mạng người a, đây là đồng bào của hắn, là con dân đất nước hắn.
"Vậy Thiên Á liên minh muốn tôi làm gì?"
Vũ Phong hỏi. Trực giác hắn mách bảo chuyện này e là không đơn giản rồi.
"Thiên Á liên minh muốn Vũ Phong tiên sinh phối hợp với người cảu liên minh đóng tại Seoul này bắn giữ nó. Nó giết nhiều người như vậy, quyết không thể bỏ qua được. Nhưng mà theo tin tình báo của chúng tôi hiện nay có ba thành viên của Tự Do liên minh phân biệt gồm Tứ Thủ, Bạch Nhãn và Mộng Nữ cũng đang trên đường truy đuổi sinh vật này, mà người của chúng tôi đóng tại Seoul nhân thủ không đủ, vì vậy cần mời tiên sinh ra tay hỗ trợ."
Lee Suk Jin giải thích một lượt cho Vũ Phong.
"Vậy sao?"
Vũ Phong hơi trầm ngâm, theo sau cũng không nói thêm gì nữa.
Qua một lúc sau, Lee Suk Jin không nhịn được lên tiếng:
"Vũ tiên sinh, thời gian gấp gáp..."
"Cho tôi một lý do để giúp các người?"
Vũ Phong đáp, giọng điệu vẫn không chút thay đổi, vô cùng lãnh đạm.
"Cái này... Vũ tiên sinh. hiện giờ nó đang tiến thẳng đến ngôi làng này. Mà theo tôi được biết đây chính là làng của bà ngoại cô ca sĩ gọi là Lee Ji Eun đúng không, hơn nữa cô ấy còn đang ở..."
"Đừng lôi cô ấy vào chuyện này."
Chưa để Lee Suk Jin nói xong, Vũ Phong đã lạnh lẽo cắt lời hắn, trong giọng nói mơ hồ có một tia sát khí nhàn nhạt tỏa ra.
"Văng, văng..." Đầu dây bên kia, Lee Suk Jin nghe thấy giọng điệu Vũ Phong trong lòng đánh thót một tiếng vội vã đáp. Trán hắn phút chốc mồ hôi lạnh tuôn đầy, lắp bắp nói tiếp:
"Vật Thiên Á liên minh nói, chỉ cần tiên sinh chịu ra tay lần này, liên minh sẽ đáp ứng vô điều kiện một yêu cầu của tiên sinh."
Vũ Phong nghe vậy, vốn là định thẳng thừng từ chối thì chợt trong lòng khẽ động. Nghĩ đến điều gì đó, hai mắt hắn khẽ cụp xuống, thở dài nói:
"Vậy được, tôi đồng ý. Nhưng chắc các anh đến giờ cũng biết, tôi hiện nay mới thoát ly tổ chức GOD, trong lúc này tôi không muốn đệ lộ việc mình ra mặt giúp Thiên Á liên minh lần này."
Lee Suk Jin nghe Vũ Phong đồng ý, nhất thời mừng rỡ. Hắn vốn nghĩ đến chuyện thương lượng về cơ bẩn đã là thất bại đến tám phần, thật không ngờ Vũ Phong lại đáp ứng, theo sau khẩn trương nói:
"Chuyện này chúng tôi đã có sắp xếp từ trước, Vũ tiên sinh không cần lo lắng. Hiện giờ thời gian đã rất gấp gáp, cách ngôi làng này một km đã có người của chúng tôi đứng chờ, Vũ tiên sinh nên mau chóng đến đó."
"Vậy được rồi, tạm biệt."
Vũ Phong nếu đã nhận lời cũng không chần chờ, hắn nhìn thoáng qua ngôi nhà có cửa màu xanh, với thính lực cảu hắn vẫn nghe rõ trong nhà thi thoảng lại vang lên từng tràng tiếng cười vui vẻ.
Thu hồi ánh mắt, Vũ Phong không chút do dự quay đầu lại, dưới chân phát lực, cả người trong nháy mắt giống như một u linh nhẹ nhàng biến mất trên đường...