Chương 33: Trò hề, chỉ bằng ngươi?
Đã có hơn mười cái tát được tung ta, các tu sĩ đều đang nhìn, cả đệ tử Thần Hải cảnh cũng phải nhíu mày, vừa mới bắt đầu đã biết, thực lực Cổ Thần vượt trội Đặng Phi, nói thẳng ra là đang làm nhục đối thủ, nếu Cổ Thần cứ tiếp tục bỡn cợt, e rằng sẽ khiến người khác phản cảm.
Một chân giơ lên, một chiêu king kong đá hổ, trúng ngay bụng dưới của Đặng Phi, Đặng Phi bay khỏi lôi đài như pháo bắn, đập xuống đất.
Mặc dù Đặng Phi bị đánh tương đối thảm, nhưng căn bản không bị thương gì, chỉ là bị người ta tát, mất hết thể diện mà thôi. Thủ đoạn đối phó với Đặng Phi của Cổ Thần chính là thủ đoạn mà kiếp trước Đặng Phi dùng để đối phó với Cổ Thần, hắn chỉ hận bây giờ người xem quá nhiều, nếu không đã tát cho Đặng Phi một trăm cái cho hả giận.
Một ánh mắt sắc như đao đột nhiên quét qua người Cổ Thần, Cổ Thần quay lại nhìn, cách đó mấy chục trượng, Hoàng Phủ Hạo đang nhìn hắn, ánh mắt âm lạnh, như đang nói:
- Ngươi chết chắc...
…
- Người chiến thắng, số ba trăm sáu mươi tám, nhóm tiếp theo, bốn trăm linh bảy, bốn trăm linh tám lên đài.
Đặng Phi vừa ngã khỏi lôi đài, Thần Hải cảnh đệ tử lập tức nói.
Cổ Thần nhận được ánh mắt Hoàng Phủ Hạo, bước xuống lôi đài, một đệ tử áo lục bước đến, nói:
- Đi theo ta...
Cổ Thần đi theo đệ tử áo lục, đến chỗ các đệ tử báo dánh chiến thắng, đợi tỷ thí kết thúc. Mặc dù họ đã giành thắng lợi, nhưng vẫn chưa là đệ tử chính thức của Hư Thiên Tông, đệ tử thất bại, vẫn còn một cơ hội khiêu chiến, người thắng chỉ cần chiến thắng người khiêu chiến lần nữa là có thể trở thành đệ tử chính thức.
Một canh giờ sau, tỷ thí kết thúc, năm trăm chín mươi ba người thắng cuộc đứng thành một nhóm, năm trăm chín mươi ba người thua đứng bên kia.
Vô Phong đứng giữa hai nhóm, nói:
- Người thua vẫn còn một cơ hội cuối cùng, khiêu chiến bất cứ người thắng cuộc nào, nếu như có thể giành chiến thắng, vẫn có thể trở thành đệ tử bản tông, trật tự số hiệu từ nhỏ đến lớn, tự mình lựa chọn đối thủ.
Cho người thua một cơ hội là để lựa chọn những đệ tử ưu tú hơn, có thể một người nào đó thực lực rất mạnh, nhưng đối thủ của vòng một mạnh hơn, nên mới thất bại, như vậy lần tự do khiêu chiến này, là cho những người đó một cơ hội.
Đương nhiên, chiến thắng ngay từ lần đầu tiên trên cơ bản đều có ưu điểm của mình, người thua thực lực bình thường, cho dù có cơ hội lần hai cũng không thể thay đổi cục diện.
Mặc dù nói là tự do khiêu chiến, nhưng, người chiến thắng cũng chỉ bị khiêu chiến một lần, sẽ không tiến hành đánh luân phiên, số lượng người thắng và người thua tương đồng, vừa hay mỗi người có một cơ hội khiêu chiến.
Vì là tự do khiêu chiến nên người thua đương nhiên không khiêu chiến với người vừa mới thắng mình, như vậy, vòng tỷ thí thứ hai hoàn toàn khác hẳn vòng một.
Vòng tỷ thí thứ hai, nhanh hơn vòng một rất nhiều, thua một lần, rất khó thay đổi cục diện, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như Đặng Phi.
Đặng Phi mặt vẫn còn sưng, hắn tùy ý khiêu chiến một tu sĩ, trước khi lên lôi đài, Hoàng Phủ Hạo đến bên cạnh tu sĩ đó, thì thầm mấy câu, sau khi lên lôi đài, mấy giây sau, tu sĩ kia đã bị Đặng Phi đánh bay, Đặng Phi giành chiến thắng, trở thành đệ tử chính thức của Hư Thiên Tông.
Tu sĩ khiêu chiến Cổ Thần, Cổ Thần không quen, kiếp trước cũng không có ân oán gì nên làm bộ làm tịch hơn hai mươi giây, sau đó mới ra tay đánh hạ đối thủ, tiếp tục giành chiến thắng, trở thành đệ tử chính thức của Hư Thiên Tông.
Rất nhanh, năm trăm chín mươi ba đệ tử chính thức được Thần Hải cảnh đệ tử đưa đến cạnh bốn trăm linh bảy đệ tử trực tiếp thông qua, vừa tròn một ngàn đệ tử mới, không thừa không thiếu.
Tu sĩ sau khi đào thải, được đệ tử Thần Hải cảnh khác dùng Độ Thiên chu, đưa về Thanh Dương Thành.
Thần Hải cảnh đệ tử lùi hết sang một bên, năm bị trưởng lão áo tím đến trước một ngàn đệ tử mới, Vô Phong đứng giữa năm người, nói:
- Các vị sư chất, từ này về sau, các ngươi chính là đệ tử chính thức của bổn tông, các ngươi là tương lai hi vọng của bổn tông, trở thành đệ tử của bổn tông, nhất định phải chăm chỉ tu luyện, không được lãng phí thời gian may mắn của mình.
- Vâng, sư thúc...
Các đệ tử mới đồng thanh trả lời, bây giờ họ đã là đệ tử Hư Thiên Tông, nhìn thấy trưởng lão, đương nhiên phải gọi sư thúc.
- Để ta giới thiệu với mọi người.
Cô Phong chỉ vào trưởng lão áo tím đầu tiên bên phải, nói:
- Vị này là Nhược Phong Lâm trưởng lão của Ẩn Kiếm Phong.
- Chào Lâm sư thúc.
Các đệ tử cung kính chào.
Vô Phong chỉ vào người thứ hai, người thứ tư, người thứ năm, nói:
- Vị này là Mạc Viêm Mạc trưởng lão của Thành Viên Phong, vị này là Cố Khiên Trần Cố trưởng lão của Lạc Hà Phong, vị này là Tôn Thường Tôn trưởng lão của Bách Thảo Phong...
Năm vị trưởng lão, trừ Cố Khiên Trần là một lão từ nương tuổi độ tứ tuần ra, bốn người còn lại, đều là lão giả lục tuần.
- Chào Mạc sư thúc, chào Cố sư thúc, chào Tôn sư thúc...
Các đệ tử mới cung kính lần lượt chào từng người.
Đợi giới thiệu xong mấy vị trưởng lão áo tím, Vô Phong nói:
- Linh Hư Sơn tổng cộng có năm đỉnh núi, phân thành Đô Thiên Phong, Ẩn Kiếm Phong, Thanh Viêm Phong, Lạc Hà Phong, Bách Thảo Phong. Hư Thiên Tông ta tương tự cũng một tông năm mạch, chủ mạch là Đô Thiên Phong, bốn đỉnh núi còn lại mỗi đỉnh một mạch, cách năm năm, lại chiêu đồ năm ngàn người, chủ mạch Thiên Phong hai trăm bảy mươi người, Ẩn Kiếm Phong, Thanh Viêm Phong, Lạc Hà Phong mỗi mạch hai trăm người, Bách Thảo Phong ba mươi người.
Dừng lại một lúc, Vô Phong nói tiếp:
- Bất luận ở mạch nào, cũng có thể học được thuật pháp bổn tông, hơn nữa, mỗi một mạch lại có một điểm khác nhau, ví dụ Ẩn Kiếm Phong, chuyên tu kiếm đạo, có bí thuật Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết, uy lực vô cùng. Thanh Viêm Phong, chuyên tu pháp thuật hỏa hệ, có bí thuật Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, Phần Tẫn Bát Hoang. Lạc Hà Phong, lấy nữ đệ tử làm chủ, có bí thuật Tử Hà Diễn Hồn quyết, thần thông quảng đại. Chủ mạch Đô Thiên Phong, có thể học được pháp quyết thượng thừa Hư Thiên Tinh Thần quyết, uy chấn một phương.
Thấy Vô Phong không nhắc đến Bách Thảo Phong, có đệ tử hỏi:
- Vậy Bách Thảo Phong?
Vô Phong không nói gì, Tôn Thường trưởng lão ngoài cùng bên trái tiến lên trước một bước, nói:
- Bách Thảo Phong luyện đan dược là chính, tu luyện là phụ, vào Bách Thảo Phong có thể học được tinh diệu tuyệt luân luyện đan chi thuật.
Nghe Tôn Thường nói, các đệ tử mới không ai là không lộ vẻ thất vọng, con đường tu chân vô cùng gian khổ, tu sĩ cả đời khổ tu, đừng nói hư vô phiêu diêu trường sinh, cho dù đột phá mệnh các, sống quá trăm tuổi, cũng vô cùng khó khăn, ít có tu sĩ nào nguyện bỏ một phần lớn thời gian đi học luyện đan chi thuật.
Luyện đan chi thuật mặc dù tốt, nhưng sẽ làm chậm con đường tu chân, xét cho cùng, cũng chỉ là luyện đan cống hiến cho những người khác.
Tôn Thường nói:
- Các vị sư huynh, Bách Thảo Phong nhất mạch ta chỉ thu ba mươi đệ tử, sư đệ xin được đi trước một bước!
Các vị trưởng lão gật gật đầu, Tôn Thường gật đầu cảm ơn, tiếp tục nói với đệ tử mới:
- Luyện đan là dưỡng sinh chi thuật, cho dù tu vi có kém, có đan dược tốt duy trì, so với những tu sĩ khác cũng sống lâu hơn một chút, các ngươi ai muốn đi Bách Thảo Phong học luyện đan chi thuật?
- Đệ tử muốn...
...
...
Mấy chục giọng nói đồng thành vang lên, mặc dù phần lớn tu sĩ không muốn đi luyện đan, nhưng vẫn có không ít tu sĩ thấy tiên căn của mình quá thấp, muốn trở thành một đan dược sư để sau này còn nở mặt với đời.
Tôn Thường gật đầu nói:
- Được, các ngươi bước đến trước mặt ta.