Lâm Minh chỉ thấy một ánh sáng chiếu lên. Và hắn thì lọt vào một khe hở.
“Vòng xoáy đầy ánh sáng này là gì vậy? Sao lại xuất hiện ở đây. Ta.. Aaaaaaaa… Đauuu quááaa!”. Thân thể của Lâm Minh như muốn nức toát ra.
“Hừm. Thả lỏng cơ thể ngươi ra. Đừng suy nghĩ gì hết. Ta sẽ giúp người. Đừng chống cự”
Chợt thanh âm như từ chính trong đầu Lâm Minh phát ra. Không còn gì níu kéo, hắn đánh làm theo lời chỉ dẫn đó, dù gì thì cũng sẽ chết, biết đâu có một đường sinh cơ. Hắn buông lỏng cơ thể ra. Chợt có gì đó như đang điều khiển cơ thể hắn. Một luồng sức mạnh từ trong cơ thể hắn trào ra đẩy lùi ảnh hưởng của dòng xoáy đó ra khỏi cơ thể hắn. Và có một vòng cầu đỏ rực tràn đầy năng lượng bao quanh hắn. Sau đó, thì hắn mất hết ý thức chìm vào giấc ngủ sâu.
“Tỉnh dậy đi. Ngươi đã an toàn rồi!”. Tiếng nói lại phát ra từ trong tiềm thức của Lâm Minh.
“Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ta thật sự không hiểu gì hết! Hay là ta đang nằm mơ? Aaaa. Ta sắp phát điên lên mất”. Lâm Minh hoảng sợ và vô cùng bực bội. Hắn dường như mới vừa trọng sinh, chẳng hiểu mô tê gì thì lại gặp những chuyện không đâu ra đâu.
“Tiểu tử, à không, tiểu chủ nhân, người đừng la hét nữa”. Tiếng nói lại phát ra trong đầu – tiềm thức của Lâm Minh.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở trong đầu ta mà phát ra tiếng nói?”, Lâm Minh hoảng sợ hơn nữa, trước giờ hắn chưa hề gặp tình huống như thế này. Kể cả những kí ức mập mờ mà hắn lấy được từ linh hồn tên Lâm Minh xấu số kia cũng không giải thích được.
“Tiểu chủ nhân, người không nhớ người đã nhận chủ ta sao? Người đã được cha người. À không, cha của linh hồn mà người đã dung hợp và chiếm lấy đó”, Thiên Thư truyền âm đến.
“Cái gì? Ngươi biết ta là..”, Lâm Minh dựt bắn cả lên, hắn rất sợ chuyện đó có người biết được, vì hắn biết cha của Lâm Minh đó rất rất lợi hại, phải nói là chỉ cần một ý nghĩ thôi cũng đủ đưa hắn về với Diêm La Điện một lần nữa.
“Chủ nhân không cần phải sợ, ta đã nhận chủ ngày rồi, thì không làm hại ngày đâu. Mà dù gì Lâm Thiên đó dùng một kích hủy diệt đó cũng đã chết mất rồi. Ngài cũng đừng hỏi tại sao ta lại biết. Đơn giản ta là Thiên Thư thôi”
“Cái gì? Lâm.. à không, cha ta đã chết rồi ư? Người mạnh mẽ như ông ta lại.. Đúng là khó đoán”, Lâm Minh giật mình tiếc nuối cho một đại cường giả, dù gì hắn cũng là phàm nhân, được xem những ký ức trước đây và Lâm Thiên, hắn vô cùng khâm phục và cũng tự hào về người cha hờ này của hắn. “Mà chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?”, Lâm Minh thắc mắc.
“Ngài không biết cũng là đúng. Cú đánh hủy diệt cuối cùng của Lâm Thiên không những dùng thần lực, sinh mệnh lực mà còn cả thần hồn mà cả đời Lâm Thiên tu luyện được. Chiêu đó vô cùng uy lực, đã mở hẳn một thông đạo đưa người đến vị diện khác, một thế giới với ta cũng là xa lạ. Còn việc người không thấy gì thì là do.. trình độ của người quá kém. Tốc độ diễn ra đối với người không đủ 1 giây thì người làm sao thấy được nó”, Thiên Thư diễn giải cho Lâm Minh hiểu rõ hơn.
“Ra là vậy. Ngươi có thể nói cụ thể tình huống hơn không?”
“Sau khi thông đạo được mở ra. Ta và ngài đều được Lâm Thiên chuẩn bị sẳn để đưa vào đó. Do người không biết cách sử dụng sức mạnh tạm thời của Lâm Thiên truyền cho ngài nên ta đã tạm thời giúp ngài kích hoạt sực mạnh đó. Cộng với vòng bảo vệ của ta, giúp ngày chống đỡ sức tàn phá ghê gớm của thông đạo mở ra xa hàng.. Ta cũng không rõ là xa bao nhiêu, chỉ biết là xa vô cùng, đây là thế giới mà ta hoàn toàn không biết luôn”, Thiên Thư ấp úng, với nó, chuyện không biết một thứ gì đó có cảm giác xấu hổ vô cùng.
“Vậy còn tên Thiên Vương gì đó? Hắn ra sao rồi? Đã chết rồi à?”
Lâm Minh tin rằng bình thường Lâm Thiên cũng đủ khả năng tiêu diệt Thiên Vương, huống hồ gì đó lại là kích mạnh mẽ gom tất cả lực lượng của Lâm Thiên lại.
“Không. Hắn chỉ bị trọng thương mà thôi. Cha ngài có mục đích chính là mở thông đạo để ngài được an toàn mà thôi. Chứ không dồn công kích vào tên Thiên Vương. Tên Thiên Vương đó chỉ là ăn hôi, còn biết bao cường giả khác chưa đến nên Lâm Thiên không muốn mạo hiểm cho ngài ở lại Vị Diện tối cao đó. Vả lại Thiên Vương còn Thiên Đế giáp. Áo giáp đó không dùng lẽ thường để phán đoán được đâu!”
“Ra là thế! Ta tuy trải qua tùm lum chuyện rắc rối cỡ lớn. Nhưng có ngươi, Thiên Thư, vật mà tất cả mọi người trên Thế Giới này đều mong ước thì đó có lẽ là điều may mắn phải không?”. Với Lâm Minh, tuy hắn kính trọng Lâm Thiên, vẫn gọi hắn là cha, do tác dụng với linh hồn mà hắn dung hợp và chiếm hữu, hắn cũng xem Lâm Thiên đã tạo ra một phần mình. Nhưng hắn không đặt tình cảm của mình thật nặng, xem Lâm Thiên như cha ruột của mình. Nên với hắn chuyện này cũng không hẳn là không may mắn.
“Không phải có lẽ mà chắc chắn là vậy?” Thiên Thư tự hào truyền âm.
“Nhưng.. ta hoàn toàn không biết ngươi có tác dụng gì?” Lâm Thiên cười xấu hổ.
“Ách! Để ta giảng giải cho ngài biết từ từ vậy. Ta là Thiên Thư, là cuốn sách duy nhất trên thế gian này có ý thức độc lập. Ta khai sinh ra từ thuở khai thiên lập địa. Mọi kiến thức, mọi việc trên đời gần như ta đều biết hết đươc…”
“Thần kì như vậy? Vậy làm sao ngươi có khả năng như thế?” Lâm Minh ngạc nhiên
“Ngài để ta nói từ từ chứ. Đơn giản vì ta có thiên thức. Chắc ngài cũng biết thần thức chứ? Đó là thứ giác quan, sực mạnh cảm ngộ vật thể xung quanh mình. Thiên thức của ta cũng gần giống như thế. Cũng có khả năng cảm ngộ, công kích thức hải,.. Nhưng chất lượng, cấp bậc thì hơn hẳn thần thức. Không thể dùng sức mạnh để so sánh, cũng đơn giản như kim vương so với sắt thép vậy. Ta còn có thể dùng thiên thức thẩm thấu, hấp thu các kiến thức từ những cuốn sách trên thế giới này. Mọi thứ ghi trong sách đều được ta hấp thu vào và bổ sung cho thức hải, kho tàng kiến thức của ta. Bởi vậy ta mới nói mọi việc ta đều biết được, ta là vua loài sách. Ngoài ra ta cũng dùng nó tạo ra được kết giới phòng ngự, chính là vòng cầu đỏ bao phủ bảo vệ cho ngài như lúc trước”
“Thần kì như vậy ư? Vậy là ta không sợ ai công kích hay uy hiếp rồi”, Lâm Minh hưng phấn, “Nếu ai lại gần ta ngươi đều phát hiện để ta chạy trốn, ai tấn công ta thì ngươi lập kết giới bảo vệ”.
“Ai. Ngài cũng không thể nghĩ như vậy. Cái gì cũng phải năng lượng, giống như người thường phải ăn cơm. Ta cũng phải hấp thu nguyên khí đất trời. Một khi năng lượng hết, ta phải ngủ đông để hấp thu năng lượng. Với lại 1kg sắt không là gì với 1kg kim cương nhưng 1 tấn sắt cũng dư sức đè chết 1kg kim cương đó. Sẳn ta cũng báo cho ngài một tin vui và một tin buồn”
“Tin vui và tin buồn? Là gì vậy?”, Lâm Khiên nhăn mặt hỏi.
“Tin vui là ở đây thiên địa nguyên khí vô cùng đậm đặc, mà còn là phàm giới, độ cạnh tranh vừa đủ với ngày, nơi đây còn những giới khác có rất nhiều cao thủ búng ngón tay thôi đủ biến ngày thành tro rồi, may mắn là không có ở đó để ngày bị uy hiếp. Nơi đây dường như là một thế giới mới khai mở, tài nguyên vô tận, vũ kĩ tu luyện thì cấp thấp. Với kiến thức võ học, kinh nghiệm thường thức của ta có thể giúp ngài phát triển tốt nhất. Tin buồn là khi giúp ngày vượt qua năng lượng công phá của thông đạo không gian đó. Năng lượng ta đã gần hết. Cần phải ngủ đông một thời gian. Tạm biệt ngày”
“Chúc ngủ ngon. Ách. Khoan đã. Này. Thiên Thư!”
Không một tiếng trả lời. Lâm Minh hận mình xui xẻo vô cùng, may mắn gì ở đây. Hắn chỉ muốn trọng sinh vào cái thời gì đó như thời nhà Việt Vương Câu Tiễn không những diệt nhà Ngô mà thống nhất cả các nước lân bang. Hay chí ích cũng cho hắn đến thời Trần phá Mông-Nguyên. Sao lại rơi vào thế giới kì lạ mà hắn không biết cái gì là gì. Lạc lõng vô cùng. Lại bị người ta bỏ rơi ở đây nữa chứ. Dù gì hắn cũng chỉ có 9 tuổi. Theo đúng tuổi của tên Lâm Minh trước kia. Tuy tướng người khỏe mạnh, trong mình cảm thấy thứ thái vô cùng nhưng hắn cảm thấy vô cùng rối bời.
“Haiz. Chuyện gì đến sẽ đến. Ta cứ tiến về phía trước vậy! Biết đâu đây là chuyện tốt. Tu luyện trường sinh, mỹ nữ, thức ăn ngon, quyền lực, hehe.”
Hắn không biết hắn nãy giờ giống như một đứa khùng, lẩm nhẩm cười thầm hô hô như đứa mới ở Chí Hòa mới ra. Khiến người ta không khỏi cười lăng lê.
Câu truyện Thiên Thư lại mở ra một trang mới….