Chương 6: Liễu gia
Tác giả: JK Loki
“Chào Nhan Từ trưởng lão”
Liễu Thanh Hàn cung kính cúi đầu trước một ông lão già nua. Nhìn thân hình lão như thể có một ngọn gió thổi qua cũng đủ thổi bay nhưng chất chứa trong đó là một sự uy nghiêm vô cùng lớn. Lâm Minh cảm giác được rằng cảnh giới của ông ta vô cùng cao.
“Thanh Hàn à. Làm khá lắm. Mới chỉ có 2 tháng mà tổ đội của ngươi đã làm xong nhiệm vụ lần này. Không hổ là thiên tài của Liễu gia. Hy vọng sau này ngươi có thể làm rạng danh cho Lân Thủy Trấn nhỏ bé này”
Trưởng lão Nhan Từ vuốt râu tỏ vẻ rất tâm đắc “Mau đưa ra lệnh bài và chiến lợi phẩm để ta kiểm nghiệm nào”
“Vâng thưa Trưởng lão. Đây là năm tinh hạch của ma thú cấp một” Liễu Thanh Hàn mĩm cười đem chiến lợi phẩm trao cho trưởng lão.
“Tốt tốt lắm. Ba tinh hạch cấp một sơ kì, một trung kì, và… một hậu kỳ viên mãn. Thật không ngờ là một hậu kỳ viên mãn. Tổ đội của ngươi chắc cũng không toàn vẹn mà về nhỉ?”
Nói xong ánh mắt của trưởng lão quét qua nhóm người của Lâm Minh, và dừng lại thẳng trên người Lâm Minh với ánh mắt kì quái.
“Đây là..?”
“Đây là một đứa bé mà tiểu đội của chúng con vô tình ‘nhặt’ được ở ven khu rừng”
“Ta có cảm giác gì đó rất đặc biệt với đứa bé này”
“Vâng thưa trưởng lão. Nó có thể đỡ được đòn tấn công vật lý và ma pháp khi phát cuồng của con Hắc Hùng cấp một viên mãn, lẫn linh hồn công kích của con. Người nói nó có rất rất đặc biệt không?”
“Ha ha. Phải phải. Rất đặc biệt. Ngươi có thể nhường hắn cho ta không? Ai biểu ngươi là người của Liễu gia. Ta không thể ép buộc được. Dùng tinh hạch của yêu thú cấp 4 để đổi nhá!”
Tinh thạch cấp bốn là thứ vô cùng trân quí. Đặc biệt là với Lân Thủy Trấn. Tuy đây là vùng đất lớn nhưng nhân tài đều đã rời khỏi đây để đến với những thành hoặc học viện nên việc săn bắt yêu thú cấp bốn dường như là bất khả thi. Khi có được cũng phải trả một cái giá vô cùng lớn. Với tinh thạch cấp bốn hoàn toàn có thể chế ra một pháp bảo hay một thanh kiếm có sức công phá vô cùng ghê gớm.
“Trưởng lão ngài lại đùa rồi. Tuy tinh hạch cấp bốn vô cùng trân quí nhưng nhân tài như thế. Việc trở thành một lão quái Nguyên anh kì tương lai là không phải xa vời. Lúc đó thì giá trị liên thành không thể cho tinh hạch cấp bốn so sánh được” Liễu Thanh Hàn biết được trưởng lão có một viên tinh hạch cấp bốn thì vô cùng hâm mộ nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình
“Đúng. Nhưng không hẳn thiên tài thì sẽ hoàn toàn suông sẻ tiến tới. Thôi được không chấp với ngươi nữa. Dù sao thì ngươi cũng không nguyện ý nhả ra. Đây là dược liệu trị thương, ngân lượng, điểm danh vọng ta đã ghi truyền vào thần châu. Các ngươi có thể ra về rồi. Thật đáng tiếc…”
“Đa tạ trưởng lão”
Liễu Thanh Hàn mĩm cười. Phân bố dược liệu và ngân lượng xong, ca bọn ra khỏi Trưởng lão điện. Sau khi chia tay với đám người Đường Lam, Lâm Minh cùng với Liễu Thanh Hàn tiến về gia tộc họ Liễu.
“A. Thanh Hàn thiếu gia. Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ trở về” “Xin chào. Thanh Hàn thiếu gia”
Nhiều gia đinh tỏ vẻ xu nịnh khi trông thấy Liễu Thanh Hàn trở về.
“Hình như địa vị của ngươi tại Liễu gia cũng không nhỏ nhĩ?”
“Ha ha. Không ngờ đứa nhỏ trong thâm sơn cùng cốc như ngươi cũng hiểu chuyện này nhĩ? Cũng không khó đào tạo đâu. Thật sự không phải địa vị ta quá cao mà là do bọn họ quá thấp mà thôi. Nếu thật sự địa vị ta quá cao thì sẽ không kết hợp cùng bọn Đường Lam mà là đi cùng những cao thủ nhất định trong gia tộc rồi. Nhưng ta cũng chỉ thua bọn gọi thiên tài trong gia tộc ta một ít thôi. Cũng trên rất nhiều người rồi. Bọn họ được gia tộc bồi dưỡng rất nhiều. Đều đã đến cảnh giới Trúc cơ kì viên mãn. Có người còn cảm ngộ trong đó vài năm, sắp tiến giai đến Linh hư. Nhưng ngươi yên tâm, với thiên phú phải gọi là trâu bò của ngươi thì bọn họ cũng chẳng là gì đâu”
“Hộ Bình! Mau dẫn ta đến gộc gia chủ”
“Vâng! Thiếu gia”
Tên gia đinh cung kính dẫn Liễu Thanh Hàn và Lâm Minh qua nhiều ngõ ngách, đến một căn phòng rộng lớn. Cuối phòng là một người đàn ông oai vệ. Khí chất mạnh mẽ.
“Cuối cùng thì con cũng trở về rồi Thanh Hàn. Mau chóng trở về phòng tu luyện. Dùng số đan dược này tăng thực lực đến viên mãn đi. Ta đã chuẩn bị nó cho con sau khi làm nhiệm vụ về đấy! Con dẫn theo ai vậy?”
“Đa tạ Lão tổ tông. Đây là Lâm Minh, là một nhân tài con vô tình ‘nhặt’ được trong chuyến làm nhiệm vụ về. Mau ra mắt Lão tổ tông đi Lâm Minh”
“Ra mắt Liễu tiền bối”
“Không có gì. Đứa bé này có gì đặc biệt hả Thanh Hàn?
“Có thể chống chọi công kích vật lý và ma pháp của yêu thú cấp một đỉnh cấp khi cuồng hóa. Linh hồn cực kì mạnh. Đặc biệt là tuổi vô cùng trẻ. Người nói có phải là một thiên tài không?” Liễu Thanh Hàn mĩm cười trình bày.
“Ha ha. Điều đó thì không cần bàn cãi rồi. Nhưng ta vẫn phải thử lại mới được. Tiểu tử, chuẩn bị kĩ nhá!”
Lâm Minh cảm thấy một sức ép đè nặng lên cơ thể mình. Ban đầu chỉ như một tảng đá đè nặng lên. Nhưng càng lúc nó càng nặng dần, càng lúc càng khó chịu. Chân của hắn dường như muốn khụy xuống
“Thú vị thú vị. Có thể chống chọi thần thức cảnh giới Trúc cơ hậu kỳ. Đúng là không thể xem thường được. Ngươi làm rất tốt Thanh Hàn. Giờ ngươi hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi và luyện tập tốt cho Lâm Minh. Ta sẽ đưa ra những điều kiện tốt nhất cho hắn ta. Sau đó thì ngươi hãy vào phòng tu luyện trùng kích đến cảnh giới đỉnh cấp đi”
Liễu Lam Thần vô cùng sung sướng. Phải biết chưa hề có cấp bậc tu chân gì nhưng có thể chống đỡ được thần thức của Trúc cơ hậu kì có ý nghĩa như thế nào. Chưa tính là hắn thấy Lâm Minh hoàn toàn có thể chịu thêm nữa. Chỉ có điều hắn không dám thử mà thôi, phải biết hậu quả của việc bị công kích bằng thần thức là rất lớn. Nó có thể gây điên loạn hoặc thể chất bị ảnh hưởng. Hắn không muốn để một báu vật như Lâm Minh bị trầy xước gì được. Hắn đang nghĩ phải giữ chân và bồi dưỡng Lâm Minh như thế nào đây.
Theo chân Liễu Thanh Hàn, Lâm Minh vô cùng cảm thán trước sự giàu có của Liễu gia. Hắn cứ ngỡ đây như một hoàng cung. Rất nhiều đình viện, tòa nhà san sát nhau hợp thành một công trình vĩ đại và đẹp đẽ.
“Lâm Minh, ngươi tạm thời ở khu biệt viện này đi. Đây là một nơi nghỉ ngơi và tập luyện tốt. Ta sẽ cho người hầu chăm sóc ngươi. Ta phải tuân lệnh lão tổ tông vào phòng luyện tập của gia tộc trùng kích cảnh giới đỉnh cấp. Ta nghĩ ít nhất là không dưới một tháng thì ta mới có thể thành công. Vì thế trong thời gian này ngươi cần gì cứ kêu bọn nô tì nói lại với lão tổ tông. Ông ta đã xem ngươi như một bảo bối quí giá. Sẽ chăm sóc ngươi tận tình nhất nên không cần lo lắng”
“Được rồi. Không cần lo lắng đâu. Ta cũng đã lớn rồi. Không còn con nít đâu”
“Đúng. Đúng. Ngươi đã lớn rồi. Ha ha ha. Còn ta. Đã bốn mươi rồi mà vẫn bị gọi là con nít”
“Ngươi bốn mươi rồi?”
Nhìn theo bóng dáng của Liễu Thanh Hàn rời đi. Lâm Minh hoàn toàn ngây ngốc. Nếu như có người nói Liễu Thanh Hàn mới mười tám thì hắn cũng sẽ tin hoàn toàn. Đến giờ hắn mới biết thêm một hiệu dụng của tu chân. Hắn nghĩ con gái kiếp trước của hắn mà đến đây chắc chắn hoàn toàn có thể thành những cường giả ghê gớm nhất. Nhan sắc thật sự là một vấn đề lớn nhất của phụ nữ.
Góp ý Thiên Thư: http://4vn.eu/forum/showthread.php?p=759480
Last edited by phuonglm2; 02-08-2012 at 02:25 PM.
|