Hỏa do mộc sinh, mộc nhiều hỏa thịnh; mộc có thể sinh hỏa, hỏa nhiều đốt mộc. Mộc hệ thiên võng chú bị Hỏa lao chúc phúc đốt cháy, bởi mộc sinh hỏa, trong nháy mắt Hỏa lao trở nên mạnh mẽ, nhưng Hỏa nguyên tố rất không ổn định. Tiểu Lục Tử cười hắc hắc, xuất ra hữu quyền chứa đầy Nhân uân chân khí, ‘phịch’ một tiếng, khiến Hỏa lao chưa ổn định bị tạc nổ tạo ra một cái lỗ thủng lớn, hai chân đạp mạnh, phi như bay ra khỏi vây ngục.
Hỏa hệ thuật sĩ điên cuồng phun máu tươi, loại chú thuật này có tính chất duy trì liên tục tâm thần tương liên với hắn, chú thuật bị mạnh mẽ phá vỡ, đương nhiên bị thụ thương.
"Không chơi cùng các ngươi nữa, mấy người các ngươi không giết được ta đâu, sớm rời khỏi đây đi!" Thanh âm của Tiểu Lục Tử từ ngoài trăm trượng truyền đến. Thiên Trợ dong binh đoàn bị thương hai người, ngơ ngác nhìn nhau, không còn chút đắc ý và kiêu ngạo nào, khóe môi dong binh đoàn trưởng còn lưu lại vết máu, đang đứng không nhúc nhích được, bởi vì hai chân của hắn đang tê dại nằm ở trong đất đá, muốn cử động cũng không thể động được.
Tiểu Lục Tử sau khi hô xong, đi vào trong rừng, tiếp tục chạy như điên về phía trước, mấy ngày chạy trốn giữ cái mạng, đã tạo cho hắn một thói quen, đó chính là liên tục di chuyển, không bao giờ ở lâu một chỗ.
"Vèo vèo!" Đột nhiên, vô số mưa tên từ trong rừng bắn ra, tên phát ra chỉ từ một hướng, điều này khiến cho Tiểu Lục Tử thoải mái một chút, nhào lộn một cái đến nấp ở một gốc cây cổ thụ gần đó, còn chưa kịp quan sát địch nhân, thình lình gốc cây cổ thụ nổ tung, không thể làm gì khác, Tiểu Lục Tử đành phải bay lên ngọn cây.
Một thanh trảm mã đao từ dưới chân theo tới, đao khí tung hoành, đao phong gào thét, như quái thú rít gào đánh về phía Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử cười khổ, lấy ra một thanh loan đao của thảo nguyên từ trữ vật giới chỉ, như ánh trăng tịch mịch, như con mắt tinh xảo của tiếu mỹ nhân, hắn dường như luyến tiếc sử dụng đao này, chỉ nhẹ nhàng phát ra một đao nhẹ nhàng, đánh vào đao cương của địch nhân, mượn phản lực bay lên lần nữa, rồi hạ xuống ngọn cây cao cao trên đỉnh đầu, nhìn xuống địch nhân đang đuổi theo.
"Tiểu Lục Tử, lần này ngươi đừng hòng trốn thoát!" Cao Mãnh nổi giận gầm lên một tiếng, đầu ngón chân đạp lên lá cây, tiếp tục nâng đao đánh về phía Tiểu Lục Tử.
"Ha ha, cùng ngươi đánh nhau không có ý nghĩa, nếu là lão bà ngươi đuổi theo ta, có khi ta còn có hứng thú chơi đùa với nàng... còn ngươi, thì miễn đi!" Tiểu Lục Tử thấy hai tên Băng hệ thuật sĩ của Kim Tiền bang sắp đuổi theo đến nơi, không có hứng thú dây dưa với Cao Mãnh, nghĩ mình mà tiến vào phạm vi lãnh thổ Tây Đường, thì những người này có gan cũng không dám kiêu ngạo như thế, nếu là mình tiến nhập Ngọc Sơ sơn, những người này... Hắc hắc!
"Vô sỉ! Đê tiện! Hạ lưu! Không đáng mặt nam nhân, đừng chạy!" Tốc độ Khinh thân thuật của Cao Mãnh thua xa Tiểu Lục Tử, lúc Tiểu Lục Tử tràn đầy năng lượng thì đến cái bóng hắn cũng truy không kịp, chỉ có thể ở phía sau la to.
"Ta lại không cưỡng gian lão bà ngươi, thì đâu tính là hạ lưu! Ân, chờ ta cưỡng gian lão bà của ngươi rồi, ngươi chửi ta hạ lưu cũng không muộn!" Tiểu Lục Tử nói lời châm chọc, đầu ngón chân liên tục đạp vào các ngọn cây, giữa không trung bay vút đi.
Tiểu Lục Tử đang vui vẻ chạy đi, đột nhiên thấy trên ngọn cây phía trước có một nữ tử diễm lệ dáng người thướt tha đứng đó. Quần lụa màu đen đón gió bay lượn, dải áo tơ tằm phía ngoài trong suốt, lười biếng khoác lên nửa người trên, lộ ra nửa bộ ngực sữa, nhũ câu tuyết trắng khiên người ta hoa mắt, cái yếm màu hồng ôm vòng quanh mỹ nhũ, tao nên một đường cong mê người, nhục hương phiêu phiêu, như mật đào hiện lên vẻ thành thục.
"Ngươi cũng tới bắt ta?" Tiểu lục tử cười hì hì đánh giá vẻ khêu gợi của Minh Cơ, trước đây hắn đối với nàng vô cùng bài xích, chẳng bao giờ chăm chú thưởng thức khuôn mặt mỹ miều của nàng, lần thân mật tiếp xúc mấy ngày trước là lần đầu tiên hắn nảy sinh tâm tư xấu xa đối với thân thể đẫy đà của nàng.
Minh cơ u oán, khuôn mặt buồn bã, lắc đầu.
Tiểu Lục Tử suy nghĩ nhìn chằm chằm con mắt của Minh Cơ, tiếp tục cười hỏi: "Ngươi tới để giúp ta?"
Minh cơ ngẩn ra, lại lắc đầu.
Tiểu Lục Tử quay đầu lại, nhìn thoáng qua đám truy binh như đậu đen, nói với Minh Cơ: "Nếu cái gì cũng không đúng, ngươi tránh ra, đừng chặn đường chạy trốn của ta!"
Tuy rằng rừng cây rộng lớn, tuy rằng còn có hơn một nghìn cây cao có thể cho hắn đi qua, Minh Cơ nghe xong vẫn run rẩy xoay người đi, xem như là nhường đường. Hương đồn phì mỹ vểnh lên kinh người, quần lụa bị hàn phong thổi điên cuồng ép sát vào hai quả đồi kia, đường cong duyên dáng hiện lên rõ ràng trong mắt nam nhân, hắn cảm thấy cổ họng phát khô, nhưng nghĩ đến phía sau còn có truy binh đuổi giết mình, đành phải tiếc nuối nhìn mỹ nhân trước mắt rồi lướt qua.
"Uy!" Minh Cơ đuổi theo sít sao phía sau Tiểu Lục Tử, thanh âm cực kỳ u oán, "Có phải hay không ngươi đang còn giận ta chuyện bắt cóc Sở Sở? Sao ngươi không hỏi ta chuyện gì đã xảy ra trong biển lửa? Sao ngươi không hỏi xem tình hình của Sở Sở? Sao ngươi không nói với ta một lời nào cả? Có phải ngươi chưa bao giờ để mắt đến ta hay không?"
"A a, ta nào có khinh thường ngươi, đúng là một hiểu lầm nghiêm trọng!" Tiểu lục tử nói, cố gắng phủ nhận chuyện khinh thường nàng, thực ra thời gian trước đây truy cầu Sở Sở, Minh Cơ luôn có ý định đúng lúc cùng bọn họ ở cùng một chỗ, mà những lúc này, Tiểu Lục Tử sẽ tìm mượn cớ ly khai. Thời gian lúc ở trong phủ, Minh Cơ mở yến hội mời bằng hữu, Tiểu Lục Tử cũng đi qua một lần. Mặc dù bên trong có chút ghen tỵ Cao Cầu, nhưng đa phần trong đó là khinh thường nữ nhân dâm đãng thay đổi thất thường, nhưng từ khi hắn tu luyện Huyền Nữ kinh, tư tưởng đã có sự chuyển biến cực lớn, trước đây nếu là một đại nam hài ngây thơ, thì bây giờ là một đại nam nhân tà ác.
Tiểu Lục Tử vừa chạy vừa nói tiếp: "Về phần Sở Sở, ta đã nghe qua tin tức của nàng, hiện tại nàng rất là an toàn, vẫn muốn đa tạ ngươi lúc ở trong biển lửa đã giúp đỡ nàng, không nàng sớm đã bị trung giai Hỏa hải thuật đốt thành tro bụi mất rồi. Về vấn đề khác, hẳn là ngươi nhìn thấy truy binh phía sau chúng ta, muốn ta nói chuyện cùng người, thì phải chọn lúc thời gian rảnh rỗi nha."
"Hừ, ánh mắt của ngươi không lừa được ta, rõ ràng là chán ghét nhân gia!" Minh Cơ y y không buông tha, trên mặt vẻ u oán đã giảm đi rất nhiều, tiếp tục truy hỏi, "Còn có một vấn đề cần ngươi trả lời, có phải hay không ngươi còn đang giận chuyện ta bắt ép Sở Sở?"
"Hô! Vừa bay vừa nói chuyện, mệt chết ta mất!" Tiểu Lục Tử bị Minh Cơ quấn quýt hơi bực mình, nhưng hiện tại cũng không nghĩ đến đắc tội một Dược tế sư cường đại, rất sợ nàng cũng đứng vào hàng ngũ bao vây tiễu trừ mình. Liếc mắt nhìn truy binh xa xa phía sau, mới từ trên ngọn cây đáp xuống chạy trên mặt đất, "Xuống đây nói chuyện đi!"
Minh Cơ nghe lời hạ xuống, bởi tốc độ chạy nhanh, bộ ngực cap vút của nàng phập phồng kịch liệt, tuyết trắng nộn thịt run rẩy uy uy, lên lên xuống xuống, lắc lư một cách dẻo dai, đôi môi diễm lệ khẽ nhếch lên, tiếp tục ép sát Tiểu Lục Tử hỏi: "Bây giờ có thể nói chuyện được rồi chứ?"
"A a, nếu như ngươi là một nam nhân, lại bắt ép Sở Sở, tất nhiên ta sẽ trách tội ngươi, không những thế còn sẽ giết chết ngươi!" Tiểu Lục Tử vừa chạy vừa nhìn chằm chằm phong nhũ đang rung động kinh người của minhh Cơ, sờ soạng gò má trắng mịn của nàng, đùa giỡn cười nói, "Ngươi là một tiểu mỹ nhân minh diễm như thế, sao lại khiến cho Sở Sở bị thương tổn, làm sao ta lại nhẫn tâm trách tội ngươi đây?"
"Ai nha!" Minh Cơ giật mình vì hành động đùa giỡn bất ngờ của hắn, gó mà trắng mịn trở nên ửng hồng, như hoa đào tháng ba, vừa thẹn vừa giận lườm hắn một cái, thân thể đẫy đà cũng không tránh né, vẫn duy trì tốc độ và cự ly như cũ.