Bị Tiểu Lục Tử buông lời đùa giỡn, lại bị lang thủ của hắn mò mẫm trên người, nhưng Minh Cơ cũng không có phản kháng, sắc mặt đỏ ửng, khẽ nói: "Ngươi nói thế nào cũng không sao cả, chỉ cần ngươi không trách ta là được. Còn nữa, ngày đó bên trong Hỏa hải, ta cũng không có đến giúp Sở Sở, trên người nàng có một loại năng lượng cổ quái rất cường đại bảo hộ cho nàng, so với ta còn lợi hại hơn rất nhiều!"
Tay của Tiểu Lục Tử chuyển từ hai gò má trắng mịn lên nghịch ngợm vành tai của Minh Cơ, hơi vén lên tấm lụa khoác ngoài của nàng, cười đùa nói: "Nàng nói như vậy, hình như cũng có ý muốn bảo hộ Sở Sở, khiến ta cũng rất là cao hứng rồi. Sở Sở rất đơn thuần rất thiện lương, nếu đối với nàng tốt, nàng sẽ đền đáp ngươi gấp bội, nếu ngươi hung ác với nàng, nàng cũng sẽ không trách ngươi, chỉ cẩn thận đề phòng ngươi một chút thôi. Lần sau gặp ta sẽ nói rõ cho nàng ấy biết, để nàng ấy không trách ngươi."
"Ân!" Thân thể đẫy đà của Minh Cơ khẽ run lên, giống như sắp không chịu nổi sự khiêu khích của hắn, ngượng ngùng gật đầu, rồi lại đột nhiên lớn mật nói rằng, "Lần sau nhìn thấy Sở Sở tỷ, ta sẽ xin lỗi nàng, mong nàng tha thứ."
"Ách..." Tiểu Lục Tử hơi giật mình khi thấy nàng xưng hô như vậy, mới vừa rồi chỉ là nhìn thấy vẻ đẹp kiều diễm của nàng, hắn không kìm được mới tranh thủ đùa giỡn nàng một chút, cố gắng làm thân với nàng mà thôi, ai ngờ rằng lập tức nàng đổi giọng gọi Sở Sở là tỷ tỷ, như vậy chẳng phải là thừa nhận mình nhỏ hơn, nhưng mà vóc người và tuổi tác bề ngoài của Minh Cơ, rõ ràng là như thiếu phụ gần ba mươi tuổi a!
Trong lòng Tiểu Lục Tử thực sự chỉ muốn cùng nàng đùa giỡn một chút, tuy rằng hắn cũng hiểu một chút tâm tư của nàng đang thầm mến mình, nhưng không nghĩ rằng nàng không tránh né cũng không phủ nhận, trái lại có vẻ mong chờ và hân hỉ, khiến cho Tiểu Lục Tử cảm thấy rất là đau đầu, có chút hối hận đối với việc cợt nhả với nàng.
Hắn hiểu rõ tính cách Minh Cơ rất cố chấp, biết rằng chuyện này rất khó biến đổi, từ hai năm trước đã liên tục bóng gió chuyện tình ý với hắn. Trước đây Tiểu Lục Tử giả bộ hồ đồ, mặc kệ nàng, cho dù nàng luôn đối nghịch với mình, luôn dùng thủ đoạn cổ quái để mình chú ý, nhưng hắn vẫn không để ý tới nàng, chuyên tâm truy cầu Sở Sở.
Nhưng mà hiện tại rất khó giả bộ hồ đồ được nữa rồi, ít nhất là tư tưởng đơn thuần của mình đã thay đổi, không yêu cũng có thể ở cùng một chỗ, nhưng hắn cũng có chút sợ hãi biệt hiệu “Độc hạt” của Minh Cơ, sợ nàng khi biết chân tướng, sẽ làm ra một số chuyện cổ quái bất lợi với mình. Ở Trung Châu thành mọi người đều biết, quyền lực lớn nhất là Thái Kinh, hòa thiện nhất là Tế Bần bang, Kim Tiễn bang là bọn người kiêu ngạo nhất, vũ kỹ xuất sắc nhất là Sở Lôi, còn khó dây dưa nhất là Độc hạt tử Minh Cơ.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến Tiểu Lục Tử sợ Minh Cơ.
Trong thức hải, Huyền Tử điên cuồng cười to, vung vẩy đôi bàn tay trắng như phấn, hưng phấn hô lớn: "Chủ nhân lên đi, lên đi, ăn xong nàng là chúng ta có mờ ám năng lượng rồi! Thánh nhân có nói, vật dâng lên miệng chớ có buông tha! Huyền Tử đã ngửi được mùi nguyên âm thuần khiết trên người nàng, rất cường đại rất bổ dưỡng, bỏ qua thôn này sẽ không còn nhà trọ, chủ nhân nhanh động thủ đi!"
Tiểu Lục Tử bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Huyền Tử một cái, từ lần trước dụ dỗ gian dâm Tam phu nhân ở Tạp Kỳ phủ, Huyền Tử được hưởng rất nhiều năng lượng, tính cách trở nên có chút cổ quái, đụng tới nữ nhân là nàng điên cuồng hò hét, cầu xin Tiểu Lục Tử đem mấy cái nữ nhân xa lạ ra xơi. Thậm chí có mấy nữ dong binh xinh đẹp đang truy sát hắn, Huyền Tử cũng muốn đem mấy nàng vào trong rừng cường bạo, bị Tiểu Lục Tử kiên quyết cự tuyệt, hôm nay bệnh cũ lại tái phát.
Tiểu Lục Tử tưởng rằng Huyền Tử thích tăng năng lượng, ai ngờ Huyền Tử càng thích hắn tìm mấy nữ nhân để vui vẻ, trong thức hải của hắn, cường độ vui vẻ gấp trăm lần có thể sánh bằng trong không gian Huyền nữ kinh, điều này làm cho bản tính dâm tà của Huyền Tử dần dần hiện ra.
Minh cơ bị hắn sờ soàng, mặt đỏ ửng tim đập thình thịch, cánh tay ngọc thon dài trắng nõn nhẹ nhàng túm lấy góc áo của Tiểu Lục Tử, bộ ngực cao vút ngày càng phập phồng kịch liệt, dần dần hô hấp có chút khó khăn, bước tiến cũng rối loạn, theo không kịp tốc độ chạy trốn của Tiểu Lục Tử.
"Trong Kim Tiễn bang có những ai đi ra truy sát ta?" Tiểu Lục Tử thu hồi sắc thủ đang vân vê vành tai mềm mại của Minh Cơ, cho tốc độ chậm lại một chút, quay đầu nàng.
"Chỉ có một trăm tên Thân vệ đội của Cao Cầu, do Cao Mãnh chỉ huy, còn có bốn gã thuật sĩ, trên đường gặp phải cừu gia, đã chết hai gã thuật sĩ, còn lại hai tên Tinh cấp Băng hệ thuật sĩ, ngươi đã gặp qua rồi." Minh cơ cũng không ngừng lại, rất phối hợp trả lời.
"Vậy còn ngươi? Ngươi đi Trung Châu là vì cái gì?" Tiểu Lục Tử nắm lấy ngọc thủ của Minh Cơ đang trên người mình, cùng nàng tiến thêm một bước tiếp xúc thân mật, rốt cuộc đáp ứng nguyện vọng của Huyền Tử, đang nhảy loạn kêu loạn trong thức hải.
"Yeah!" Huyền Tử dùng tay ra hiệu thắng lợi, nằm trên mặt đất ném cái mị nhãn cho Tiểu Lục Tử, thân thể tuyệt mỹ gần như xích lõa có mị lực thật kinh người, "Chủ nhân là tốt nhất, sau này nhất định Huyền Tử phải gả cho chủ nhân!"
"Ngươi vốn là của ta!" Tiểu Lục Tử buồn bực hô một tiếng, bị tư thế khiêu khích của nàng mê hoặc khiến cho dục hỏa lại bôc lên, vô luận là thân thể hay tinh thần đều mọc lên một cổ dục vọng tà ác, tay đang cầm Minh Cơ, không nhịn được lại siết chặt thêm một chút.
Minh cơ hiển nhiên không biết trong thức hải Tiểu Lục Tử đang diễn ra thi đầu kịch liệt mà nóng bỏng, ngọc thủ bị nắm, kích động nên có chút run run, nguyện vọng to lớn trong hơn hai năm sắp được thành hiện thực, nàng lại không biết nên nói như thế nào, đối mặt Tiểu Lục Tử. Minh Cơ chỉ biết cố lấy hơi nói: "Cao Cầu lo lắng về ba hộ vệ của Sở Lôi, để cho ta đi bắt ngươi, thuận tiện trợ giúp Cao Mãnh và đám thân vệ. Nhưng mà, ta sẽ không bắt ngươi đâu, cũng không nghĩ cản trở bọn người của Kim Tiễn bang, cũng chỉ biết lặng lẽ theo phía sau."
"Vì sao ngươi không muốn cản trở bọn người Kim Tiễn bang? Lẽ nào là vì Cao Cầu?" Tiểu Lục Tử hạ quyết tâm là sẽ ăn Minh Cơ, giữ lấy thân thể của nàng cho riêng mình, vào lúc này hương vị chua chua của ghen tuông, lại trở nên dày đặc.
"Đương nhiên là không phải, ngươi không nên hiểu lầm!" Người yêu đơn phương tâm tư rất là mẫn cảm, mà Minh Cơ đã có tiền sử hơn hai năm yêu đơn phương nên đã cảm nhận được mùi giấm chua từ lời nói của Tiểu Lục Tử, trong lòng vừa mưng vừa sợ, vộ vàng giải thích cho hắn.
"Thế thì vì sao?" Tiểu Lục Tử sống hai kiếp, nhưng là lần đầu tiên ghen, ‘ăn giấm chua’ đến hắn cũng cảm thấy giật mình, có thể là bình giấm chua tồn tại ở hai kiếp bây giờ mới đồng loạt phát tác.
Ở thức hải, Huyền Tử khẽ nhíu đôi lông mày, tựa như đang hồi tưởng trong số lượng hồi ức không nhiều lắm về tình cảm loài người, thần sắc cực kỳ trịnh trọng, nàng cảm thấy quan điểm nhân sinh của bản thân có phần hỗn loạn, nếu như quan điểm của mình kém tiêu chuẩn của chủ nhân nhiều quá, thì sẽ không chiếm được sự sủng ái của chủ nhân.