Thời điểm Công Tôn Lăng, Thượng Quan Viễn ở Nhã Cư chờ vũ tiên Vi Tuyết Trinh, Dương Cảnh Thiên, Âu Dương Hoa đều đang đại chiến trong phòng, làm cho cả Phẩm Tiên Khách đều chấn động.
Chấn động giống như đất rung núi chuyển.
Kịch chiến vượt quá tưởng tượng.
Công Tôn Lăng, Thượng Quan Viễn cảm thấy cả người ngứa ngáy, dù sao bọn họ là thế gia công tử xuất thân danh môn quý tộc, chơi gái trần trụi như thế thật sự làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
Công Tôn Lăng, Thượng Quan Viễn không phải nghĩ mình cao thượng tới đâu, ít nhất cũng không đến nỗi trần trụi như vậy.
Bọn hắn còn không có thói quen thẳng thắn thành khẩn trần trụi như vậy, trong mắt bọn hắn cho dù là chơi gái cũng có thể sự tình phong lưu văn nhã.
Hơn nữa Công Tôn Lăng là vì xem vũ mà đến, quyết sẽ không đi chơi gái.
Tình yêu của Công Tôn Lăng đối với Minh Chân, thủy chung như một. Tạm không nói đến cảm thụ của minh tiên tử, có quan tâm tới hay không, ít nhất tình cảm của hắn là rất tinh khiết.
Cao thượng
Thuần khiết
Công Tôn Lăng đột nhiên có dũng khí cảm giác về sự ưu việt, cảm giác về sự ưu việt đối với tình yêu.
Ở điểm này, hắn cảm giác mình tự hào vô cùng ưu việt hơn Dương Cảnh Thiên.
"Móa nó, mau đưa Vi Tuyết Trinh kêu đi ra!" Một đại hán đột nhiên ở bên ngoài đại sảnh la lên.
Công Tôn Lăng, Thượng Quan Viễn minh bạch có người muốn xông vào gặp khách, vì vậy bước ra khỏi phòng, đúng lúc trông thấy một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, mang theo bốn gã thủ hạ xông vào Phẩm Tiên Khách.
Chỉ thấy thiếu niên kia đột nhiên duỗi ra chiếc quạt bằng vàng ngọc, gõ đầu hạ nhân vừa la lên, trách nói: "Ai bảo như ngươi vậy la hoảng?"
Hạ nhân kia nói: "Thiếu gia. Những này tiện nữ nhân này phải đối đãi như vậy nếu không các nàng sẽ tự cao tự đại, người cứ chờ xem!"
"Nói bậy! Vũ tiên há có thể cùng nữ tử thanh lâu bình thường so sánh." Thiếu niên kia lớn tiếng quát trách móc.
Công Tôn Lăng nói: "Là tiêu dao công tử - Đoạn Tiêu"
Thượng Quan Viễn giật mình nói: "Hắn chính là giang hồ đồn đãi hái hoa hồ điệp Đoạn Tiêu nổi danh?
Thượng Quan Viễn còn chưa có nói xong, chỉ thấy thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu nói ra: "Nguyên lai tới nơi này còn có bằng hữu nhận thức." Nói xong, mỉm cười đối với Công Tôn Lăng, Thượng Quan Viễn, nói: "Tại hạ chính là tiêu dao công tử Đoạn Tiêu, xin thỉnh giáo nhị vị?
Tiêu dao công tử Đoạn Tiêu, Thiếu chưởng môn phái Tiêu Dao Thiên Sơn, mười lăm tuổi xuất đạo, làm người âm hiểm xảo trá, háo sắc, hơn nữa không từ thủ đoạn. Người giang hồ tặng hắn danh hào hái hoa hồ điệp. Nhưng hắn hái hoa phong lưu làm được đầu đuôi sạch sẽ, rất nhiều nhân sĩ chính phái đối với việc này cũng không thể làm gì được. Trên giang hồ, được xem là nhân vật vừa chính vừa tà.
Công Tôn Lăng khinh thường nói: "Thỉnh giáo thì không dám rồi, họ Công Tôn, tên một chữ Lăng, vị bên cạnh là đại ca kết bái của ta, họ Thượng Quan tên một chữ Viễn."
Đoạn Tiêu vừa nghe cười ha ha: "Nguyên lai nhị vị đường đường là ngọc diện thư sinh thư sinh tứ đại thế gia cùng Thượng Quan Viễn Vân Thiên Hiệp, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Thì ra các ngươi cũng là người trong đồng đạo với tại hạ, thật sự là đáng mừng.
Thượng Quan Viễn sắc mặt trầm xuống, nói: "Ai với ngươi là người trong đồng đạo, nói chuyện sạch sẽ tí đi"
Hạ nhân bên người Đoạn Tiêu đột nhiên xen vào nói: "Lời này của ngươi có ý tứ gì?
Thượng Quan Viễn dị thường tức giận: "Tại đây còn chưa tới phiên con chó như ngươi lên tiếng sủa."
"Ngươi" Người nọ tức giận lại Đoạn Tiêu ngăn cản lại.
Đoạn Tiêu mỉm cười nói: "Không phải, không phải người một nhà, không vào một nhà cửa. Thượng Quan huynh Phẩm Tiên Khách còn sợ người khác nói sao?
Công Tôn Lăng có chút giận nói: "Cho dù chúng ta tới Phẩm Tiên Khách cái này lại có thể chứng minh cái gì? Ngươi muốn nói chúng ta chính là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo hay dâm tặc?
Đoạn Tiêu mỉm cười nói: "Ngọc diện thư sinh đúng là ngọc diện thư sinh, bất quá ta thích sự thẳng thắn của ngươi.
Công Tôn Lăng cười lạnh: "Nhưng ta lại không thích ngươi tán thưởng. Chúng ta đạo bất đồng bất tương vi mưu, cho nên cũng không có chuyện gì để nói"
Đoạn Tiêu nói: "Kỳ thật tới nơi này, tất cả mọi người có một mục đích, đơn giản chính là vũ tiên Vi Tuyết Trinh. Công Tôn huynh người đã tới đây, chúng ta sao lại không thể tới."
Thượng Quan Viễn nói: "Tới thì có sao như sao ngươi lại thả chó sủa bậy trong đại sảnh!"
" Ngươi!" Hạ nhân bên người Đoạn Tiêu lập tức nổi trận lôi đình.
"Đến kỹ viện chơi gái, còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Tứ đại thế gia các ngươi cũng không tránh khỏi lừa mình dối người à nha." Đoạn Tiêu còn chưa kịp nói chuyện, ngoài cửa lại xông vào một đại hán, thanh âm rất hồng lượng như chuông lớn.
Nam tử này bộ dạng 27-28, không thể nói phong lưu tiêu sái, thực sự vẫn có thể xem là nam tử hào phóng, phía sau của hắn mang theo những nữ nhân mỹ mạo giống nhau. Những cô gái kia xinh đẹp như hoa, khuôn mặt lộ vẻ xuân tình, hơn nữa niên kỷ chừng hai mươi.
Thượng Quan Viễn bị người đến nói thế, lúc này cả giận: "Ngươi là người phương nào, cũng dám chửi bới tứ đại thế gia ta."
Nam tử kia cất cao giọng nói: "Ngồi không thay đổi tên, đi không đổi họ. Vô tình công tử Sở Vân Phi chính là ta."
Đoạn Tiêu vừa nghe xong liền mừng rỡ nói: "Sở huynh, thật sự là cửu ngưỡng đại danh. Hôm nay gặp được quả nhiên là khí độ bất phàm, nhân trung chi long ah."
Vô tình công tử Sở Vân Phi chính là Thiếu bang chủ Thiên Ưng Bang, hắn cùng Đoạn Tiêu đều là giang hồ nổi danh hái hoa lãng tử. Hai người ở giang hồ hái hoa có thể nói là tiếng xấu lan xa.
Sở Vân Phi cũng không để ý tới Đoạn Tiêu, lạnh lùng nói: "Đoàn huynh gần đây thu hoạch không ít, ngươi sẽ không sợ về sau sinh con ra không có lỗ đít sao?"
Đoạn Tiêu sững sờ, lúc này tức giận nói: "Sở huynh, ta và ngươi cùng là người trong đạo, sao lại nói kiểu đả thương người như vậy."
Sở Vân Phi không chút nào nể tình nói: "Đả thương người thì như thế nào? Hơn nữa, ai với ngươi đồng đạo. Tiểu tử ngươi làm những sự tình không có lỗ đít kia, đừng kéo ta vào."
Đoạn Tiêu lập tức nóng tính nói: "Sở Vân Phi biệt (đừng) cho ngươi mặt mũi thì không biết xấu hổ, ngươi cũng khác gì ta? Còn không phải hái hoa tặc sao, giáo huấn ta ngươi tỉnh lại đi."
Sở Vân Phi lạnh lùng nói: "Ta hái hoa, tưới hoa, còn có dưỡng hoa. Nhìn xem nữ nhân phía sau ta không người nào là không được nuôi dưỡng vui vẻ, trắng trắng mềm mềm. Không giống ngươi, làm xong một cái liền giết một cái, ngươi xứng làm hái hoa tặc sao? Có ngươi vào, quả thực là ô nhục thanh danh đồng đạo chúng ta."
Đoạn Tiêu cả giận: "Ngươi có từng thấy hoa hái xuống còn có thể sống thêm mấy ngày hay sao? Mỗi người truy cầu không giống nhau, ngươi ưa thích thu lưu làm tù binh, ta không nói ngươi, ngươi cũng đừng chỉ trích ta làm cái gì? Người khác sợ Sở Vân Phi ngươi, Đoạn Tiêu ta không có sợ."
Công Tôn Lăng, Thượng Quan Viễn kinh hãi, Sở Vân Phi này làm việc cũng không tránh khỏi xúc động quá mức ngay thẳng, hắn vừa tiến vào, còn tưởng rằng hắn là xông đến tứ đại thế gia, không nghĩ tới hắn ngược lại cùng Đoạn Tiêu đối nghịch.
Sở Vân Phi khinh thường nói: "Hái hoa chưa hẳn gãy cành, cách làm của ngươi quả thực chính là vô sỉ. Nếu như muốn đánh nhau, ta phụng bồi."
"Hừ, hái hoa chính là hái hoa, nhị vị muốn nhao nhao, đây cũng không phải là địa phương tranh hơn thua." Thượng Quan Viễn rốt cục nhịn không được nói một câu.
" Im miệng!" Sở Vân Phi cùng Đoạn Tiêu cùng lúc lớn tiếng mắng.
Lửa giận
Thiêu đốt
Thượng Quan Viễn trong lòng thịnh nộ hoàn toàn bộc phát, giống như núi lửa bộc phát vậy.
" Khanh!" Một tiếng, kiếm dài ba xích sau lưng lập tức hóa thành hàng rồng rắn bay lên không, lập tức rơi vào trên tay Thượng Quan Viễn.
Rút vũ khí của các ngươi ra!" Thượng Quan Viễn nói
Sở Vân Phi thờ ơ nói: "Muốn đánh nhau phải không?"
Hắn lời nói còn chưa xong, trường kiếm Thượng Quan Viễn lập tức bay đến.
Uy vũ sinh phong, nhất thời như trường giang đại hà, xoáy lên từng đợt rồi lại từng đợt sóng lớn, nhất thời huyễn hóa ra ngàn vạn đầu ngân, đầy trời chui vào.
Sở Vân Phi, Đoạn Tiêu đồng thời cả kinh, có lẽ bởi vì bọn họ không biết trường kiếm Thượng Quan Viễn có khí thế như vậy? Hai người thấy hắn huy kiếm thẳng đến, lúc này đồng thời mới rút trường kiếm.
Công Tôn Lăng vừa thấy, biết rõ tình huống không ổn, lập tức trường kiếm nơi tay, huy sái tiến lên.
Trường kiếm bốn người đầy chân lực, mỗi một lần vung lên đều phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Nếu như người hơi trúng kiếm, vô luận là bất luận cái gì bộ vị bị thương, ngũ tạng bị chấn nát, kiếm pháp sắc bén như thế, quả thực chính là không có gì kiên cố mà không phá nổi.
"Đương!! Đương!! Đương!!"
Vô số tia sáng trắng kích xạ, kiếm quang kiếm vũ va chạm trong một sát na bắn ra tứ phía, chói mắt vô cùng.
Bốn cao thủ trong Đại Thanh Niên mỗi một lần đối chiêu đều là oanh lôi vân động như thế.
Động tác của bọn hắn đơn giản, cực tốc, sảng thúy, hữu hiệu.
Hơn nữa đều là dùng cứng đối cứng, nhanh chóng như sấm gầm, hàn mang chớp động, kiếm quang phát huy đến cực điểm.
"XXOO! Đánh nhau tốt như vậy sao? Không chơi gái cút cho ta!" Lúc này truyền đến tiếng gầm giận dữ, tất cả mọi người giật mình, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Dương Cảnh Thiên phía trên để trần, ở bên cửa trong phòng gầm lên.