“Không nhưng nhị gì hết. Biết bao người truy cầu đan dược để Trúc cơ dễ dàng hơn nhưng không có. Ngươi chưa biết sự trân quí của nó đâu. Không phải gia tộc nào cũng nguyện ý xuất Trúc cơ đan cho người ngoài đâu. Cùng đi tới phòng tu luyện với ta nào”
Bất đắc dĩ Lâm Minh phải đi theo Liễu Thanh Hàn đến phòng tu luyện của Liễu gia. Đường đến phòng tu luyện không gặp trở ngại gì. Liễu Thanh Hàn sau khi thăng cấp thành công thì địa vị trong Liễu gia cũng tăng theo, là một trong những lớp trẻ có tiền đồ nhất trong Liễu gia. Vì thế cũng đủ hiểu địa vị của hắn cao như thế nào. Không ai nguyện ý đắc tội một trưởng lão của gia tộc tương lai cả.
Phòng tu luyện là căn mật thất yên tĩnh vô cùng. Nơi đó áng chiếu theo phong thủy, bát quái, được xây trên địa phương đặc biệt, nơi yên tĩnh và có nồng độ linh khí đậm đặc hơn chỗ khác, là nơi dùng để trùng kích cấp bậc thích hợp nhất. Đây cũng là nơi mà Liễu Thanh Hàn tiến hành trùng kích Trúc cơ viên mãn.
“Đây là viên đan dược trân quí vô cùng. Ta đặt niềm tin ở ngươi đấy. Khi nào thành công hãy cho Nguyệt nhi thông báo cho ta”
Liễu Thanh Hàn mĩm cười tự tin trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt cắn răng của Lâm Minh. Trong tâm Lâm Minh là sự sầu não vô cũng. Hắn không biết phải tình toán như thế nào. Nếu hắn Trúc cơ thì sẽ hoàn toàn sai lầm với dự tính tương lai. Hắn hoàn toàn không thể nghi ngờ những tri thức cao cấp của cường giả như cha hắn, Lâm Thiên, đặc biệt nó còn được bổ trợ bởi Thiên Thư. Nhưng hắn cũng không biết nếu hắn Trúc cơ không thành thì vẻ mặt của Liễu gia sẽ như thế nào. Hắn liệu còn được coi như là khách quí của gia tộc này không hay là bị vứt ra đường?
“Liều thôi. Ta là chủ nhân của Thiên Thư. Mục đích của ta là truy cầu Thiên đạo chứ không phải là Liễu gia nhỏ nhoi này!”
Lâm Minh từ khi trọng sinh, có được Thiên Thư, hắn đã quyết đi trên con đường của cường giả mà thế gian phải ngưỡng mộ, những thứ tốt nhất đã được sắp đặt đến cho hắn, hắn sẽ thua những người khác ư? Lòng tự tôn của hắn không cho phép. Ngoài ra, hắn biết rằng khi đã có sức mạnh tuyệt đối thì kim tiền, mỹ nữ sẽ không bao giờ thiếu được
“Có một chỗ tu luyện tốt thế này. Thức ăn tuy không ngon lắm nhưng giúp ta khắc khổ tu luyện hơn”
Ba tháng sau…
“Ha ha. Không uổng công tu luyện. Cảnh giới linh hồn của ta đã đạt đến cấp độ Hòa hợp rồi. Thế chất vẫn là Linh Hư trung kì nhưng càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Chỉ là thần lực vẫn chưa tu luyện nên công kích không có vũ kĩ, cũng chỉ có thể chiến với cấp bậc Trúc cơ sơ kì, thủ thắng được thôi. Nhưng chỉ cần là Trúc cơ thì ta hoàn toàn không thể thua rồi. Da dày vẫn có công dụng của nó ha ha”
Không cần xét tới tư chất, việc phục dụng đan dược thoải mái, nhất mạch của cường giả, phục dụng thần đan như Tấn Hồn đan, dung hợp lưỡng hồn như Lâm Minh thì phát triển mạnh mẽ như vậy là vô cũng dễ hiểu.
“Viên Trúc cơ đan này giữ lại bên mình vậy, sẽ có lúc xài đến. Cũng đã đến lúc phải xuất quan rồi. Nhưng ta vẫn không là Trúc cơ kỳ. Liều vậy, ta không thể suốt đời nằm trong căn phòng này, ta cũng không tin rằng sẽ bị chết vì không thể Trúc cơ thành công. Trở về thôi”
Lâm Minh tự nghĩ và quyết định xuất quan ra ngoài. Trở về căn phòng của mình. Hắn cũng đang rất nhớ Liễu Lam Nguyệt và các thức ăn do nàng làm.
“Lâm thiếu gia, người đã trở về rồi. Chắc là đã thành công rồi phải không?”
Liễu Lam Nguyệt vui mừng ra chào đón Lâm Minh. Hai tháng gắn bó đủ khiến một cô nương trong sáng như Liễu Lam Nguyệt yêu quí cậu chủ tốt bụng, có phần khù khờ này, lại luôn lo lắng cho nô tì như Lam Nguyệt nữa.
“Ài. Ta thất bại rồi. Đừng lo tới nó nữa. Mau nấu một bữa thịnh soạn cho ta đi, lâu rồi không ăn món ăn do cô nấu ta thật sự rất nhớ. Nấu xong thì hãy thay ta thông báo cho Thanh Hàn huynh một tiếng dùm ta. Thanh Hàn huynh làm xong nhiệm vụ về rồi chứ?”
“Thiếu gia Thanh Hàn đã về rồi ạ. Nhiệm vụ quá dễ dàng với Thanh Hàn thiếu gia, chỉ cần săn một vài yêu thú cấp một sơ kì ở ven trấn. Thiếu gia có lẽ muốn cảm nhận sức mạnh mới của mình như thế nào mà thôi”
….
“Ngon không thiếu gia?”
“Đúng là mĩ vị của nhân gian. Là món của Lam Nguyệt làm thì đều là mĩ vị cả!”
“Miệng lưỡi thiếu gia ghê gớm thật. Hên là thiếu gia chưa trưởng thành đó. Nếu không chắc khối cô chết vì cái lưỡi đó mất. Hi hi”
Liễu Lam Nguyệt che miệng cười chúm chím khiến Lâm Minh cũng phải bật cười theo.
“Cả hai người còn tâm trí cười nữa à? Lâm Minh, ngươi thật sự thất bại rồi ư?”
Liễu Thanh Hàn từ cửa bước vào, mặt đầy nghiêm nghị.
“Ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi Thanh Hàn huynh đệ, thật sự là không còn cách nào khác”
“Không thể tin được, cơ thể ngươi là vô cùng hoàn hảo, thần hôn, thể chất là mạnh mẽ vô cũng, vượt lên trên cả Trúc cơ sơ kỳ rồi. Chỉ cần dùng Trúc cơ đan tẩy tủy, tham ngộ, hấp thu linh khí toàn cơ thể là có thể vượt qua. Tại sao lại không thành công chứ?”
Liễu Thanh Hàn cau mày đầy vẻ nghi hoặc, khó hiểu
“Nhưng dù gì ta cũng nhắc ngươi biết. Trúc cơ đan là thứ quí giá vô cùng. Tuy Liễu gia là gia tộc lớn ở Lân Thủy Trấn nhưng so với Nhân tộc thì cũng là gia tộc nhỏ bé mà thôi. Vì thế hoàn toàn không dư giả gì Trúc cơ đan đâu. Ngươi là do ta tìm về. Ta sẽ cố gắng tìm mọi cách giúp đỡ ngươi nhưng mọi chuyện của gia tộc không phải là do ta quyết được. Ta mong là ngươi cố gắng hơn, đừng phụ lòng ta và gia tộc. Ta không mong địa vị khách quý của ngươi bị lung lai đâu”
Liễu Thanh Hàn vừa giảng giải, khuyên nhủ lẫn đe dọa Lâm Minh. Lâm Minh tuy biết thế nhưng chỉ có thể cười khổ mà thôi. Dù sao thì cũng không thể nói những điều mà hắn nghĩ cho Liễu Thanh Hàn biết được. Liệu có ai tin rằng một thằng nhóc từ thế giới khác đến, nắm giữ những bí mật ghê gớm nhất? Liệu có ai chắc rằng Thiên Thư trong đầu hắn sẽ không bị cướp lấy khi hắn nói ra thân phận mình?
Hai năm sau đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Lâm Minh. Ngoài việc nghe những câu chuyện kể về Nam Việt đại lục của Liễu Lam Nguyệt, giúp hắn hiểu rõ hơn về đại lục này, ăn uống những món ăn ngon do tông sư nấu nướng Liễu Lam Nguyệt làm thì hắn chỉ cần lo đối phó với những buổi tập của Liễu Thanh Hàn. Với hắn thì những bài tập đó vô cũng nhẹ nhàng. Thần hồn và thể chất của hắn càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Tuy chưa có đột phá về cảnh giới nhưng cũng được cũng cố vững chắc, hắn cũng đã hiểu rõ hơn về linh hồn của chính mình.
“Lâm Minh. Những biểu hiện xuất sắc của ngươi đã làm Lão tổ tông phải bỏ vốn ra thêm một viên Trúc cơ đan nữa. Ngươi đừng làm chúng ta phải thất vọng đấy!”
“Vâng! Ta biết rồi Thanh Hàn huynh”