Xem bài viết đơn
  #1171  
Old 14-08-2012, 09:15 PM
LoveRains's Avatar
LoveRains LoveRains is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Jul 2012
Đến từ: Thành Phố Mộng Mơ
Bài gởi: 2
Thời gian online: 105173
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mình đọc bên wattpad thấy TT dịch hết rồi hay sao ý mà! Đoạn cuối truyện nè
Trích:
Nguyên văn bởi ... View Post
Trước nhà , tiểu cô nương hờn dỗi một trận ai oán , làm cho ônglão bất đắc dĩ lắc đầu: “ Bây giờ còn nhiều thứ phải sửa chữa lại, cái thứ kia không dùng được thì giữ lại làm gì ?”
Tiểu cô nương gắt gao ôm tiểu cung trong lòng , vẻ mặt tràn đầybất mãn :“Đây là của anh A Tang cho cháu, chờ cháu lớn lên cũng giống bọn họ bảo vệ tộc nhân”.
“Tốt lắm ,thật là tốt…’’
Ông lão ôm cô bé , bộ dáng vui mừng lẫn lộn tùy ý có thể thấy được.
Lão nhân thì đi an ủi, con gái chờđợi, nhìn những đứa hài tử hương hỏa truyền thừa của tộc mà cảm động, đồng dạng còn có hi vọng.
Nhạc Phàm cùng Trần Hương bước chậm bên nhau, yên lặng cảm thụ hết biến hóa xung quanh.
Không biết là ảo giác hay không ,thời gi­an phảng phất như lặp lai,cảnh tượng lúc còn trẻ con hiện ra trong đầu hai người . Bọn họ từng có một cuộc sống mộc mạc mà bình thản, không có cao sang, nhưng là hưởng thụ một loại hạnh phúc bình đạm , đáng tiếc bây giờ là hiện tại , cuộc sống bình thường chính là tưởng tượng vô cùng xa xỉ.
Lơ đãng, Nhạc Phàm theo thói quen cầm tay Trần Hương như khi còn bé: “Nha đầu hôm nay muốn ăn cái gì? Đại ca sẽ lấy cho em ăn,..”
Nụ cười Nhạc Phàm ấm áp, Trần Hương cho dù muốn trốn tránh, cũng không thoát được, cuối cùng chỉ có để đối phương tùy ý cầm lấy.
“ Hôm nay, ta chính là Nhã Nhi…’’
Tựa hồ thông suốt, Trần Hương mỉm cười, trên mặt bớt đi vài phần lãnh ý, tâm linh bất giác biến đổi .
Ban đêm, người trong tộc quây quần bên đống lửa, bên trên nướng vài con ngỗng.
Không có nhiều tiếng cười vui, không có nhiều lời để nói, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, bởi vì ngàymai bọn họ phải rời khỏi nơi này,có lẽ không bao giờ còn trở về nữa. Đương nhiên ,ngày mai đến cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Non cao nước biếc một màu xanh
Thiên địa hoang sơ ta tiêu dao
Hoa dại nở, cỏ cây ngát hương
Chúng ta ca hát, ca hát…’’
Một người bắt nhịp mọi người còn lại bắt đầu phụ họa theo.
Tiếng ca cao vút đánh vỡ xiềng xích của bóng đêm, điệu nhảy ưumỹ hòa tan đi sự đau khổ trước mắt.
Chỉ một lát, trong tộc lại là một mảnh vui vẻ, ca múa cùng nhau.
Đây là tộc nhân Thủ Lăng , là người miền núi , bọn họ không lùi bước trước khó khăn, bọn họ thẳng thắn, đơn giản ,cho nên họcó thể khoái hoạt.
Trở lại phòng nhỏ, Nhạc Phàm cùng Trần Hương trầm lặng không nói, giây phút này thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nên nói điều gì.
“ Nhã Nhi, sau này nàng có tính toàn gì không?”
Dẫu biết nàng không phải là người kia, nhưng Nhạc Phàm vẫngọi Trần Hương là Nhã Nhi.
Đối với xưng hô như vậy , Trần Hương cũng không phản bác, hơn nữa hồi phục nói-: “ Ta phải tham gia Ẩn lâm đại hội, có rất nhiều chuyện đang chờ ta, đó là trách nhiệm của ta…”
“Không thể trách được’’ Nhạc Phàm thì thầm nói nhỏ, cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Hương nhè nhẹ lắc đầu, tựa hồ che dấu đi mâu thuẫn trong nội tâm.
Không khí xấu hổ mà trầm tĩnh, chỉ có thanh âm hai trái tim liên hệ với nhau.
“ Đại ca, có thể giúp ta chải tóc lần nữa không?”
Trần Hương đột nhiên mở miệngnói, trong lòng Nhạc Phàm nổi lên từng đợt sóng.
Nhớ khi còn bé, Nhã Nhi rất hưởng thụ chuyện được Nhạc Phàm chải đầu, lúc đó kỹ thuật của Nhạc Phàm không linh xảo nhưng Nhã nhi vẫn rất thích thú.
Vuốt ve mái tóc phiêu nhu của côgái, đầu ngón tay Nhạc Phàm runnhẹ . Lúc này,trong đầu hắn trống rỗng.
Trong phòng tối đen,mặc dù không thấy bóng hình xinh đẹp, lại ngửi được từng trận hương thơm thanh nhã, từng đợt từng đợt tóc dài phiêu dật.
Nhè nhẹ bung ra, uốn quanh từng búi tóc.
“Nhã Nhi!”
Nhạc Phàm đột nhiên ôm trầm lấy Trần Hương, phát ra nỗi thống khổ bấy lâu.
Giờ phút này , nhẫn nại trong lòng như đê vỡ, liều lĩnh không chùn bước không hề lý trí, khôngthể thu hồi.
Nhạc Phàm quên mình là ai, quênthân phận đối phương, hắn chỉ biết mình nên quý trọng người trước mắt.
Bởi vì mất quá nhiều , cho nên Nhạc Phàm so với mọi người càng quý trọng hơn, đó là sự khác biệt giữa vui mừng đơn thuần và trân ái. Mà đạo lý này Trần Hương cũng minh bạch, bởithế , lúc Nhạc Phàm ôm lấy nàng,lòng nàng bắt đầu hòa tan đi.
“ Đại ca ,hôm nay ta là Nhã Nhi”
Trần Hương âm thanh nhè nhẹ , hai người lúc này tâm hỏa rốt cục bùng cháy. Cô gái thì ngượngngùng , nam tử thì khẩn trương. Một lúc thì quần áo trút dần di.
Qua tối nay, Trần Hương sẽ không hối tiếc nữa.
Qua tối nay, Nhạc Phàm sẽ thỏa mãn được cõi lòng khát khao.
Qua tối nay, tâm tình hai ngươi sẽ tương liên lẫn nhau.
“Quân mạc vấn, thiên địa đồng thọ dữ thùy miên
Vọng loan thương, sinh tử đạo tẫn ly biệt vãn”
Tài sản của LoveRains

Chữ ký của LoveRains
♥ Cô đơn phải chăng vì ta không biết nắm bắt cơ hội- Để rồi người bỏ anh ♥
Trả Lời Với Trích Dẫn