Đêm rất khuya, mưa trút xuống giàn giụa. cùng với gió to và sấm chớp, mạnh mẽ quật xuống.
“ Rầm…”
Một tia chớp chói mắt chiếu sáng bầu trời đêm, chiếu sáng cả mặt đất, làm lộ ra một thân ảnh màu đen ngạo ngễ, hai tay cầm súng.
Lúc đó, thân ảnh ấy đăm đăm sát khí.
Nàng là Nhan Mị Băng, một nhân vật có tiếng trong giới mafia.
Nói nàng là kẻ có tiếng trong giới mafia có vẻ bôi son trát trấu thân phận thực sự của nàng.
Chính xác thì nàng là thánh chủ bang Hắc Âm.
Bảo nàng là kẻ chuyên giết người cũng không sai. Vì nghề nghiệp của nàng là sát thủ.
Đối với một kẻ tàn nhẫn, lại có bản lĩnh sinh tồn đầy mình, giết người không chớp mắt, trừ nghề sát thủ, nàng không còn công việc nào khác phù hợp hơn.
Xã hội thực tế là ở chỗ này, kẻ ác luôn luôn thắng.
Tính cách của Nhan Mị Băng giống như tên của nàng vậy, dung nhan tà mị, băng giá như Bắc Cực.
Trước đó, nàng là một tiểu nữ lương thiện, được học hành, bằng cấp bình thường.
Cho đến một ngày, bọn Dã Ngưu kéo đến khiến cho gia đình nàng trở nên tan nhà nát cửa. Bố mẹ nàng bị chúng sát hại, kết quả là sau một đêm, Mị Băng biến thành đứa trẻ mồ côi không xu dính túi.
Lâm vào hoàn cảnh “ ** le ngõ cụt”, nàng suy nghĩ thông suốt như Phật Tổ ngộ đạo.
Rằng trên thế giới này, muốn thành công, chỉ có năm chữ “ Tàn- Độc- Vô- Lãnh- Quyền” mà thôi.
Vì vậy, Nhan Mị Băng quyết định làm sát thủ, làm một “ sự nghiệp” giết người vô cùng “sáng sủa”.
Tối nay là lần thứ **** đi làm, nên nàng có chút khẩn trương, mong sao hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh rồi về nhà nghỉ ngơi.
Chán thật.
Mị Băng oai phong vũ khí la liệt bên mình, bất thanh sắc động nhìn một đám chừng 120 tên khuôn mặt du côn, tay cầm mã tấu chĩa thẳng vào người nàng.
A, cuối cùng cũng tới. Bọn này chậm quá!!!
Cơn giông xen lẫn sấm chớp và cuồng phong, không ngừng nhằm xuống đất mà tới.
“ Con khốn, vì mày mà tập đoàn chúng tao phá sản, bao nhiêu của cải cũng vì mày mà đổ xuống sông xuống biển. Nợ này tao sẽ trả bằng mạng mày” Tên cầm đầu, khuôn mặt có hằn một vết sẹo trên trán, mắt đỏ vằn, tay cầm mã tấu nhắm vào Mị Băng.
Trên người nàng trang bị chiếc áo giáp bảo vệ do Long Đại Tam đặc chế, nên không hề sợ hãi, liều lĩnh cầm cây súng tự động tinh xảo hướng về phía đối phương đang lao thẳng về mình, nổ súng một cái, hắn không tưởng nổi luồng đạn lại nhanh lẹ đến thế nên cũng mau chóng xuống diêm phủ đưa tin, mi tâm máu đỏ tươi phụt bắn ra.
Mắt sáng như ngọn đuốc rừng rực cháy, khóe miệng nhếch lên hình thành một đường cong nhàn nhạt, Nhan Mị Băng nhìn chằm chằm vào mấy tên đứng sau.
Nàng linh động di chuyển rất nhanh, liên tục né tránh những nhát dao tử thần của đối phương. Khẩu súng tự động phun ra từng làn đạn dầy cướp đi từng mạng người một.
Phụt…
Máu bắn tung tóe khắp nơi, 100 cái đầu đã bay mỗi cái một nơi. Mị Băng cả người tỏa lệ khí, giống như ma vương đến từ địa ngục, tròng mắt âm u, miệng mỉm cười điên cuồng, trên tay còn dính không ít máu.
Có người phía sau.
Bản năng của nàng là số một, thân thể bay vọt lên, khẩu súng hướng tới mục tiêu, lộn một vòng vững vàng rơi xuống đất.
Nhan Mị Băng luồn tay vào trong túi, rồi ngước đầu nhìn lên, dùng ánh mắt chết chóc nhằm thẳng vào 9 người áo đen, khiến bọn họ kinh hoàng trong giây lát, liền phóng ra những ngọn phi tiêu bén nhọn…
“ Phập…phập…phập…” Thanh âm đồng loạt vang lên, chín luồng sáng bắn ra như chớp, ghim thẳng vào ngực mấy người…
Máu tươi phun trào, thân thể của 9 người chậm rãi ngã xuống, đáy mắt tràn ngập sự kinh ngạc…
Khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, nàng kiên định tiến lên từng bước, lắc mình trước mặt tên hắc y duy nhất còn sống sót.
Khẩu súng vẫn nắm chặt trong tay, hung hăng nhắm ngay mặt của mục tiêu để bóp cò.
Một tiếng “ Đoàng” vang lên.
Hắc y nhân bị biến thành tổ ong vò vẽ, máu từ thân thể phun ra như suối.
“ Trò chơi kết thúc. Haha…” Nụ cười quỉ dị đáng sợ như ma quỉ vang vọng trong không gian rộng lớn, Mị Băng bước tới cầm lấy một cái đầu, ghé sát vào đó mà thì thầm, giọng nói mị hoặc mà lạnh lẽo làm người ta cảm giác như đã bị nhốt trong hầm chứa băng
Vứt cái đầu đi, nàng chán ghét nhìn những cái xác quanh mình.
“ Mày…cũng…phải xuống…địa ngục…cùng…bọn tao” Lúc nàng vừa xoa người, thì gần đó vang lên giọng nói của một người. Mị Băng quay đầu lại, thấy một làn đạn liên tục bay về phía nàng.
“ Ầm”, một tiếng nổ vang lên, nàng từ từ cúi đầu xuống nhìn vết thương đẫm máu trên ngực. Huyết hoa chậm rãi lan rộng.
“ Được, chúng ta cùng xuống” Mị Băng mỉm cười phong tỉnh vạn chủng, lãnh mị tà khốc.
Trong nháy mắt, đại não của nàng trở nên trống rỗng, do trúng đạn nên bị mất đi tri giác…
Nhan Mị Băng thật là có phúc, diện mục vô tình luôn khiến cho người ta nhớ mãi.
Sáng hôm sau, báo địa phương có đưa một tin: “ Một công nhân vệ sinh khi đang làm việc phát hiện ra một nhóm tử thi, trong đó có một nữ thi vô danh đặc biệt xinh đẹp, nhan sắc hơn mấy lần những mỹ nữ nổi tiếng trong giới showbiz, đáng tiếc là chết hơi sớm, đất nước đã phí phạm một bông hoa tuyệt sắc. Sau khi khám nghiệm pháp y, kết luận nguyên nhân tử vong là do bị trúng đạn. Hiện nay vụ án vẫn đang được công an điều tra...”