Hôm nay lên Khởi điểm xem một chút truyện lịch sử quân sự, loạt tiểu  thuyết Tam quốc thật sự làm cho ta mê muội, đặc biệt là các bài bình  luận mặc dù mỗi người một ý nhưng đích xác ai cũng có lí.
"Tam Quốc Chí" là sách do chính quyền ghi chép, thằng ngu cũng biết bên  trong có vấn đề. "Tam Quốc Diễn Nghĩa" lại căn cứ "Tam Quốc Chí" và dã  sử để bịa đặt thành tiểu thuyết, hơn nữa rõ ràng thiên vị cho Thục. Đến  cùng trong thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp, người tài nhiều như chó  đó, trừ Lữ Bố (siêu cấp cao thủ được công nhận, võ công có thể so với Vương Trùng Dương), các võ tướng như Trương Phi, Quan Vũ, Hoàng Trung (nếu  như trẻ hai ba mươi tuổi phỏng chừng lại là một Lữ Bố, đáng tiếc lúc  trẻ thời cuộc thái bình, lại ở phía nam rời xa trung tâm chính trị và  chiến loạn, khi mười tám lộ chư hầu thảo Đổng Trác Lưu Biểu lại không  tham chiến, nếu như không phải Lưu Biểu chết sớm mà có cơ hội đánh một  trận với Quan Vũ thì có lẽ sẽ không ai biết đến mà chết già ở Trường Sa!  Từ đó có thể thấy không biết có bao nhiêu anh hùng hào kiệt còn chưa có  cơ hội thể hiện đã có thể xui xẻo chết trong loạn thế), Mã Siêu, Triệu Vân, Điển Vi, Hứa Chử đều là vạn người địch, có điều không biết ai mạnh ai yếu. Mà các mưu thần như Trư Ca (Gia Cát - gần âm),  Bàng Thống, Chu Lang, Lục Tốn, Quách Phụng Hiếu, Từ Nguyên Trực, Tuân  Văn Nhược, Tuân Công Đạt, Tư Mã Trọng Đạt, Điền Phong, Tự Thụ đều có đại  trí tuệ định quốc an bang, mưu quốc mưu thành, chỉ là cảnh ngộ của mọi  người bất đồng, Trư Ca ( Trư Ca quả thật thật tinh mắt, dưới tay giặc tai to không có mưu thần xuất sắc tranh sủng nên Trư Ca có thể phát huy đầy đủ), Chu Lang, Lục Tốn, Tư Mã Trọng Đạt (  ta cảm thấy điểm lợi hại nhất của Tư Mã Trọng Đạt chính là sống đủ lâu,  đến lúc các mưu thần hơi lợi hại dưới tay Tào Tháo đều đã chết hết thì  hắn trở thành lựa chọn duy nhất, có điều kiện giống như Trư Ca, có điều  Trư Ca không có dã tâm, còn dã tâm của Tư Mã lại cực lớn!) có cơ  hội đảm đương một mặt khi xã tắc ngả nghiêng, tay nắm được quyền to về  quân sự và chính trị để phát huy đầy đủ mưu lược của mình mà công thành  danh toại. Những người khác chỉ có thể đưa ra ý kiến hoặc theo sai chủ,  còn chưa kịp phát huy đã chết thẳng cẳng rồi. Vậy nếu như cho họ một sân  khấu để hoàn toàn phát huy thì phải chăng họ có thể sẽ còn xuất sắc hơn  những người khác?
Càng xem càng hoa mắt, càng nghĩ càng chóng mặt, mí mắt bắt đầu díp lại, ngủ một giấc đã...
"Thật muốn đến thời loạn thế kia để kiến thức một chút phong thái thật sự của những nhân vật phong vân đó".
Một âm thanh xa xôi nhẹ nhàng vang lên bên tai ta "Thỏa mãn nguyện vọng của ngươi... "
"Buổi chiều hôm qua một căn hộ tại khu dân cư Hưng Hoa thành phố ta bị  hỏa hoạn do chập điện, một người chết, thân phận đã được làm rõ: Họ tên  Trần Bình, nam, 23 tuổi... "
"Khụ, khụ, khụ", mẹ nó chứ, sao có khói? Chẳng lẽ cháy nhà rồi? Ta nhanh chóng mở mắt.
"Ơ, sao trời?? Sao ta lại ở ngoài trời? Oa! Ọe..."
Một khe núi không xa lửa cháy ngút trời, xung quanh tay cụt chân gãy tứ  tung, trên mặt đất toàn là thi thể, mà trong lòng ta ôm nửa cái đầu, não  và máu trắng trắng đỏ đỏ dây khắp quần áo, con mắt lồi ra nhìn ta chằm  chằm, tựa hồ muốn thể hiện sự thê thảm và không cam lòng của mình.
Toàn thân ta lông tóc dựng đứng, da đầu tê dại, trái tim thắt lại, hai mắt trợn tròn rồi lần nữa bất tỉnh nhân sự!
"Này! Ta là Thích Ca Mâu Ni, cũng là Phật Như Lai như các ngươi thường  gọi. Ngươi đúng là một người may mắn, ta đã nghe được nguyện vọng của  ngươi, bây giờ ta thỏa mãn ngươi, mang ngươi đến thời đại Tam quốc, phải  chăm chỉ thắp hương cho ta! Ôi, bây giờ đúng là lòng người thực dụng,  người thắp hương càng ngày càng ít, không thể không tái hiện thần tích  một chút! Cần biết ngươi may mắn đến mức nào mà đúng lúc ta chuẩn bị thi  triển thần tích thu nhận tín đồ lại nghe được nguyện vọng của ngươi... ( bỏ bớt n chữ, thảo nào ngươi có thể là sư phụ của Đường Tăng!)
"Tại sao hôm nay toàn gặp ác mộng, đầu tiên là trên chiến trường, bây  giờ lại có một tên mập mạp chết tiệt băng bó đầy đầu lải nhải trước mặt  ta, xem ra là ngồi trước máy tính lâu quá dẫn đến hội chứng máy tính  tổng hợp rồi, mai kia phải nghỉ ngơi một chút".
"Này! Ta nói ngươi nghe thấy không?"
"Tránh ra, ta muốn đi ngủ, đồ mập mạp chết tiệt, có tin ta đánh cho cái đầu còn lại của mày cũng băng bó đầy đầu hay không?"
"Ta là Phật Như Lai..."
"Như con mẹ mày!"
"Tức chết ta rồi! Úm ba la! Tỉnh lại!"
Cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân.
"A a a a a..."
Mở mắt ra, con mắt lồi và nửa cái đầu lần nữa xuất hiện trước mắt ta.
"Oa!!!" Bắp thịt toàn thân của ta nhanh chóng co lại, lập tức bật dậy  ném nửa cái đầu ra xa vài trăm mét. Thật lợi hại, nhớ năm đó kiểm tra  thể dục ta ném bóng còn không vượt qua mười lăm mét! Còn chưa kịp cảm  khái, đập vào mắt lại là hình ảnh lửa cháy, xác chết khắp nơi vừa này,  dạ dày lại bắt đầu co thắt, nôn khan vài tiếng, đã không còn thứ gì để  nôn rồi.
"Giấc mơ này cũng quá chân thực", cấu mặt một cái "Đau! Trời! Ngươi đừng  dọa ta được không? Chẳng lẽ ta ngủ một giấc thế chiến đã bùng nổ rồi  sao?"
Tên mập mạp băng bó đầy đầu nhìn sung sướng: "Xem ngươi còn dám bất kính  với ta hay không, phải dọa cho ngươi chết khiếp cái đã! Úm ba la!  Ngất!"
"Này nhóc con, bây giờ nhìn ta, nghe ta nói!"
"Ngươi là ai? Làm gì? Bây giờ ta ở nơi nào?"
"Ta là Thích Ca Mâu Ni, cũng là Phật Như Lai như các ngươi thường gọi.  Ngươi đúng là một người may mắn, ta đã nghe được nguyện vọng của ngươi,  bây giờ ta thỏa mãn ngươi, mang ngươi đến thời đại Tam quốc, phải chăm  chỉ thắp hương cho ta! Ôi, bây giờ đúng là lòng người thực dụng, người  thắp hương càng ngày càng ít, không thể không tái hiện thần tích một  chút! Cần biết ngươi may mắn đến mức nào mà đúng lúc ta chuẩn bị thi  triển thần tích thu nhận tín đồ lại nghe được nguyện vọng của ngươi... "
"Dừng!! Ngươi nói bây giờ chúng ta đang ở thời kỳ Tam quốc?"
"Cái này, nói chuẩn xác thì bây giờ chúng ta đang ở một thời không song  song với thời Tam quốc, sau khi ta nghe được nguyện vọng của ngươi liền  rút ý thức của ngươi ra khỏi thân thể sau đó xé rách thời gian và không  gian để mang ý thức của ngươi đi tới không gian này nhập vào trong thi  thể một kẻ vừa chết trận, còn dùng pháp lực vô thượng của ta chữa trị  lại cho thân thể này!" Tên mập mạp đáng chết nói xong liền ngẩng đầu ưỡn  ngực thu bụng, làm tư thế của tượng đài liệt sĩ, trong lòng nghĩ mau  tới sùng bái, cảm kích, hâm mộ, ghen ghét ta đi, để cảm xúc càng mãnh  liệt một chút...
Ta cưỡng chế ép xuống lửa giận trong lòng, một mặt mỉm cười xu nịnh đến  buồn nôn, dùng ngữ khí nổi da gà hỏi: "Như Lai đại ca, ngài đúng là pháp  lực vô biên. Ngài xem, ta chỉ vô ý thức nói một câu, cũng không phải  thật sự muốn đến loạn thế Tam quốc này, tục ngữ nói thà làm chó thời  bình không làm người thời loạn, đại ca lại đưa ta trở về được không? Ta  nhất định ngày ngày thắp hương tụng kinh cho ngài".
"Như vậy sao được, mấy khi có thể biểu diễn thần tích một chút, làm sao có thể vô cớ thu hồi".
"Lão Đại, ngài mang ta đến nơi đây vậy thân thể bên kia của ta làm thế nào? Cha mẹ họ hàng bạn bè của ta làm thế nào?"
"Điều này ngươi không cần lo lắng, ta làm việc sẽ không có sơ hở, thừa  dịp căn hộ nhà ngươi không có ai ta đã làm cho đồ điện chập mạch, thân  thể bên kia của ngươi đã cháy khét rồi, cha mẹ ngươi nhận được tiền bảo  hiểm và bồi thường của hãng đồ điện khoảng hơn một triệu, đầy đủ dưỡng  lão rồi!"
"Cái gì? Chưa được ta đồng ý ngươi đã đốt cháy thân thể của ta rồi? Lão  Đại, xin ngài đưa ta về đi, ngài phải biết nơi quỷ quái này không có  Internet, không có TV, có khi cơm cũng không có mà ăn, thân thể của ta  cháy rồi ngài có thể cho ta nhập vào một thân thể mới chết khác mà, con  người của ta không thật sự kén cá chọn canh, tầm như con trai Bill  Gates, cháu Lý Gia Thành gì đó là được!"
"Cái này... Cái kia... Kỳ thực pháp lực của ta có hạn, mỗi một ngàn năm  mới có thể thực hiện ba nguyện vọng, trước đây đã thỏa mãn hai người  khác, cuối cùng lại thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, năng lượng tiêu hao  lớn, chỉ có thể thực hiện một vài pháp thuật, cho nên..."
"Ý của ngươi là ta không thể quay về?"
"Ơ, một ngàn năm sau sẽ có thể trở về!"
"Mẹ kiếp, ta chém chết tên mập mạp chết tiệt nhà ngươi, một ngàn năm sau  ngay cả bã ta cũng không còn!" Ta bắt được Phật Như Lai hành hung một  trận, thảo nào tên mập mạp này băng bó đầy đầu, chắc chắn là thường  xuyên bị người khác đánh đập!
"Oa! Ngươi rõ ràng dám đánh ta, ta là phật tổ, nhanh dừng tay... Úm ba  la! Định! Còn may ta vẫn còn chút pháp lực! Sau lần bị con khỉ Tôn Ngộ  Không đó đánh một trận ta đã khôn hơn rồi, đúng là mỗi lần ngã là một  lần bớt ngu mà!"
Trong nháy mắt ý thức của ta cứng đờ không còn nghe điều khiển nữa!
"Bây giờ nghe rõ cho ta, ngươi muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải  làm, thân thể này của ngươi cùng tên với ngươi, cũng kêu Trần Bình, tự  Viễn Chí, thuở nhỏ cha mẹ đều chết, là tiểu hiệu dưới trướng Hoàng Phủ  Tung, bây giờ là tháng mười năm 184 sau công nguyên, ngươi dẫn một ngàn  sĩ tốt vây quét tàn quân khăn vàng của Trương Lương tại Quảng Tông, hiện  toàn quân bị diệt, ngươi và Trương Lương cùng chết, vừa rồi cái đầu  trong lòng ngươi chính là thủ cấp của Trương Lương. Thân thể của ngươi  cũng đã được ta chữa trị, có thể phát huy tiềm lực cực hạn của cơ thể  người, ngươi cứ từ từ tìm hiểu, ta còn phải đi ngủ, à quên, đi hấp thu  tinh hoa của nhật nguyệt, một ngàn năm sau quay lại xem ngươi ( nếu như khi đó ngươi còn lại chút bã, ha ha) bye bye! Úm ba la! Triệt!"