“ Này này! Có nghe nói gì không? Cái con tiện nhân kia tỉnh lại rồi”
“ Không thể nào? Chẳng phải đại phu nói chuẩn bị hậu sự ? Tưởng rằng Hàn phu nhân đã chuẩn bị sẵn quan tài, chỉ cần chờ nó tắt thở sao?”
“ Ai cha!!! Tiện nhân kia thật sống dai. Bảy ngày năm lần bị ngất xỉu, tưởng là tắt thở. Thật muốn một phát cho nó chết luôn đi!”
“ Tiện nhân này quả thực rất đáng thương, lại còn không có danh phận, lúc này tỉnh lại lại càng thê thảm hơn…”
“ A, vậy là có ý gì?”
“ Nghe nói sau khi nó tỉnh lại liền phát rồ rồi…”
“ Phát rồ? là sao?”
“ Đầu óc lẩn tha lẩn thẩn, tỉnh lại được tầm 1 ngày, lúc nào cũng lảm nhảm trong miệng cái gì “ xuyên không”, “ ai-pót”, “ em- mờ- pê- ba”… Không thể hiểu được”.
“ Ai-pót là gì?”
“ Nếu ta biết rõ, chẳng phải ta cũng bị hóa điên sao?”
…
Sau khi Mị Băng tỉnh lại, khắp nơi trong kinh thành đều lưu truyền câu chuyện đó.
Nhân vật chính của câu chuyện- Nhan Mị Băng, đang ngồi rong chơi an nhã trong ngự hoa viên của Hàn phủ.
Bình tâm trở lại, nàng nhận ra chính mình biến thành 6 tuổi, nghỉ ngơi nửa ngày, liền bắt đầu giải thích hoàn cảnh gia đình của thân thể này, chủ nhân thân thể này cũng tên Nhan Mị Băng, là nữ nhi của một tiểu thiếp.
Tiểu thiếp này là mỹ nữ khuynh nước khuynh thành, xuất thân từ thanh lâu, tình cờ gặp tướng quân thì nảy sinh tình cảm, liền sinh hạ ra nàng.
Bị các thị thiếp của phụ thân nàng *** hại, mẫu thân nhanh chóng rời cõi trần xuống gặp Diêm Vương thăm hỏi.
Ở bên trong Hàn Phủ, nàng cũng không được kiêng nể gì cho lắm, cùng lắm thì chỉ được coi bằng con c.h.ó trông nhà.
Việc này là nhũ mẫu nói cho nàng- cũng là người duy nhất đối xử tốt với Nhan Mị Băng.
Nàng ngẩng đầu lên trời thở dài, như thế nào mà vận mệnh của nàng khổ vậy a?
Từ đó đến giờ, đều là xui xẻo như vậy.
Trước đây, cha mẹ do bị sát hại mà mất sớm, gia gia nội ngoại đều nhẫn tâm coi nàng là đứa trẻ xui xẻo, bỏ mặc ở ngoài đường. Nhan Mị Băng bơ vơ lẻ loi trở thành em bé không nhà không cửa, phải dọn ra đường mà sống. May thay, có lần gặp được một người đàn ông vóc dáng cao to, nàng được ông ta đem về nhận làm con nuôi, với điều kiện là phải trở thành một sát thủ chuyên nghiệp, kế thừa sự nghiệp của ông. Sau này mới biết người đàn ông kia tên là Tấn Lực. Nàng coi Tấn Lực như cha mẹ của mình, hết mực yêu thương, ngoan ngoãn vâng lời.
Bây giờ, sau khi nghe ngóng tin tức, Mị Băng biết được 2 tin, 1 tốt 1 xấu.
Tin tốt là: nàng không cần phải đi làm nhiệm vụ, không cần lo thiếu thốn tiền nữa.
Còn về tin xấu: Ở Hàn phủ này, địa vị của nàng rất thấp, còn không bằng một nửa ở thế kỷ 22.
Ở cổ đại này, việc Nhan Mị Băng nàng tồn tại trên cõi dương thực chất là một điều đáng khinh thường, cho nên hạ nhân Hàn Phủ đều coi thường nàng.
A, không ai hoan nghênh cũng mặc, không có nghĩa là sẽ không sống tốt.
Đối với nàng, chỉ cần có nhà, có ăn, có mặc, có chơi, vậy là rất tuyệt rồi.