- Trời ơi, mau nhìn kìa… bên kia… là vật gì thế?
Vào một buổi chiều hoàng hôn trời vẫn còn khá sáng sủa, một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên, người này vừa nói vừa chỉ tay lên bầu trời dãy núi Mang Nãng, ở phía Tây Phương xa xa.
- Đây không giống như ánh nắng chiều, nắng chiều không có hồng như vậy!
Một người bên cạnh nói tiếp.
- Bên trong dãy núi Mang Nãng địa phận của ma thú, đúng rồi… là do ma thú đánh nhau, máu của bọn chúng nhuộm đỏ cả bầu trời rồi!
- Làm gì mà khoa trương đến thế, ngươi chỉ giỏi tưởng tượng thôi!
Cả Đằng Gia Trấn gần như ai cũng tò mò chuyện gì đang xả ra, khắp nơi sôi nổi bàn tán, nhao nhao chỉ về nơi xa xa ấy, vẻ mặt hết sức hưng phấn.
Mấy trăm dặm quanh dãy núi Mang Nãng được bao bọc bởi một mảng mây lớn như ngư lân (vẩy cá), vốn bị ánh mặt trời lúc hoàng hôn nhuộm thành màu vàng óng ánh, nhưng lúc này cũng dần dần bị một mảng huyết sắc bao trùm!
Tựa như nó bị hắt lên một lượng lớn máu tươi vậy, càng kinh người hơn là cả một khung trời bao la đều dần hóa đỏ, một mảng đỏ này không chỉ lóa mắt, mà còn mang đến cho người ta một cảm giác nó đang chậm rãi di chuyển.
- Trời ơi, mau xem! Đây là cái gì?
Có người đột nhiên hô to một tiếng, trong giọng nói xen mang theo chút run rẩy, giống như là vừa nhìn thấy một chuyện vô cùng đáng sợ vậy.
Bầu trời đỏ rực trên dãy núi Mang Nãng đột nhiên xuất hiện một cái khe khổng lồ đen như mực vắt ngang cả chục dặm!
Cái khe này sâu không lường được, trông như là vực sâu vô tận, mang cho người ta cái cảm giác, bầu trời này bị một nhát chiếm chém ngang tạo thành vết thương!
Những người ở Đằng Gia Trấn nãy giờ ở đây xem náo nhiệt thoáng cái đều hết sức hoảng sợ, mọi người trong cơn sợ hãi liền theo bản năng bắt đầu bỏ chạy tứ tán, tất cả nhanh chóng chạy trốn vào nhà, đóng chặc cửa phòng, hoảng sợ vạn phần.
Chuyện vừa xảy ra, thật quá kinh khủng!
Cái khe kia vẫn còn vắt ngang bầu trời dãy núi Mang Nãng nhưng mảnh huyết sắc xung quanh vẫn chậm rãi di chuyển, nhìn qua thật là quỷ dị.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ khắp nơi, mảnh huyết sắc trên bầu trời dãy núi Mang Nãng mới chậm rãi tan biến, bầu trời dần dần trở về màu lam nhạt vốn có của nó.
Chẳng qua là cảnh tượng cả bầu trời đỏ rực bị vắt ngang một cái khe vực sâu vô tận kia đã khắc sâu vào nội tâm của mọi người, chỉ sợ là mấy thập niên nữa, khi nhắc đến sự kiện này, với mọi người, dường như nó chỉ là chuyện vừa mới hôm qua.
Tuy nói mấy trăm dặm quanh dãy núi Mang Nãng không thiếu chuyện kì dị, những người ở Đằng Gia Trấn sớm đã nghe đến quen thuộc rồi, nhưng một màn hôm nay, thực khiến ai nấy kinh hãi, sợ hãi đến sâu tận trong linh hồn.
Và nó cũng tạo nên một trận huyên náo ở Đằng Gia Trấn.
Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra? Ngay cả gia chủ Đằng gia, Đằng lão gia tử, người có thực lực mạnh mẽ nhất cũng không giải thích nổi, chỉ có thể nghiêm lệnh cấm tất cả đệ tử trong gia tộc đi dò xét xung quanh núi.
Dãi núi Mang Nãng kia, cho dù là cao thủ Đấu Khí cường đại cũng không dám lỗ mãng xâm nhập, bởi vì, nó còn có một cái tên khác là – Một trong Ngũ đại cấm địa của Chân Vũ Hoàng triều!
Loại địa phương này, đúng là không phải một nơi để cho đệ tử gia tộc Đằng gia tùy ý dò xét.