- Ngươi! Tới đây!
Diễn Võ Trường, Đằng Gia Trấn, một vị trung niên thân hình cao to lực lưỡng vung tay chỉ vào một thiếu niên mười hai mười ba tuổi lớn tiếng nói.
- Ra mắt Giao quan.
Vị Thiếu niên này mày thanh mi tú, vóc người trông có vẻ yếu ớt, ánh mắt trong sáng, hai đầu lông mày mang một chút vẻ kiên nghị.
- Hắc hắc, Đằng Phi lần này thảm rồi!
- Giáo quan chắc hẳn nghĩ rằng tư vị hành hạ công tử dòng chính của Đằng gia hẳn là rất thoải mái a…
- Mà công tử Đằng Phi kia, cũng thật là đáng thương…
- Đúng a, đường đường là công tử con của vợ cả vậy mà không có cách nào cảm ứng được đấu khí, có nhiều người đồn rằng hắn không phải là thực sự là huyết mạch của Đằng gia đâu!
- Hừ, lời này không nên nói lung tung, nếu để người khác nghe thấy lão tử cũng không thể bảo vệ được ngươi! Dù sao người nhà chúng ta tất cả đều làm việc cho Đằng gia, nên thành thật làm cho tốt việc của mình là được.
- Hắc hắc hắc…
Một đám thiếu niên mười mấy tuổi nhìn bóng lưng đơn bạc kia nhỏ giọng vừa cười vừa bàn luận.
Vị trung niên được gọi là Giáo quan kia vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đằng Phi, trong ánh mắt không chút che giấu vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:
- Ngươi luyện Hắc Hổ Quyền đến đâu rồi, đến đây để ta kiểm tra một chút, dùng hết khí lực từ khi ngươi bú sữa mẹ đến giờ mà công kích ta đi!
- Ha ha ha!
Một tiếng cười vang vọng từ đám thiếu niên bên dưới truyền lên.
Khuôn mặt Đằng Phi vẫn giữ nguyên vẻ kiên nghị, từ bên ngoài không nhìn ra được chút nào khác thường, hắn khẽ gật đầu một cái liền đi tới trước mặt Giáo quan, ôm quyền thi lễ.
Sau đó đứng bước chân, khẽ cúi người xuống thi triển thức mở đầu của Hắc Hổ Quyền, đôi mắt hắn vẫn trong suốt không chứa đựng bất cứ tâm tình gì, một tiếng quát mạnh mẽ vang lên, hắn vung cánh tay phải lên lập tức phát lực hướng đến ngực vị Giáo quan, mơ hồ còn mang theo một tiếng gió bén nhọn.
- Khí thế không tồi, nhưng lực lượng… quá kém!
Vị Giáo quan trung niên khẽ lắc đầu nói.
Thân hình hắn liền khẽ xê dịch, cánh tay vươn ra liền có thể tránh được một quyền này của Đằng Phi, không ai có thể trông thấy động tác này hắn thực hiện như thế nào, đồng thời tay còn lại khoác lên vai Đằng Phi, chỉ nhẹ nhàng như thế mà thân thể Đằng Phi liền văng lên rồi bịch một tiếng rớt xuống cách đó vài mét, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy nổi.
- Giáo quan uy vũ!
- Giáo quan thật lợi hại!
- Phi Ưng Thập Tam Thức của Giáo quan quả thực quá thần kỳ!
Đằng Phi vừa bị ném xuống mặt cát thì những lời nịnh hót như nước thủy triều vọt đến vị Giáo quan trung niên, khuôn mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc và nụ cười thản niên, nói:
- Phi Ưng Thập Tam Thức này là Trung Cấp Vũ kỹ, các ngươi hiện tại vẫn chưa đến thời điểm có thể học nó. Lúc này ta chỉ có thể nói sơ một chút về vũ kỹ mà thôi, nhưng các ngươi chỉ cần nghiêm túc khắc khổ tu luyện, một ngày nào đó, các ngươi cũng sẽ có được thành tựu như ta!
- Giáo quan, chúng ta có hi vọng đánh bại Đấu Khí Võ Giả hay không?
Một thiếu niên thân hình cao lớn lớn tiếng hỏi.
Vị Giáo quan trung niên khẽ im lặng hồi lâu, sau đó trả lời:
- Đấu Khí Võ Giả là con cưng của trời cao, còn chúng ta chỉ là một đám người bình thường mà thôi, nhưng nói như vậy không có nghĩa thiên hạ này là nơi của Đấu Khí Võ Giả, người bình thường cũng có con đường của người bình thường! Chỉ cần tu luyện vũ kỹ đạt đến một trình độ nhất định thì bản thân cũng có thể phát ra một cổ năng lượng đặc biệt, gọi là Chân Khí, đây là thứ có thể đề thăng uy lực cho chiêu thức. Nếu người nào có thực lực mạnh mẽ hơn, thì có thể chuyển hóa Chân Khí này thành Chân Nguyên phóng ra ngoài, vậy là có thể đủ sức đấu với các Đấu Khí Võ Giả một trận!
Vị Giáo quan trung niên nói xong, trong mắt thoáng hiện lên một chút ảm đạm, bọn thiếu niên này tuy ngây thơ nhưng làm sao lại không biết muốn từ một người bình thường trở thành một võ giả thực lực cường đại đến như thế thì khó khăn đến nhường nào, đây quả thực chân chính là một con đường đầy gai nhọn, mỗi một bước còn khó hơn là lên trời.
- Giáo quan, vậy hiện giờ ngài đạt đến cảnh giới gì rồi?
Vị Giáo quan trung niên giận tái mặt lớn tiếng khiến trách:
- Thôi đủ rồi, chuẩn bị bắt đầu huấn luyện, không cần suy nghĩ quá xa! Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, không cần nghĩ đến Đấu Khí Võ Giả nữa, nhưng nếu các ngươi chịu cố gắng, thì Chân Khí Võ Giả hay Chân Nguyên Võ Giả các ngươi vẫn còn hi vọng!
Nói xong, vị Giáo quan trung niên thấp giọng lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
- Đúng vậy, còn cố gắng là còn hi vọng, còn đỡ hơn những người hoàn toàn không có chút hi vọng nào.
Vị Giáo quan trung niên ở bên này giảng dạy xong rồi bắt đầu cho đám thiếu niên luyện tập Hắc Hổ Quyền, từ đầu đến cuối không ai thèm chú ý đến cách đó không xa, Đằng Phi vẫn còn nằm yên bất động.
Hắn là công tử dòng chính của Đằng gia thì sao? Một tên phế vật không thể tu luyện cả hai đường đấu và vũ thì tính là gì? Cả đời này của hắn đừng mơ có hi vọng có bất kỳ thành tựu nào trên con đường võ đạo.
Sẽ không có bất kỳ ai thèm quan tâm đến kẻ yếu kém!
Hơn nữa, bọn nhỏ đều biết vị Giáo quan trung niên này thỉnh thoảng đem vị công tử Đằng gia này ra làm trò vui thôi, bình thường lão thật sự rất là nghiêm túc.
Đúng vậy, người không xấu, chỉ là chướng mắt với tên “Đấu Vũ Song Phế” của Đằng gia mà thôi.
Đất ở Diễn Võ Trường có thể nói là tương đối mềm mại, đây cũng là vì sợ bọn nhỏ trong lúc huấn luyện bị thương mà thôi, nhưng nếu té mạnh một cái, mặc dù không bị thương, nhưng cũng chẳng thoải mái gì.
Đằng Phi nằm im dưới mặt cát, ngẩn đầu nhìn trời xanh bao la, đôi mắt trong suốt kia đầy vẻ mất mác
Diễn Võ Trường, tất cả đều là tài sản của Đằng gia, Đằng gia là gia tộc cường đại nhất ở Trấn này, những người bình thường ở đây đa phần đều làm việc cho Đằng gia.
Những tên thiếu niên đang luyện tập ở Diễn Võ Đường kia đều là con cháu bàng chi hoặc đệ tử quản sự. Bọn họ, trong tương lai sẽ thành lực lượng nòng cốt của Đằng gia, đối với bọn họ, vì tương lai của chính mình, luôn luôn không ngừng cố gắng, để sau này trở về gia tộc còn có thể đảm nhận một chức vị cao.
Đằng Phi biết Giáo quan không thích mình, không kể đến chuyện không cảm ứng được Đấu Khí mà ngay cả thân thể mình không hiểu tại sao cũng gầy yếu đến mức đáng thương, nếu so khí lực thì bất kỳ một cùng lứa với hắn hoặc kém hắn một hai tuổi cũng đều có thể dễ dàng thắng được.
Đó không phải vì Đằng Phi không cố gắng, nếu so ra, sự cố gắng của bản thân hắn còn hơn những kẻ khác gấp mấy lần.
Ở Đằng gia, Đằng Phi là người dậy sớm và ngủ muộn nhất.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng hắn đã mang trên người bao cát ba mươi cân chạy năm vòng quanh Diễn Võ Trường.
Còn với các chương trình huấn luyện của Giáo quan hắn đều cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành, đến tối, hắn còn tiếp tục đọc hết bộ sách này đến bộ sách khác.
Nhưng dù hắn có cố gắng như thế nào, thân thể hắn cũng không có chút gì tiến bộ, ban đầu Giáo quan cũng có hứng thú với hắn nhưng càng về sau lại càng thất vọng, đến bây giờ có thể nói là tuyệt vọng rồi.
Một tên phế vật không có chút thành tựu thì ai còn muốn chú ý đến nữa?
Đằng Phi khẽ cử động thân thể đau nhức, chậm rãi bò dậy, nhìn thoáng qua khoảng sân huấn luyện đang tràn đầy khí thế, rồi đứng dậy phủi đám bụi trên người, khập khiễng đi ra khỏi Diễn Võ Trường.
Đám thiếu niên cùng vị Giáo quan trung niên kia không có bất cứ ai thèm quay đầu nhìn Đằng Phi một cái, vì căn bản bọn hắn chưa từng xem Đằng Phi là một thành viên của bọn hắn.
Mãi đến khi thân hình gầy yếu của Đằng Phi biến mất , vị Giáo quan trung niên mới khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Cần gì phải thế chứ? Thân là công tử tôn quý cho dù không thể tu luyện thì cũng có thể làm buôn bán hoặc đi học, giữ một chức quan cũng được a!”
“Với thế lực của Đằng gia thêm vào phụ thân hắn còn vì Đằng gia lập không ít công lao hãn mã, cuộc sống của hắn cũng sẽ rất thoải mái mà, cần gì phải kiên trì đi con đường này? Thật là không thể hiểu nổi trong lòng thiếu niên này nghĩ gì, mặc cho ta làm mọi cách khiến hắn nếm mùi nhục nhã, vậy mà hắn vẫn kiên trì như cũ, đây không phải là tự mình đâm đầu vào ngõ cụt sao?"
Vị Giáo quan trung niên vừa suy nghĩ vừa lớn tiếng quát mấy tiểu tử không chăm chú luyện tập: “Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện với lão gia chủ rồi, tốt nhất là đừng để Đằng Phi tiếp tục tu luyện vũ kỹ nữa, đứa nhỏ này văn tài cũng xuất chúng mà, so ra cho hắn đi làm quan, đi buôn bán còn tốt hơn gấp mấy lần con đường Võ Giả này a!
Đằng Phi từ từ đi về phía Tàng Thư Quán, lão giả giữ cửa luận bối phận hẳn phải cùng thời với ông nội của hắn, lão này suốt ngày ngồi ở cửa Tàng Thư Quán ngủ gà ngủ gật phơi nắng.
Nhìn thấy Đằng Phi đến, lão giả khẽ mở mắt, khoát khoát tay, ý bảo Đằng Phi muốn làm gì thì làm.
Đằng Phi cung kính thi lễ với lão, rồi bước vào Tàng Thư Các, ở đây nếu không phải là con của vợ cả thì tuyệt đối không được phép tùy ý tiến vào, Đằng Phi mặc dù là “Đấu Vũ Song Phế” nhưng ở những phương diện khác, các loại đãi ngộ cũng không bị hạn chế. Ở Tàng Thư Các này có vô số sách vở, có những thử ở ngoài căn bản là chưa từng nghe nói đến.
Bên trong Tàng Thư Quán hết sức vắng vẻ, buổi trưa, phần lớn các đệ tử đều đang tu luyện, có rất ít người đến nơi này, thế nên vì muốn tránh chạm mặt với đám huynh đệ tỷ muội, vào thời gian này Đằng Phi đa phần đều ở tại đây.
Đối mặt với sự chế nhạo hắn có thể lạnh nhạt xem thường, nhưng với ánh mặt thương hại, hắn… tuyệt đối không thể chịu được.
“Ta không thể tu luyện, nhưng… ta không phải phế vật!”