Một buổi chiều mùa đông. Gió rét căm căm hú lên từng đợt, xô cây cối ở 2 bên đường ngả nghiêng. Mưa tuyết rơi trắng xóa cả đất trời. Đoàn người lầm lũi đi men theo con đường mòn của dốc U Minh. Đích đến của họ là Nại Hà Kiều – cây cầu ngăn cách miền Nam Bích Lạc Quốc và miền Bắc Hoàng Tuyền.
- Mọi người cố lên. Chỉ còn vài dặm đường nữa thôi chúng ta sẽ đến được Nại Hà Kiều. Một lão tiên sinh mái tóc bạc trắng xóa lên tiếng trấn an thôn dân
- Mạnh lão. Liệu bên kia cầu có thật là thiên đường như người ta vẫn đồn đại không?
- Ta cũng không biết. Nhưng ngươi xem, cứ sống như hiện tại chả mấy chốc toàn bộ thôn làng sẽ bị hủy diệt. Chi bằng cứ đến Hoàng Tuyền một chuyến xem thực hư ra sao. Ta tin không còn nơi nào tệ hơn được Bích lạc quốc nữa rồi.
- Hy vọng mưa tuyết thế này bọn khuyển quân của Bá Xảo không canh gác Nại Hà kiều – chàng trai trẻ Vân Tùng lẩm bẩm
Thôn dân chầm chậm đi men theo con dốc. Cả làng không một tiếng trò chuyện, chỉ độc tiếng mưa tuyết thét gào ở trên cao. Dường như ký ức kinh hoàng trong quá khứ vẫn sống đeo bám họ. Kể từ khi tên hoạn quan Bá Xảo vươn lên nắm quyền triều cương, lấn át quân vương, hắn ban bố một loạt đạo luật hà khắc, sưu cao thuế nặng khiến dân chúng nông nô cực khổ đủ đường. Thêm vào đó, hạn hán thiên tai xảy ra khắp nơi. Khắp đất nước chỉ tuyền một màu tang thương chết chóc. Thế rồi đúng vào tiết lập đông, trong thiên hạ bỗng nhiên phát sinh lời đồn đại rằng ở phía Bắc của Hoàng tuyền là một mảnh đất xanh tươi màu mỡ, cuộc sống yên ấm không khác gì thiên đường. Trong cảnh lầm than, dân chúng như vớ được niềm hy vọng cuối cùng. Từng đoàn từng đoàn di dân bắt đầu vượt qua Nại hà kiều, tiến về phía Bắc Hoàng Tuyền. Tin tức lan đến tai Bá Xảo, hắn giận dữ ra lệnh cho quân canh gác ngày đêm tại Nại Hà kiều, chém đầu bất cứ dân chúng Bích Lạc nào có ý định vượt biên.
Thôn dân Hạ Khâu của Vân Tùng cũng không phải ngoại lệ. Nhận thấy sắp có bão tuyết tràn qua khu vực Nam Dương thành, khuyển quân của Bá Xảo chắc chắn sẽ lơ là canh gác, cả thôn đã chuẩn bị sẵn để cùng vượt qua Nại Hà Kiều.
Cứ đi như thế được ba canh giờ, bỗng nhiên Mạnh lão hô vang:
- Aa mọi người nhìn xem. Chúng ta đã đến được Nại Hà Kiều rồi !
Thôn dân vui sướng hò reo. Khuôn mặt ai cũng rạng rỡ tươi cười. Cuối cùng họ cũng đã chạm được một tay vào cánh cửa hy vọng. Tấm bảng gỗ khắc ba chữ Nại Hà Kiều lấp ló hiện ra trong mưa tuyết ở đằng xa.
Tiếng hò reo vang lên chưa được bao lâu. Bỗng nhiên từ đằng xa có tiếng xé gió “Vút…Vút” lao đến. Sẵn có giác quan nhạy bén của một thợ săn, Vân Tùng hoảng hốt hét to:
- Mạnh lão cẩn thận phía trước !
Mạnh lão ngơ ngác quay người lại phía Nại Hà kiều. Trước mắt lão ánh lên màu bạc sáng choang. PHẬP một tiếng, một mũi tên xuyên thủng đỉnh đầu của Mạnh lão. Máu vọt ra đằng sau, tưới đỏ cả một khoảng tuyết trước mắt mọi người. Ai đó gào rú trong điên loạn:
- Trời ơi. Quan quân triều đình. Chúng ta mau chạy thôi !
Đám loạn dân chứng kiến cái chết của Mạnh lão liền hoảng loạn như bầy ong vỡ tổ. Tất cả quay đầu chạy ngược lại. Nhưng chờ đón họ ở phía đằng sau là một trận mưa tiễn đang lao đến. Hơn hai mươi người chạy ở hàng đầu bị tên xuyên thủng, lần lượt ngã xuống. Vân Tùng không nén được hỏa khí, thét to:
- Khốn nạn. Mọi người đừng chạy lại phía đằng sau nữa. Tất cả hãy lao về phía Nại Hà kiều. Thanh niên trai tráng trong thôn hãy cầm lấy vũ khí. Phụ nữ trẻ em đi vào giữa. Nhanh lên !
- Vân Tùng. Ta sẽ lo ở mé trái. Ngươi tiến lên dẫn đầu mọi người đi. Bạch Khởi lên tiếng
Không còn thời gian để trả lời, Vân Tùng nhanh nhẹn lao lên, dẫn dắt mọi người chạy nhanh về phía trước. Mưa tiễn vẫn lao vun vút ở phía đằng sau. Những tiếng la hét tuyệt vọng không ngừng vang lên. Từng thôn dân cứ lần lượt ngã xuống. Trong không khí tanh nồng mùi máu tươi.
Chạy gần được đến cầu, cả thôn chỉ còn vỏn vẹn hơn hai chục người. Vân Tùng nóng lòng gia tăng cước bộ. Bỗng có tiếng cười ha hả phát lên từ phía giữa cầu:
- Haha. Lũ chuột nhắt các ngươi còn định chạy đường nào. Mau mau quỳ xuống, bổn quan sẽ cho chết thoải mái. Tên trưởng quan cưỡi ngựa đứng chặn đường ở giữa cầu.
Vân Tùng không hề dừng lại. Chàng cầm sẵn con dao cắt lúa lao nhanh về đằng trước. Tên trưởng quan giận dữ rút đao chém mạnh về Vân Tùng, hòng một chiêu đoạt luôn thủ cấp của chàng. Vân Tùng không hề sợ hãi, chàng cúi thấp người xuống tránh đao. Lừa lúc tên Trưởng quan chưa kịp phản ứng, Vân Tùng đã chui tọt xuống bụng ngựa. Tên trưởng quan không thấy bóng dáng Vân Tùng đâu, liền thúc chân ép ngựa nhảy lên cao để đạp chết tên thôn dân hỗn xược kia. Vân Tùng hoảng hốt lăn sang bên phải, chưa kịp ngồi dậy đã thấy ánh đao rợn người ở đằng trước bổ xuống. Chàng vội lộn ngược người về phía đằng sau, tránh được một đao đoạt mạng. Tên trưởng quan không hề dừng lại, hắn phi ngựa lên đâm mạnh đao về phía ngực Vân Tùng. Đao phong phát lên tiếng kêu rin rít đến rợn người, Vân Tùng tuyệt vọng nhìn mũi đao sắp xuyên thủng ngực mình đang đà lao đến.
Một dòng máu tươi văng vào mặt Vân Tùng, thấm đỏ cả mái tóc lòa xòa trước mắt chàng. Hai mắt chàng mở to, trợn trừng nhìn cảnh tượng kinh hồn ở phía trước: Mạnh nương – người đã nhặt chàng về nuôi từ tấm bé, luôn chăm lo săn sóc cho chàng, đang đứng chắn trước mặt, mũi đao đoạt mệnh xuyên thủng ngực bà. Giọng bà thều thào:
- Tùng nhi.. Mau chạy đi con. Quan quân đuổi đến nơi rồi, hãy cố giữ lấy mạng sống. Đừng lo cho ta. Bà khẽ nở một nụ cười hiền từ, nhìn Vân Tùng đầy âu yếm.
Vân Tùng tuyệt vọng kêu to một tiếng: - Khônggg
Mắt chàng nhòe đi vì lệ. Sức mạnh đến từ lòng thù hận bộc phát, chàng cầm con dao cắt lúa phi mạnh về phía
tên trưởng quan. Hắn kinh hãi không kịp né tránh, con dao cắm phập vào mắt. Tên trưởng quan rú lên đau đớn và rơi ngược về đằng sau.
Vân Tùng gào lên trong tuyệt vọng:
- Mạnh nương cố lên. Chúng ta qua được Nại Hà Kiều rồi. Đừng bỏ con một mình .
Nhưng Mạnh nương đã đoạn khí từ lúc nào. Nét mặt bà vẫn còn giữ nguyên vẻ hiền từ nhìn Vân Tùng. Chàng đau đớn nhìn về phía Mạnh nương, trong đầu chỉ còn lại một chữ Hận. Vân Tùng không còn suy nghĩ gì nữa, chàng quay người định chạy về phía quan quân ở đằng sau. Bỗng từ đâu 2 cánh tay mạnh mẽ của Bạch Khởi giữ chặt chàng lại, Bạch Khởi thét vào tai chàng:
- Khốn kiếp. Vân Tùng, ngươi định để sự hy sinh của Mạnh nương là vô nghĩa sao. Mau quay người lại chạy mau.
Rồi không chờ Vân Tùng phản ứng, Bạch Khởi dùng 2 tay lôi Vân Tùng chạy sềnh sệch về phía trước. Vân Tùng hai mắt trắng xóa vì lệ. Trước mắt chàng là bóng Mạnh Nương đứng ở giữa Nại Hà Kiều, thanh đao đâm ngược từ sau ra trước. Ngay phía sau là đám quan quân đang mặc sức chém giết
Chàng đau đớn hét lên một tiếng:
- Tại sao ? Tại sao lại bất công như vậy? Ta nhất định sẽ báo thù.
Đau thương dồn đến liên tục khiến Vân Tùng không trụ nổi nữa. Chàng ngất lịm đi ngã người về đằng sau. Bầu trời đen kịt sâu thăm thẳm xen lẫn màu trắng xóa của tuyết hằn lên trong mắt chàng…