Lang thang bên bá» hồ Xuân Hương, hà ng cây liá»…u phất phÆ¡ vá»›i những băng ghế đá thưa ngưá»i khiến Thiên Ân thấy lòng nặng trÄ©u buồn phiá»n. Cô ngồi xuống má»™t băng ghế trống, co ro lặng nhìn những vệt sáng lấp lánh phản chiếu dưới mặt hồ. Gió thổi lạnh quá, nhưng vẫn không lạnh lẽo và trống trải bằng tâm trạng cá»§a cô lúc nà y. Hắt xì hÆ¡i má»™t cái, cô rùng mình khép vạt áo lại rồi lắc đầu nhè nhẹ như tá»± trách mình.
Ngà y trước, má»—i lần đưa cô lên đây nghỉ hè, ba thưá»ng dẫn cô ra bá» hồ nà y ngắm cảnh. Và những khi cô hắt hÆ¡i, ba thưá»ng kéo cổ áo cô lên rồi mắng cô là hư quá, cái gì cÅ©ng để ba lo. Thiên Ân thở dà i á»§ rá»§. Phải, cô là má»™t đứa con gái vô tâm, lúc nà o cÅ©ng để ba lo lắng, lúc nà o cÅ©ng để ba phải quan tâm cho mình. Äể rồi bây giá», khi ba không thể lo tiếp được nữa thì cô cÅ©ng trở thà nh thừa thãi vô dụng, tháºm chà không thể tìm được việc là m ổn định để tá»± nuôi thân.
Co hai chân lên ghế, Thiên Ân buồn rầu thu ngưá»i lại cố chống chá»i vá»›i cÆ¡n gió lạnh miá»n cao nguyên và tỳ cằm lên gối suy nghÄ© vẩn vÆ¡. Ba mất đã hÆ¡n ná»a năm rồi, váºy mà cô vẫn chưa quên được chuyện cÅ©. Ngà y xưa, có ba bảo bá»c, thương yêu, có ngôi nhà ấm cúng và tiện nghi. Ba vốn cưng chiá»u cô, cô thÃch gì Ä‘á»u được toại nguyện. Cô còn nhá»› như in những ngà y đầu tiên và o lá»›p mưá»i hai, ba bảo sẽ cho cô thi và o trưá»ng Mỹ Thuáºt, sẽ theo Ä‘uổi ngà nh há»c mà cô ham thÃch.
"Trưá»ng Mỹ Thuáºt" - cô nhếch môi cưá»i mà nước mắt đã muốn quanh mi. Bây giá» thì tất cả chỉ còn là má»™ng ảo mà thôi. Cuá»™c Ä‘á»i thay đổi quá nhiá»u trong chưa đầy má»™t năm. Từ bé đã mất mẹ, ba thương yêu chăm sóc cho cô như má»™t công chúa trong thế giá»›i thần tiên hiện đại cá»§a hai cha con, thế giá»›i mà luôn ngáºp trà n những tiếng cưá»i vui vẻ vô tư cá»§a cô. Cô thÃch há»c đà n, ba cho cô há»c đà n. Cô thÃch há»™i há»a, ba cho cô há»c vẽ, ba dạy dá»— hoặc cho cô há»c tất cả những gì cô thÃch thú và muốn há»c, nhưng ba chỉ không biết trước để dạy cô là m sao sống còn ở Ä‘á»i khi đơn độc mà thôi.
Äến má»™t ngà y, ba cÅ©ng như mẹ khi xưa, bá» cô mà ra Ä‘i đột ngá»™t bằng má»™t cÆ¡n đột quỵ bất ngá». Vừa khóc cạn nước mắt, cô đã phải gượng nhìn lại những sá»± việc trước mắt mà hoảng sợ, kinh hoà ng vì má»›i biết ra là mình chẳng há» có chút ấn tượng vá» chuyện thá»±c tế ở Ä‘á»i. Nợ Ngân hà ng, những hợp đồng bị há»§y phải bồi thưá»ng, công ty đứng trước bá» vá»±c phải đóng cá»a và tuyên bố phá sản. Những chi phà linh tinh, những hợp đồng lằng nhằng rắc rối cô không là m sao hiểu thấu… Äể cuối cùng ngà y tòa án đến niêm phong nhà , cô phải ra Ä‘i vá»›i tâm trạng bÆ¡ vÆ¡, ngÆ¡ ngác, má»™t cái valy nhá», hai bà n tay trắng chưa từng quen vá»›i chuyện áo cÆ¡m.
Cô đã lang thang gõ cá»a khắp bạn bè thân quen xưa cá»§a ba để mong há» giúp đỡ tìm má»™t chá»— là m. Nhưng má»™t đứa con gái chưa kịp tốt nghiệp trung há»c, không má»™t nghá» nà o thì là m sao mà sống được ở má»™t thà nh phố vốn đầy thá»±c dụng như Sà i Gòn. Bạn bè cá»§a ba cô hầu hết chỉ là bạn bè trên phương diện là m ăn, há» tá»™i nghiệp cho đứa con gái mồ côi vô dụng như cô quá lắm thì và i lá»i khuyên và i tá» bạc, chứ là m gì có chuyện giúp đỡ hoặc cưu mang. Thiên Ân áp má lên cánh tay nhìn ra bá» hồ lăn tăn gợn sóng. Chợt má»™t tiếng má»i chà o vui vẻ êm tai là m cô ngẩng lên nhìn:
- Chị ơi! Chị ăn mực nướng không? Khô mực nướng than nóng ngon lắm.
Má»™t chú nhá» tay xách giỠđựng khô má»±c, bánh tráng và tay kia Ä‘ung đưa má»™t vỉa than hồng đứng cạnh má»i chà o. Vỉ than là m Thiên Ân thèm được và i phút hÆ¡ đôi tay lạnh giá cá»§a mình lên đó, nhưng rồi cô đà nh lắc đầu.
- Hay chị ăn bánh tráng nướng, khoai lang nướng, em bán mấy thứ láºn - đứa trẻ vẫn nhiệt tình má»i.
Thên Ân gượng cưá»i:
- Chị... không ăn đâu, cảm ơn em.
Äứa nhá» tiu nghỉu bá» Ä‘i để lại má»™t mình Thiên Ân nhìn theo vỉ than vá»›i ánh mắt thèm thuồng luyên tiếc. Hiện giá» trong túi cô chỉ còn vá»n vẹn và i ngà n lẻ, chưa biết ngà y mai sẽ ra sao khi quầy bán đồ lưu niệm đã tuyên bố hết mùa du lịch, tạm không mướn ngưá»i phụ bán nữa. Việc là m tiếp trước mắt vẫn chưa có, là m sao cô dám phung phà những tá» bạc cuối cùng ấy. Thiên Ân gục đầu xuống đôi tay mà tá»§i thân.
Ba Æ¡i, có phải con vô dụng lắm không? Ngà y xưa có ba, con chẳng há» biết đến ná»—i nhá»c nhằm cá»§a ba đã gồng gánh chuyện mưu sinh gian khó đến độ nà o, bây giá» chỉ còn má»™t mình trên cõi Ä‘á»i sao con sống mà cháºt váºt khổ sở quá ba Æ¡i! Thiên Ân báºt khóc. Äôi vai cô run lên theo tiếng nấc nghẹn và cÅ©ng run lên theo từng luồng gió lạnh thổi trà n trên mặt hồ mênh mông. Gió vùng cao vô tình quá, cứ thản nhiên phá»§ sương lạnh xuống đôi vai gầy Ä‘ang run rẩy trong bóng đêm âm thầm.
*****
Chia tay ngưá»i bạn, Văn đã định vá» phòng như không hiểu sao anh lại cảm thấy khó mà ngá»§ sá»›m được vá»›i má»™t đêm như đêm nay. Trở dáºy thay lại quần áo và khoác thêm cái măng tô, anh quyết định thả bá»™ và i vòng xuống phố, mong cảnh Äà Lạt vỠđêm có thể là m khuây khá»a những buồn bá»±c trong lòng. Äêm Äà Lạt đẹp và lãng mạn vá»›i những đôi thanh niên nam nữ dìu nhau bước Ä‘i trong gió lạnh, tiếng nói cưá»i nho nhá» vẳng theo tiếng gió, hình ảnh ấy gợi lên sá»± ấm áp và biết bao êm Ä‘á»m. Văn mỉm má»™t nụ cưá»i, dù dưá»ng như trong má»› ngưá»i dạo phố kia, anh sô lô má»™t mình.
Tháºt ra anh cÅ©ng đã cố thuyết phục Như Phượng Ä‘i cùng anh chuyến nà y nhưng thá»i tiết Äà Lạt mùa mưa đã khiến cô ái ngại từ chối. Nếu không, anh cÅ©ng đã như những đôi nam nữ kia, có thể cầm tay cô dạo phố đêm rồi. Äèn Ä‘uốc sáng choang quanh bá» hồ Xuân Hương, soi bóng xuống mặt hồ Ä‘en thẫm má»™t thứ ánh sáng lung linh, mỠảo. Những đôi lứa bên nhau đây đó. Rải rác quanh bá» hồ, những bà cụ, những em bé ngồi nướng khoai, nướng khô má»±c, nướng bánh tráng. Khói bay nghiêng từng cụm như muốn lẫn vá»›i sương mù.
Văn bước tránh má»™t vÅ©ng nước nhá». Äà Lạt đã bắt đầu và o mùa mưa rồi, những cÆ¡n mưa mù trá»i là m buồn những ngưá»i sống và o dịch vụ du lịch. Má» sáng mưa, trưa cÅ©ng mưa, tháºm chà tối cÅ©ng mưa rà o, ra rÃch. Bởi váºy, đêm nay cÅ©ng khá may mắn khi tạm có má»™t buổi quang đãng tạnh ráo như váºy. Äêm nay không mưa tháºt nhưng bù lại là gió tháºt lạnh và sương mù tháºt nhiá»u. Cái ẩm ướt cá»§a không khà là m Văn thấy thèm má»™t khói thuốc.
Dừng chân bên công viên nhá» cạnh bá» hồ, anh đốt lên má»™t Ä‘iếu thuốc. Äốm lá»a hồng trong đêm lạnh là m không gian như ấm lại đôi chút. Có tiếng tằng hắng đâu gần đó, rồi má»™t giá»ng nói cá»§a con gái ngáºp ngừng:
- Xin lỗi, ông có thể... cho tôi xin một điếu thuốc không?
Văn ngạc nhiên nhìn qua. Má»™t cô gái mặc áo gió mà u đỠsá»c trắng vừa đứng lên, tay co ro khoanh lại trước ngá»±c, ánh mắt rụt rè như chỠđợi. Băng ghế đá sau lưng cô ta trống trÆ¡n.
"Một cô gái ngồi một mình nơi đây?" - Văn thầm lo lắng.
Cô gái dáºm nhẹ chân tại chá»— và hắng giá»ng:
- Xin lỗi, nếu ông không thể....
Văn sực tỉnh:
- á»’, xin lá»—i. Má»i cô - anh chìa gói thuốc ra.
Cô gái bước lại e dè rút ra một điếu thuốc:
- Cảm ơn.
Văn lịch sá»± báºt quẹt. Ãnh sáng soi tá» khuôn mặt cô ta trong má»™t giây. Cô gái nà y còn trẻ, có lẽ chưa bước qua tuổi hai mươi, khuôn mặt hÆ¡i xanh xao và u uẩn.
HÆ¡i khói thuốc đầu khiến cô ta báºt ho sặc sụa. Văn láºp tức cau mà y:
- Cô không biết hút à ?
Cô gái quay ngưá»i Ä‘i ho thêm và i tiếng nữa. Khi đã tạm lắng cÆ¡n sặc khói, cô ta ngẩng lên chùi nhanh khóe mắt ướt và cưá»i:
- Xin lỗi. Hăng quá.
- Cô không biết hút phải không? - Văn nhăn mặt láºp lại.
Cô gái gáºt đầu trong khi nheo mắt tháºn trá»ng hÃt má»™t hÆ¡i khói nhá». Và lại sặc, lại ho. Văn lắc đầu vươn tay lấy lại Ä‘iếu thuốc. Cô gái ngạc nhiên nÃu lại nhưng không được, cô ngÆ¡ ngác kêu lên:
- Thuốc của tôi mà . Ông vừa mới cho tôi xong.
Văn dụi Ä‘iếu thuốc ấy và o thà nh cháºu cảnh gần đó.
- Cô không biết hút thuốc, cũng chưa từng hút thuốc thì hút là m gì?
Cô gái vừa kinh ngạc vừa bực tức:
- Không biết... những cÅ©ng có thể được mà . HÆ¡n nữa ông đã cho tôi rồi. Tôi muốn táºp hút thá».
Văn lắc đầu nghiêm giá»ng:
- Hút thuốc đâu có tốt là nh gì mà táºp. Tôi thấy tuổi cô, nhất là con gái, không nên vì chuyện buồn phiá»n gì mà táºp hút thuốc.
- Nhưng... đó là chuyện của tôi - cô gái phản đối - tôi đã xin điếu thuốc đó rồi.
Văn lãnh đạm:
- Tất nhiên là chuyện cá»§a cô. Chỉ có Ä‘iá»u tôi không thÃch mình là ngưá»i đưa Ä‘iếu thuốc đầu tiên cho cô. Xin lá»—i váºy.
Cô gái trừng mắt nhìn anh rồi như không biết là m sao trước cách cư xá» nghiêm khắc khác thưá»ng cá»§a Văn. Cố nén cÆ¡n tức giáºn, cô mÃm môi quay ngoắt ngưá»i trở vá» băng ghế dưới tán cây liá»…u. Văn nhún vai. Má»™t kiểu bụi Ä‘á»i đầy mà . Các cô gái trẻ bây giá» nhan nhản trên các báo đà i, cứ thÃch chuyện phiêu lưu mà bá» nhà đi bụi, không há» biết thế giá»›i bên ngoà i phức tạp và nguy hiểm như thế nà o vá»›i tuổi các cô. Bá» lại cô gái choai choai đòi táºp hút thuốc, Văn lại thong thả Ä‘i tiếp. Nhưng chỉ được dăm bước, có má»™t tiếng hắt hÆ¡i sau lưng anh, rồi thêm má»™t tiếng nữa. Văn dừng chân. Anh ngẫm nghÄ© giây lát rồi quay trở lại.
Cô gái lúc nãy co ro thu ngưá»i trên ghế và đang liên tục hắt hÆ¡i.
- Cô bị cảm rồi đó - Văn lên tiếng.
Cô gái trẻ quay Ä‘i không trả lá»i. Im lặng má»™t chút rồi anh hắng giá»ng quyết Ä‘inh:
- ÄÆ°a thuốc để má»™t cô gái trẻ như cô táºp hút thì tôi không thÃch, nhưng tôi có thể má»i cô má»™t ly cà phê nóng để bù lại.
Cô gái ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, ánh mắt như dò xét ngưá»i đà n ông có ý tốt đột xuất kia.
- Sao? Không thÃch à ? - Văn nhướng mà y, tay phác má»™t cá» chỉ thá» Æ¡ - Tôi thắng suông miệng nên má»i cô thôi, không tiện thì thôi váºy.
Văn nhún vai định quay đi, thì cô gái đã chịu cất tiếng:
- Ở đâu?
Văn gáºt đầu. Giá»ng cô đã có vẻ dịu lại rồi. ÄÆ°a cho cô miếng khăn giấy để cô đừng sụt sịt cái mÅ©i nữa, anh thà nh tháºt chỉ tay:
- Tôi không biết, đằng trước hình như cũng có và i quán.
Cầm lấy mảnh khăn và xì mÅ©i, cô đứng lên. Văn để ý thấy cô ta quảy theo má»™t cái túi du lịch nhá». Anh lắc nhẹ đầu. Váºy là đúng rồi, dân choai choai bá» nhà bụi Ä‘á»i đây mà .
************
Äà Lạt đầy những quán cà phê, cả hai chỉ bước má»™t quãng đã thấy những bảng hiệu bằng đèn Ä‘iện sáng choang.
- Tiệm nà y được không ?
Văn há»i khi đứng trước má»™t quán nhá» có bảng hiệu khiêm tốn nhất, cà phê "Äêm Äông". Cô gái gáºt đầu rồi dè dặt cùng anh bước và o. So vá»›i cảnh gió lạnh ẩm ướt bên ngoà i, không khà bên trong quán xem ra khá ấm cúng.
Bà ghế thấp được kê rải rác trong quán, phÃa tiếp giáp bá» hồ lại còn có những khoảnh riêng được đóng bục cao và i phân ngăn thà nh từng ô và trang trà theo kiểu bà n trà cá»§a Nháºt vá»›i cái bà n thấp và mấy tấm đệm ngồi kẻ sá»c. Có má»™t bếp lá»a hồng trong góc.
Cô gái rụt rè chỉ tay:
- Chúng ta... ngồi trên kia được không ?
Văn mỉm cưá»i dá»… dãi:
- Cũng được.
Hai ngưá»i bước lên bục để và o má»™t ô nhá». Kiểu ngồi Nháºt nà y khiến Văn bị vướng vÃu vá»›i cái áo măng tô, anh cởi rá» luôn để bên cạnh. Ngưá»i phục vụ nói tiếng Huế nhẹ nhà ng tháºt dá»… nghe, Văn gá»i má»™t tách cà phê nóng. Cô gái ngồi đối diện gá»i má»™t ly sữa nóng. Cách gá»i cá»§a cô là m anh thầm thấy buồn cưá»i. Chẳng lẽ cô nhá» nà y chỉ vừa Ä‘i bụi đây thôi, vẫn còn quen vá»›i sữa nóng ẩm chưa kịp nghiện những thứ nước uống đắng vị, đắng lòng khác.
Ngồi đối diện thế nà y, Văn má»›i nháºn thấy cô gái tháºt sá»± còn rất trẻ. Mái tóc dà i dù có hÆ¡i bị rối, vẫn không giấu được vẻ thanh tú và khá» khạo cá»§a khuôn mặt. Äôi mắt cô ta to Ä‘en khá đẹp, nhưng lại thâm quần thiếu ngá»§. Có lẽ Ä‘á»i sống bụi cÅ©ng không an là nh như ý lắm, nên khuôn mặt Ãt tuổi kia xanh xao và mệt má»i quá chừng. Hai ly nước đã được Ä‘em ra, cô gái cầm ly sữa lên á»§ trong đôi tay cá»§a mình má»™t lúc rồi bắt đầu uống từng ngụm nhá» tháºn trá»ng.
Thấy anh quan sát mình, cô cụp mắt ngáºp ngừng há»i:
- Ông không uống à ? Cà phê nguội hết.
Văn giơ ra điếu thuốc còn kẹp giữa hai ngón tay:
- Hút hết điếu thuốc đã, cô cứ uống tự nhiên đi.
Cô gái không há»i nữa mà im lặng uống sữa. Không biết có phải Văn tưởng tượng ra không khi anh nháºn thấy ly sữa nóng có tác dụng tức thá»i, là m gương mặt cô dưá»ng như bá»›t tái nhợt và có chút khà sắc hÆ¡n. Ngay khi cô gái vừa đặt ly xuống, Văn ngoắc ngưá»i phục vụ gá»i thêm ly sữa khác.
- Cám ơn anh.
Giá»ng cô gái trẻ bây giỠđầy thiện cảm, như câu cảm Æ¡n kia đã phát xuất táºn đáy lòng.
- Chỉ có ly sữa thôi mà - Văn cưá»i.
Ngưá»i phục vụ đã đặt lên bà n thêm má»™t ly sữa má»›i và cất Ä‘i cái ly cÅ© đã cạn. Cô gái đợi ngưá»i phục vụ Ä‘i khuất, lại cầm ly sữa nóng lên á»§ trong đôi tay gầy cá»§a mình. Ão gió đỠsá»c trắng kéo cao kÃn cổ, quần Jean bạc phếch, cô gái nhá» tóc tai mặt mÅ©i xác xÆ¡ nhưng cá» chỉ á»§ nóng đôi tay vá»›i ly sữa là m Văn thấy đôi chút thú vị.
Dụi mẩu thuốc và o cái gạt tà n, Văn há»i:
- Cô không phải là dân ở đây, phải không ?
Cô gái gáºt đầu, nhá» nhẹ đáp:
- Tôi ở Sà i Gòn.
Văn gáºt gù. Ước Ä‘oán cá»§a anh xem ra khá chÃnh xác đó chứ.
- Cô lên đây với bạn à ?
Cô gái ngáºp ngừng:
- Không. Tôi lên một mình thôi... tôi... tôi muốn tìm việc là m để sống ở đây.
Văn chăm chú nhìn cô:
- Ở đây đâu dá»… cho ngưá»i lạ sống, nhất là và o mùa vắng khách du lịch như bây giá».
Cô gái cụp mắt nhìn xuống ly sữa:
- Tôi biết, nhưng mà ... không biết cách nà o khác.
- Sao cô không vỠlại Sà i Gòn ?
- Tôi không muốn vá». - Cô gái đáp cá»™c lốc.
- Äang có chuyện buồn à ? - Văn há»i thêm.
Thấy ánh mắt cô gái ngạc nhiên nhìn mình, Văn nhún vai:
- Xin lỗi nhé, tôi chỉ ngạc nhiên khi thấy cô ngồi một mình ở đó, lại còn muốn hút thuốc.
Cô gái thở dà i:
- Buồn phiá»n cÅ©ng có, nhưng tôi xin thuốc anh hút là vì lạnh quá thôi, tôi cứ tưởng có chút khói thuốc sẽ ấm ngưá»i hÆ¡n, ai ngá» bị môt tráºn ho dữ dá»™i như váºy.
Văn cưá»i:
- Hút thuốc có cảm giác ấm áp hÆ¡n má»™t chút tháºt, nhưng cô chưa biết hút không nên táºp là m gì.
Cô gái cụp mắt gáºt đầu:
- Tôi biết.
Có thêm và i ngưá»i khách và o quán, có lẽ hỠđòi nghe nhạc nên cô chá»§ quán đã mở má»™t đĩa nhạc cÅ©. Lạ lùng ở chá»— những giai Ä‘iệu không má»›i lắm nhưng lại êm Ä‘á»m thÃch hợp vá»›i cái không gian nà y. Văn Ä‘ang thÃch thú chiêm nghiệm những Ä‘iá»u khác lạ đến vá»›i anh trong tối hôm nay. Tá»™i nghiệp má»™t cô nhá» bụi Ä‘á»i và má»i cô ta má»™t ly sữa nóng, anh má»›i có dịp biết đến má»™t quán nhá» tháºt ấm cúng và tháºt nên thÆ¡ bên bá» hồ Xuân Hương. Và giỠđây, đối diện vá»›i cô gái lạ vá»›i dáng vẻ lạc lõng bÆ¡ vÆ¡, nói và i câu chuyện phiếm cÅ©ng đỡ buồn và lại cà ng dá»… chịu hÆ¡n vá»›i giai Ä‘iệu quen thuá»™c nhẹ nhà ng kia.
ÄÄ©a nhạc cÅ© nà y anh đã từng có, không chừng đã bá» lăn lóc giữa đống đĩa để lâu không dùng, váºy mà ở đây sao lại ngân nga dìu dặt trong cái vẻ man mác, là nh lạnh nà y nghe sao hay quá. Bà i "Rồi từ giá»ng hát em" nghe tháºt du dương, thanh thoát. Văn nhấm má»™t ngụm cà phê, tâm tư lãng đãng theo tiếng nhạc. Äặt ly xuống, anh hÆ¡i ngạc nhiên khi phát hiện cô gái Ä‘ang nhìn đăm đăm và o ly cà phê cá»§a anh.
- Sao váºy ? Muốn uống thêm ly cà phê à ? - Anh hắng nhẹ giá»ng.
Cô gái giât mình:
- À, không, xin lỗi. Không phải tôi muốn uống thêm đâu.
Anh thắc mắc:
- Ly cà phê cá»§a tôi đâu có gì lạ mà cô nhìn chằm chằm váºy ?
- Tôi... - cô gái lúng túng - Không có gì đâu, tại tôi thấy anh cÅ©ng uống cà phê không bỠđưá»ng giống như...
- Giống bạn trai cá»§a cô ? - Văn ngắt lá»i.
- Không phải, ý tôi là giống ba tôi hồi trước.
Văn nhướng mà y. Giống ba cá»§a cô ta ? Äáng tin không ? Ngưá»i ta uống cà phê giống ba mình thôi mà cÅ©ng nhìn ngÆ¡ ngẩn như váºy. Không để ý đến nét mặt chế giá»…u cá»§a anh, ánh mắt cô gái hÆ¡ mÆ¡ mà ng, giá»ng kể nhẹ nhà ng:
- Hồi trước lúc nà o ba tôi cÅ©ng uống cà phê không đưá»ng, không sữa, mà phải là cà phê tháºt nóng. Ba tôi thÃch uống cà phê phin tôi pha lắm, ba bảo tôi pha ngon. Má»—i sáng, ba hay nhá» và o ly sữa cá»§a tôi và i giá»t cà phê bảo là uống như váºy sẽ thÆ¡m hÆ¡n, ngon hÆ¡n.
Anh nhấc ly lên, múc và o ly sữa của cô gái ba muỗng nhỠcà phê:
- Rồi đó. Äúng ý cô chưa ?
Cô gái tròn mắt:
- Ã... tôi ? Xin lá»—i, tôi chỉ nhá»› lại chuyện cÅ© chứ không có ý...
Văn cưá»i, xua tay:
- Không sao. Hình như ly sữa thêm chút cà phê cÅ©ng dá»… uống hÆ¡n tháºt, cô đừng ngại.
Cô gái có vẻ áy náy:
- Cảm Æ¡n anh, anh... tốt tháºt.
Văn nhún vai:
- Chuyện nhá» mà , chỉ là mấy giá»t cà phê khen ngợi tôi là m gì.
Chừng như ly sữa pha chút cà phê ngon miệng hÆ¡n tháºt, cô gái quay qua há»i vá» anh:
- Anh là du khách à ?
Văn lắc đầu:
- Không hẳn là váºy. Tôi lên đây vì công chuyện là m ăn.
- Là m ăn ? Tức là ... mua bán kinh doanh cái gì à ?
Văn mỉm cưá»i:
- Gần như váºy.
Cô gái có vẻ chú ý:
- Anh mua bán gì váºy ? Hà ng bông ? Trái cây ? Hoa ? Hay rau cải ?
Văn báºt cưá»i:
- Không phải mấy thứ đó đâu. Tôi lên đây để mua thứ khác.
- Thứ gì khác nữa váºy ? Trà ? Cà phê sống ?
Thấy anh nhìn mình như lạ lùng, cô gái lúng túng giải thÃch:
- Tôi ở đây cÅ©ng mấy tháng rồi nên cÅ©ng biết sÆ¡ sÆ¡ vá» chuyện mua bán cá»§a nhà vưá»n ở đây, nếu... nếu anh muốn mua bán thứ gì mà chưa xong không chừng tôi có thể chỉ giúp chá»— rẻ hÆ¡n, tốt hÆ¡n. Nhất là mấy thứ hà ng bông.
Văn gáºt gù. Giá»ng Ä‘iệu cô nhóc cứ như môt. tay chạy cò nghiệp dư váºy, nghe cÅ©ng lanh lẹ dữ.
- Anh... đã mua bán được rồi à ? - Vẫn cái giá»ng quan tâm cá»§a cô gái.
Văn ngẩng lên:
- Chưa. Nhưng thứ hà ng mà tôi đang ngã giá, chắc là cô không biết đến đâu.
Cô gái trẻ cãi:
- Sao lại không biết ? Tôi chỉ ở đây có mấy tháng tháºt nhưng cÅ©ng khá rà nh rẽ. Tháºm chà tôi còn có thể hướng dẫn khách du lịch đến những nÆ¡i có cảnh đẹp mà chưa ai khai thác nữa. Giá cả lại không bị chém báºy, tháng trước tôi đã từng dẫn má»™t tốp...
Văn cưá»i, ngất lá»i:
- Nhưng đây không phải là chuyện hướng dẫn du lịch hay mua bán hà ng bông. Tôi nói tháºt đó, cô không giúp gì được đâu.
Cô gái nhìn anh, vẻ như ná»a không tin lá»i anh nói, ná»a lại đầy thất vá»ng. Ãnh mắt ấy là m Văn hÆ¡i má»m lòng.
Im lặng má»™t chút, anh hắng giá»ng há»i nhá»:
- Äang thất nghiệp à ??
Cô gái cúi mặt gáºt đầu. Äôi vai dưá»ng như thu lại trông tháºt tá»™i nghiệp. Văn lắc nhẹ đầu:
- Tôi...nếu tôi có dịp, cÅ©ng muốn giúp cô, nhưng tháºt tình là chuyện mua bán cá»§a tôi không dÃnh gì đến hà ng bông, nhà vưá»n gì cả, nó phức tạp và rắc rối hÆ¡n nhiá»u.
Cô nhỠngồi yên, hai tay vẫn ủ lấy ly sữa. Văn nhìn cô rồi dịu dà ng như khuyên bảo:
- Tôi Ä‘oán là cô chỉ chừng mưá»i mấy tuổi thôi. Cuá»™c sống xã há»™i bên ngoà i không đơn giản, cô nên trở vá» nhà mình là tốt hÆ¡n cả. Là m thân con gái mà má»™t mình kiếm sống ở nÆ¡i xa lạ như váºy không hay lắm đâu.
Cô gái ngẩng đầu nhìn anh trân trân như ngạc nhiên. Anh chắt lưỡi:
- Tôi nói tháºt đó. Cô còn trẻ lắm, lang thang kiểu ấy không tốt, nên vá» nhà đi, buồn bá»±c gì cÅ©ng đâu có đáng để cô phải sống lang thang như váºy.
Cô lắc đầu thở dà i:
- Anh nói như dá»… lắm váºy.
- Sao lại không được, miá»…n cô có ý quay vá» là được rồi. Ngưá»i thân lúc nà o mà không lo lắng thương yêu mình, vá» xin lá»—i má»™t tiếng là xong thôi mà .
Cô gái nhăn mặt định nói câu gì đó nhưng rồi nghÄ© sao lại là m thinh. Văn lại đốt má»™t Ä‘iếu thuốc. Khói thuốc vá»n bay là m không gian như lãng đãng, bâng khuâng. Từ gian loa nhá» gắn trên cao, má»™t giá»ng nam trầm trầm bà i "Má»™t cõi Ä‘i vá»", nghe lòng buồn man mác.
Cô gái trẻ ngồi lặng ngưá»i như chìm đắm và o khúc hát. Thân pháºn má»™t con ngưá»i tháºt bấp bênh trong thế giá»›i bao la nà y. Cô chỉ má»›i mưá»i tám, chỉ mấy tháng bươn chải vá»›i Ä‘á»i, nhưng sao đã thấy má»i mệt và hoang mang quá. Cuá»™c Ä‘á»i dà i lê thê trước mặt là m sao cho cô Ä‘i hết Ä‘oạn đưá»ng chông gai đó vá»›i má»™t thân môt. mình lẻ loi cô độc như váºy ? Hai ly sữa ngưá»i đà n ông tốt bụng hôm nay má»i có thể giúp cô chống chá»i vá»›i cái đói cái lạnh cá»§a buổi tối nà y, nhưng còn ngà y mai ? Ngà y mai sẽ ra sao ? Mùa mưa Äà Lạt rất dà i, là m sao có má»™t chá»— để cô nương thân trong lúc khốn khổ nà y ?
Bà i ca dứt, cô cÅ©ng như sá»±c tỉnh nhìn quanh rồi thầm thở dà i. Äối diện vá»›i thá»±c tế luôn là niá»m cay đắng và u buồn. Uống cạn ly sữa, cô đặt ly xuống và chống tay đứng dáºy:
- Cám Æ¡n anh đã má»i tôi mấy ly sữa, tôi... phải vá» rồi.
Thấy anh cầm áo khoác định nhổm dáºy, cô giÆ¡ tay cản lại:
- Anh khá»i tiá»…n tôi, cứ ngồi lại Ä‘i, tôi vá» má»™t mình được rồi.
Văn gáºt đầu ngồi trở xuống:
- Thôi được, váºy chà o cô, chúc vui vẻ, nhá»› những lá»i khuyên cá»§a tôi nhé.
Cô gái cưá»i gượng:
- Tôi nhá»› rồi, cám Æ¡n anh rất nhiá»u.
Cô gái khóac cái túi xách nhá» rá»i Ä‘i. Ra đến cá»a, không hiểu sao cô lại rẽ và o quầy nói gì đó và i câu vá»›i chá»§ quán. Văn ngạc nhiên dõi theo. Nháºn được cái lắc đầu ái ngại cá»§a cô chá»§ quán, cô gái thất vá»ng bá» ra cá»a, lần nà y thì Ä‘i tháºt. Cái áo khoác sá»c đỠtrắng đã khuất sau cánh cá»a kÃnh trong suốt.
Văn ngẫm nghÄ© rồi ngoắc ngưá»i phục vụ nói nhá». Má»™t lúc, cô chá»§ quán Ä‘i đến, anh há»i ngay:
- Xin lá»—i, tôi muốn biết cô gái khi nãy nói chuyện gì vá»›i chị váºy ?
Cô chá»§ quán cưá»i, giá»ng nhẹ nhà ng vá»›i âm Huế:
- Cô ná»›i muốn xin việc nhưng quán đủ ngưá»i rồi.
- Váºy à , cám Æ¡n chị.
Cô chá»§ quán lui ra, Văn lắc đầu má»™t mình. Xem ra lá»i khuyên cá»§a anh vô Ãch rồi. Cô gái kia, có lẽ quyết chà bám lại đất Äà Lạt nà y kiếm sống. Chẳng biết ở nhà , cô ta đã phạm lá»—i gì mà không dám vá» váºy. Thân con gái má»™t mình lang thang ở đây, tháºt không dá»… dà ng chút nà o. Ngưá»i ta đã đổi đĩa nhạc, má»™t cô gái nà o đó Ä‘ang uốn giá»ng nhà nhảnh trong má»™t Ä‘iệu nhạc rá»™n rà ng bà i "Beautiful life", không hợp chút nà o vá»›i khung cảnh êm Ä‘á»m lãng mạn nà y.
Cà phê đã nguá»™i, Văn ngán ngẩm gá»i tÃnh tiá»n. Sương mù ngoà i bá» hồ vẫn la đà phá»§ má» cảnh váºt. Văn thả bá»™ trở vá» khách sạn, không hiểu sao trong đầu anh lãng đãng hình ảnh "chiếc áo đỠsá»c trắng" lang thang trên những con dốc Äà Lạt đầy sương mù và những câu hát đã cÅ©.
“Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi.
Äi đâu loanh quanh cho Ä‘á»i má»i mệt.
Trên hai vai ta đôi vầng nháºt nguyệt,
Rá»i xuống trăm năm má»™t cõi Ä‘i vá»â€.
Bá» hồ vẫn lung linh ánh sáng và ng vá»t, thứ ánh sáng cá»§a đèn Ä‘iện ấy như muốn át cả bóng trăng sao bà ng bạc trên cao.
Gió ẩm ướt kéo đến một chút mưa phùn. Văn kéo cao cổ áo quay vỠkhách sạn.